Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 2

4:44 sáng – 16/11/2024

4

Ta bước qua con đường rộng lớn, vòng qua ngõ hẻm, đến nơi tập trung dân hạ lưu hoàn toàn trái ngược với phố Kim Ngư, dựa theo ký ức tìm đến nơi Vương thúc đã sắp xếp cho chúng ta khi đến kinh thành.

Nói với bà cụ canh cửa rằng ta là người quen của Vương thúc, bà dẫn ta vào trong. Sau hai năm, Vương thúc không thay đổi mấy, nhưng khi nhìn thấy ta, thúc ấy có chút ngạc nhiên trong chốc lát: “Ồ, đây đúng là cô bé người quen của ta.”

Ta lấy ra một lượng bạc, kể cho thúc ấy nghe chuyện Ngô gia, và nhờ thúc ấy khi đi về phía bắc thì cho ta về nhà cùng. Vương thúc cầm lượng bạc mà ta đưa, cân nhắc một chút rồi trả lại cho ta, nói: “Đi theo bà cụ giúp việc nấu ăn để trả tiền đi đường nhé.”

Ta vội vã cảm ơn, đang vui mừng rằng một lượng bạc này đủ để mua được bao nhiêu thứ ở quê, quay lại thì thấy hai thiếu gia, tiểu thư Ngô gia đang ngồi ở góc tường, giống như hai bông hoa lan cao quý mà ta đã chăm sóc.

Thiếu gia không nói một lời, tiểu thư vẫn còn khóc nức nở, mặt cả hai đều trắng bệch, co ro ngồi dựa vào nhau, giống như những chiếc lá hoa lan đã bị phơi khô.

Vương thúc nói rằng đây là những người thúc ấy vừa mới mua, thúc ấy cũng biết chuyện Ngô gia bị tịch thu tài sản, vụ án này không nhỏ, lão gia đã bị kết án ch//ém đầu. Phu nhân, thiếu gia, tiểu thư, và những người hầu đều bị bán đi.

Vương thúc không phải là người chuyên buôn người, chỉ buôn bán trẻ nhỏ, vì trẻ dễ bán, nên thúc ấy đã mua thiếu gia và tiểu thư Ngôgia từ quan phủ. Ban đầu không định mua thiếu gia, vì lớn quá, nhưng tiểu thư nhất định không buông tay, nên tiện tay mua luôn, nghĩ rằng thiếu gia nhà quan biết chữ, sau này giữ lại làm học trò.

Còn phu nhân, Trương ma ma và các đại nha hoàn thì do người môi giới khác tiếp nhận.

Ta nhìn thiếu gia, tiểu thư, suy nghĩ một chút rồi quỳ xuống trước mặt Vương thúc nói rằng ta muốn mua lại họ. Vương thúc đang uống trà thì bị sốc, phun cả nước vào ta, ta vội vàng tránh. Thúc ấy ho vài tiếng rồi hỏi: “Con có biết hai người này đáng giá bao nhiêu tiền không?”

Ta lắc đầu nhìn Vương thúc, thúc ấy bất lực lườm ta một cái: “Dù con bây giờ biết chữ rồi cũng đáng giá một ít tiền, nhưng cho dù bán con một lần nữa, cũng không đủ để mua một nửa người của họ.”

Đúng vậy, thiếu gia, tiểu thư lớn lên trong nhung lụa, cho dù có buôn bán cũng đắt giá hơn ta rất nhiều. Trương ma ma nói không sai, ta quả nhiên chỉ thích hợp làm việc với cây cỏ.

Ta lưỡng lự đứng dậy, bước chân trượt một cái suýt nữa làm rơi chậu lan mà ta đang ôm, may mắn là được bọc trong áo ngoài của ta nên không làm hỏng cành hoa mới nhú.

Vương thúc nhìn chậu lan ta ôm, hỏi: “Con lấy cái này từ đâu ra?”

“Con được phu nhân ban thưởng.” Ta có chút chột dạ nói.

Thúc ấy nhìn chằm chằm vào chậu lan của ta suy nghĩ một lát, ta ngồi xổm xuống kiểm tra kỹ xem nó có bị hư hỏng gì không. Lúc này, ta nghe thấy giọng Vương thúc truyền đến từ đỉnh đầu: “Con thực sự muốn mua lại thiếu gia, tiểu thư nhà con ư?”

“Hả?” Ta tuy nghi ngờ, nhưng ngay sau đó gật đầu mạnh mẽ.

Tổ tiên Ngô gia là công thần khai quốc, đến đời này tuy chỉ là chi thứ, ngoài lão gia có chức danh cử nhân, trong nhà không còn ai làm quan, nhưng nhờ vào ơn phúc của tổ tiên, phu nhân cũng xuất thân từ gia đình giàu có, lại khéo léo giỏi giang.

Dù không phải là quyền quý, nhưng cũng là gia đình giàu có.

Chậu hàn lan mà ta chăm sóc lại đựng trong cái bình hai quai, hóa ra là ngọc bích đời Tống, lại là tác phẩm của nghệ nhân nổi tiếng triều trước. Vương thúc nhìn ra giá trị vô cùng lớn, nhưng không ngờ lại lớn đến vậy, thúc ấy đã đưa ta đến cửa hàng ngọc Bảo Trai, giúp ta đàm phán với ông chủ, cuối cùng bán được tám trăm lượng bạc.

Cầm bạc bước ra cửa, chân ta như nhẹ bẫng, Vương thúc vừa ra khỏi cửa lập tức thay đổi khuôn mặt tươi cười, quay đầu lại nhổ một bãi nước bọt về phía Bảo Trai: “Thật là cửa hàng đen tối, lòng dạ đen tối.”

Về đến tiệm buôn người, thúc ấy ngồi xuống uống một ngụm trà đã nguội lạnh, đẩy ta đang ngơ ngẩn đi: “Đưa cho ta sáu trăm lượng bạc, mang thiếu gia, tiểu thư của nhà con đi, tiền trao cháo múc.”

Ta giật mình, vội vàng đưa hết số bạc cho Vương thúc, thúc ấy nhìn ta không nói gì, lấy ra cái cân nhỏ, cẩn thận cân hơn nửa số bạc, nhìn thấy thúc ấy từ từ đẩy bạc về phía trước, lòng ta bắt đầu đau nhói.

Vương thúc nhìn ta với ánh mắt buồn cười, đẩy số bạc còn lại qua cho ta, rồi đi cởi dây buộc chân của thiếu gia và tiểu thư: “Con mua họ về làm gì? Định mang họ về Hải Lãng Hà sao? Nơi quỷ quái đó, những người mỏng manh, yếu đuối như họ không sống nổi đâu, còn kéo con xuống theo.”

Ta gói kỹ số bạc còn lại, rồi chọn một viên nhỏ vừa tầm cắn răng đặt lên bàn: “Mang chúng con cùng về, đây là tiền đi đường của họ.”

Vương thúc lại ngồi xuống, cầm tách trà lên nhìn ta cười: “Con nhóc này, thực sự là mặt mũi khôn ngoan nhưng ruột gan ngốc nghếch!”

Ta mặc kệ sự trêu chọc của Vương thúc, bọc kỹ số bạc lại, rồi đi nhặt một cái bình gốm vỡ dưới mái hiên, cẩn thận đặt chậu hàn lan không còn bình vào đó, trả lời thúc ấy: “Con mua thiếu gia về làm rể trong nhà, con đã hứa với tổ phụ sau này sẽ tìm một người chồng về nhà. Tiểu thư là muội muội ruột của thiếu gia, ân tình này coi như là lễ cưới cho thiếu gia.”

Vương thúc cuối cùng vẫn không uống được ly trà đã nguội lạnh đó, lần này ta không kịp tránh, bị phun ướt nửa người.

5

Ta không biết tên của thiếu gia và tiểu thư, trong phủ chỉ có hai vị tiểu chủ tử này, tên của chủ tử cũng không phải là điều ta có thể hỏi. Ta chỉ là một nha hoàn chăm sóc cây cỏ, chỉ cần phân biệt được cây bạch chỉ và hoa lan là đủ rồi.

Nhìn thấy hai người họ vẫn ngồi yên tại chỗ, ta bước đến ngồi xổm trước mặt họ, nhẹ nhàng nói: “Ta là Đông Vũ, là nha hoàn dưới trướng Trương ma ma. Tiểu thư còn nhớ ta không, ta từng bện tóc ngựa nhỏ cho người. Giờ nhà gặp chuyện, thiếu gia và tiểu thư hãy cùng ta về quê, cuộc sống giàu sang không còn nữa, nhưng chúng ta vẫn phải sống một cuộc đời trong sạch.”

Tiểu thư chỉ mới bảy tuổi nhìn sang ca ca, rồi bất ngờ lao vào lòng ta khóc nức nở. Thiếu gia dường như lớn hơn ta hai tuổi, nhưng khi đứng dậy thì cao bằng ta, nhìn muội muội khóc, cậu nghẹn ngào gật đầu: “Làm phiền cô rồi.”

Chẳng mấy chốc, Vương thúc sẽ trở về phía Bắc. Ta đổi được một ít bạc vụn từ thúc ấy, cõng tiểu thư trên lưng, đi đi lại lại mua thêm nhiều thứ.

Quần áo lụa là không còn mặc được nữa, quần áo thô ráp thì chưa thích nghi ngay được, ta đành mua vải bông, nhờ bà cụ ở tiệm buôn người chỉ dẫn, giặt đi giặt lại nhiều lần, rồi khâu vào vải lanh để may cho thiếu gia và tiểu thư hai bộ quần áo. Khi nhìn thiếu gia mặc bộ quần áo có ống tay không cân xứng và những mũi khâu vụng về, ta rất ngại ngùng.

Vương thúc ở bên cạnh cười trêu: “Con may quần áo thế này, chẳng lẽ hai năm qua con sống như tiểu thư ở Ngô gia sao? Thì ra cuộc sống tốt đẹp thế này, nên con mới phí công chuộc lại hai người này.”

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Thiếu gia kéo vạt áo, cúi đầu nửa người chào ta: “Làm phiền cô Đông Vũ. Sau này cô không cần gọi chúng ta là thiếu gia tiểu thư nữa, ta tên là Ngô Tiêu Minh, cô cứ gọi ta là Minh ca như các họ hàng bên ngoại đi.”

Cậu lại chỉ vào tiểu thư: “Muội muội ta tên là Ngô Tiêu Miên, cứ gọi muội ấy là A Miên.”

Ngày trước khi chúng ta khởi hành, thiếu gia vội vã chạy vào phòng nhỏ nơi chúng ta ở tại tiệm buôn người, kích động nói: “A Miên, cha không phải chet nữa rồi, cha không phải chet nữa rồi.”

Miệng gọi tên tiểu thư, nhưng lời lại nói với ta. Vương thúc cầm chiếc tách trà cũ bước vào, xác nhận tin tức này. Hóa ra Hoàng hậu vừa sinh con trai, Hoàng thượng đại xá thiên hạ, Ngô gia cũng nằm trong danh sách được tha.

Tin tốt: Miễn tội chet, gia đình được ân xá.

Tin xấu: Bị lưu đày đến Ninh Cổ Tháp, phu nhân cũng nhất quyết muốn đi theo.

“Đông Vũ, cảm ơn cô đã lo lắng cho ta và muội muội, lại còn phải chăm sóc A Miên, ta phải đi theo cha mẹ đến Ninh Cổ Tháp.” Thiếu gia nhìn ta, đứng thẳng người, ánh mắt từ mờ mịt chuyển sang kiên định, sự ngây thơ trước kia dần dần biến mất.

Ta nhìn đôi tay đỏ ửng của cậu sau hai lần giúp ta xách nước, chậm rãi chải tóc cho tiểu thư: “Vẫn đi cùng nhau, không phiền đâu.”

Thiếu gia dường như bất ngờ trước sự phản đối của ta, tiếp tục kiên quyết nói: “Cha mẹ gặp phải tai họa vô cớ này, là con trai, ta nhất định phải ở bên cạnh cha mẹ để tận hiếu.”

Sau đó cậu dường như giải thích thêm: “Ninh Cổ Tháp xa xôi, trời đất lạnh giá, điều kiện khắc nghiệt, cô vẫn nên đưa A Miên về nhà đi. Sau này, nếu Ngô gia được phục hồi, ta nhất định sẽ đến tận nhà cảm ơn cô.”

Ta buộc xong dây tóc cuối cùng cho tiểu thư, nhìn khuôn mặt phấn son như ngọc, thực sự lo lắng rằng gió lạnh phương Bắc sẽ làm tổn thương nàng. Nhìn thiếu gia với vẻ mặt sẵn sàng hy sinh, ta không đành lòng trêu chọc cậu nữa, bế tiểu thư lên và bước ra ngoài, bỏ lại một câu: “Đi thôi, nhà ta ở Ninh Cổ Tháp.”

6

Gia quyến Ngô gia cũng nằm trong danh sách được ân xá, ta tìm Vương thúc, đòi lại sáu trăm lượng bạc đã dùng để mua thiếu gia và tiểu thư.

Nghe rõ ý định của ta, Vương thúc “bốp” một tiếng, đập tách trà cũ xuống bàn, chỉ vào ta: “Nếu không phải ta tinh mắt nhìn ra, thì con tìm đâu ra tiền mà chuộc lại thiếu gia tiểu thư của con chứ, nha đầu lòng dạ đen tối, lấy oán báo ơn, còn tính toán với ta!”

Thúc ấy mắng ta một hồi, ta cũng không động đậy, không giận cũng không xấu hổ, chỉ là nhìn dáng vẻ của thúc ấy, ta thấy quen quen, mũi ta hơi cay, hốc mắt cũng ướt đẫm.

Có lẽ thấy ta sắp khóc, hoặc có lẽ thúc ấy đã mắng mệt: “Con có hiểu tiền trao cháo múc không?”

Ta lắc đầu, đứng yên trước mặt Vương thúc. Thúc ấy gõ tay lên bàn rồi chỉ vào ta nói: “Con đòi ta trả tiền, ta mua họ mà không mất tiền chắc? Con nghĩ quan lại họ Lý ở nha môn sẽ trả tiền cho ta sao?”

Ta lại lắc đầu, thúc ấy không thèm để ý đến ta nữa, phẩy tay bảo ta cút đi. Ta cúi đầu, hai chân giày xát vào nhau, giọng nói nhẹ nhưng rõ ràng: “Chắc chắn là không tốn đến sáu trăm lượng.”

Vương thúc, người thường mắng người khác là “lòng dạ đen tối”, kiên quyết không chịu trả lại tiền cho ta, cuối cùng chúng ta đạt được thỏa thuận nhượng bộ, ta không lấy lại tiền, thúc ấy sẽ giúp chúng ta tìm lại phu nhân.

Ngày hôm sau, Vương thúc dẫn chúng ta đến một tiệm buôn người khác, vừa gật đầu vừa cười lạnh lùng, vừa nâng giọng cau mày, vừa vỗ vai người buôn người đối diện đến mức kêu răng rắc.

Sau một hồi qua lại, phu nhân được dẫn ra ngoài, còn có quản gia, Lý ma ma và đại nha hoàn Kỳ Nguyệt.

Mọi người ôm nhau khóc nức nở, khóc xong, chúng ta ngồi bên lề đường quán hoành thánh sắp xếp lại tình hình hiện tại. Tịch thu tài sản không ảnh hưởng đến của hồi môn ban đầu của phu nhân, quản gia vốn là người trong của hồi môn của phu nhân, muốn ở lại kinh thành vẫn còn rất nhiều việc phải lo liệu kỹ càng, mới có thể lấy lại một phần tài sản.

Kỳ Nguyệt tỷ có gia đình ở ngoại thành kinh thành, từ khi bị bán vào phủ, gia đình đã không còn người con gái này nữa, nhưng có một người bạn thanh mai trúc mã đang học nghề ở y viện đợi tỷ.

Tỷ ấy vốn theo phu nhân từ nhỏ, phu nhân định chờ lão gia thi đậu năm nay rồi mới cho tỷ ấy xuất phủ, kèm theo của hồi môn hậu hĩnh để nhà chồng không dám coi thường. Nhưng giờ thì không thể ở lại nữa.

Khi mọi người đang trò chuyện, một thiếu niên mặc áo dài xanh xám chạy tới, là vị lang trung nhỏ đó, đến đón Kỳ Nguyệt tỷ. Hai người họ quỳ xuống trước mặt phu nhân, Kỳ Nguyệt tỷ chưa nói được lời nào đã òa khóc, đầu tựa vào đầu gối phu nhân, tiếng khóc dần trở nên không thể kiểm soát.

Phu nhân nắm tay tỷ, lấy từ cổ ra một tượng Phật ngọc đeo bên mình, vẻ mặt áy náy:

“Là lỗi của ta, của hồi môn định cho ngươi cũng không còn nữa, hiện tại ta không còn gì cả, nếu Cao quản gia có thể lấy lại một hai phần hồi môn của ta, tiệm buôn mà ta đã hứa vẫn sẽ thuộc về ngươi. Tượng Phật ngọc này là mẹ ta để lại cho ta, coi như là kỷ vật ta để lại cho ngươi.”

Bà nhẹ nhàng vuốt lưng Kỳ Nguyệt tỷ, nói với người lang trung kia: “Mặc dù Ngô gia gặp tai ương, nhưng Kỳ Nguyệt là một đứa trẻ tốt, sau khi thành hôn, hãy đối xử tốt với con bé, hãy sống một cuộc đời hạnh phúc.”

Cao quản gia đã đi, Kỳ Nguyệt tỷ theo lang trung kia cũng đã đi, nhưng Trương ma ma thì không.

Sau này ta mới biết, phu quân trước của Trương ma ma là tổng quản sự cây cối ở trang viên, thường xuyên đ//ánh bà khi có chuyện, và ngay cả khi không có chuyện gì cũng đ//ánh bà và con cái, coi bà như một vật để xả giận.

Sau đó, trong một lần say rượu, ông ta đã đ//ánh chet con gái nhỏ của bà, Trương ma ma cũng bị đ//ánh đến nỗi chỉ còn lại nửa cái m//ạng, nửa cái m//ạng còn lại bị đứa con đã chet mang theo. Cảnh tượng thê th//ảm đó đã bị phu nhân phát hiện khi đi tuần trên vườn, bà đã ngay lập tức xử lý ông ta.

Từ đó, Trương ma ma theo phu nhân, nhưng có vẻ như linh hồn của bà đã bị đứa con chet th//ảm mang đi mất một phần, khi thấy ai đó giống phu quân mình, bà sẽ dễ dàng phát đ//iên, bắt họ phải đền m//ạng cho con gái của bà.

Sau vài lần như vậy, phu nhân thương bà, cùng Cao quản gia giao cho bà công việc ít tiếp xúc với người khác trong phủ, vì bà rất giỏi chăm sóc cây cối, nên bà được giao quản lý phòng hoa.

Trong không gian tràn ngập hương hoa, bà dần dần hồi phục và trở nên giống như những người bình thường khác.

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận