Đây hình như là một phần văn tế thần khiếm khuyết nào đó.
Chỉ là…
Trên thanh thuộc tính cho thấy nhắc nhở mới.
[Trực giác cảnh kỳ: Dưới tấm khắc chữ này, hình như có một loại tường kép đặc thù nào đó. Có thể hẳn là…]
Bản thân Trương Vinh Phương cũng cảm giác mơ hồ không đúng, lúc này bị thanh thuộc tính cụ thể hiện ra, nhất thời hiểu được, có vẻ vị trí khắc chữ này, cùng phần tường còn lại có sự khác biệt rất nhỏ.
Lúc này hắn không chần chờ nữa, nhặt một hòn đá lên gõ vào phần chữ khắc.
Rất nhanh, mặt tường vỡ vụn, một tấm vải vàng nhạt rơi ra từ đó.
Trương Vinh Phương không đưa tay đi nhặt, mà là dùng giày nhẹ nhàng vén tấm vải vàng kia lên.
Trên vải viết đầy chữ viết nhỏ bé rậm rạp.
Chữ viết hình như là dùng một loại văn tự đặc biệt khác để viết nên, Trương Vinh Phương hoàn toàn không nhận ra.
Hắn dùng đầu ngón chân nhẹ nhàng mở ra, đang muốn cẩn thận kiểm tra.
“Không ngờ ở đây canh giữ mà vẫn có thu hoạch cỡ này à?”
Bỗng nhiên ở lối vào huyệt động, một giọng nữ truyền đến từ xa.
Trương Vinh Phương ngẩng đầu, nhìn về phía bên kia.
Chỉ thấy một nữ tử tóc đen mặc áo giáp màu lục, cầm đoản kiếm trong tay, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn bên mình.
“Vốn tưởng rằng ở lại canh giữ là một chuyện khổ cực, không ngờ thế mà còn có vui mừng ngoài ý muốn! Quả nhiên đây là trời giáng hoành phúc.”
Tay nữ tử chơi đùa đoản kiếm, tầm mắt rơi lên người Trương Vinh Phương.
“Ngươi có thể phát hiện ra bố trí bí ẩn như vậy, xem ra đúng là tàn dư của Mật giáo rồi! Đáng tiếc… Đụng với ta, coi như ngươi không may mắn…”
Vụt!
Nàng còn chưa nói hết lời đã lao thẳng tới trước, giày bó đạp liên tục ba cái trên mặt đất.
Đoản kiếm vẽ ra một đường cong xán lạn ở giữa không trung, đâm về phía ngực Trương Vinh Phương.
Oành!!
Đoản kiếm văng ra, thân thể nữ tử như bao tải rách bay ngang ra ngoài, đánh lên mặt tường đá, lăn dưới đất và ngất đi.
Mặt Trương Vinh Phương không chút thay đổi thu chân, nhặt tấm vải vàng lên cách ống tay áo, đi lên trước, một tay xách lấy nữ tử rời khỏi huyệt.
…
Phù!
Phù!
Phù!!
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTrên mặt đường huyện Nhung Diệp vào nửa đêm, một bóng người vội vã chạy trốn.
Hắn thỉnh thoảng ngoái đầu nhìn lại, giống như sợ sau lưng có người đuổi theo sát sao.
Thình thịch!!
Bỗng một âm thanh trầm đục truyền đến từ đằng xa.
Bóng người run lên cả người, vội vàng lăn sang trái một vòng, trốn ở phía sau một cái xe rác to lớn.
Nước rác rưởi hôi thối ở dưới chân hắn làm thấm ướt ống quần, nhưng hắn vẫn không dám cử động dù chỉ một chút.
Giờ khắc này, trong đầu của hắn mới hồi tưởng lại lời nói của lão sư nói với hắn hồi trước.
“Đừng tra nữa, cứ tiếp tục như vậy, sẽ xảy ra chuyện.”
“Thế nhưng lão sư, tôn chỉ của chúng ta, không phải là hỏi tận gốc rễ sao? Vì sao rõ ràng đã đến lúc này, chỉ thiếu chút nữa thôi là chúng ta có thể phá giải câu đố. Ngài lại muốn từ bỏ?” Văn sĩ trẻ tuổi khó hiểu nói.
“Có nhiều chuyện, đã định trước không thể để người khác biết được…” Lão sư bất đắc dĩ muốn nói lại thôi.
“Nhưng triều đình hiện giờ mạnh mẽ như thế, lẽ nào vẫn còn có thế lực gì dám nhảy ra giả thần giả quỷ à?” Văn sĩ nghiêm mặt nói.
“Võ Nghiệp… Ngươi…”
“Lão sư, không cần nói nhiều, ta chẳng qua là điều tra phiên dịch văn hiến tư liệu, không có việc gì đâu. Ngài yên tâm đi.
Huống hồ, Hùng gia ta chính là đại tộc bản địa, đại ca, nhị ca của ta đều ngồi ở vị trí quan trọng, ai dám nhảy ra nói ba nói bốn?”
Ký ức im bặt dừng lại ở chỗ này.
Bóng người tựa trên mặt tường băng lãnh xù xì, nước mắt không tiếng động chảy xuống liên tục.
Bỗng một bóng người đi tới trước mặt hắn.
Người nọ mặc quan phục, lưng đeo quan đao, trên yêu bài có khắc một chữ Tổng.
“Hiền chất, ta đã sớm nói, đừng tra xét nữa… vì sao ngươi cứ không nghe thế?”
Người tới chính là tổng bộ đầu huyện Nhung Diệp Trương Tinh Nguyệt.
Lão ta nhẹ nhàng rút ra quan đao.
“Giao hết bút ký của ngươi ra đây, hủy diệt nó, sau đó thành thành thật thật ở lại nhà, đừng dính dáng vào mấy thứ này nữa. Thành thật kết hôn sinh con, an cư lạc nghiệp, không phải là rất tốt sao?”
“Trương… Trương thúc…” Hùng Võ Nghiệp dựa vào xe rác ngẩng đầu lên.
“Ngài đừng gạt ta… bây giờ ta… vẫn còn có thể trở về được à?”
Hắn chảy đầy nước mắt nước mũi, nhưng trong mắt vẫn còn mang theo một tia hi vọng, hi vọng đối phương có thể nói lời khẳng định với hắn.
“Ngươi… sớm biết hôm nay sao lúc trước còn như thế…” Trương Tinh Nguyệt lắc đầu. “Giao hết bút ký ra đây đi, không cần tra xét nữa. Cứ tiếp tục như vậy, người trong nhà ngươi làm sao bây giờ? Phụ thân mẫu thân, huynh trưởng của ngươi, bọn họ đều sẽ bị ngươi liên lụy…”
“… Ta… ta không dám… thực sự… thực sự không dám…” Hùng Võ Nghiệp chậm rãi đứng lên.
“Mau tiêu hủy tất cả bút ký cất giấu đi, sau đó tất cả đều sẽ không sao hết.” Trương Tinh Nguyệt an ủi.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.