“Đứng lại!” Bỗng nhiên một âm thanh sang sảng truyền đến.
Một tráng hán tử cao chừng một mét bảy mấy, cầm trong tay xiên sắt, mặc giáp da nhẹ đi ra từ phía sau một đại thụ.
“Nơi này không cho phép tới gần, đi xa ra chút.” Hán tử kia nói với Trương Vinh Phương bằng giọng điệu bất thiện.
“Không cho phép tới gần?” Trương Vinh Phương đánh giá đối phương, nhìn từ trang bị trên người tên nọ, thì không giống như là người quan phủ.
Trên thân người quan phủ thường thường sẽ có một loại khí chất khác biệt, đó là sự nhìn xuống tự nhiên với tất cả mọi người khi làm quan sai.
Ở Đại Linh, Linh đình chính là mạnh nhất, bất kỳ thế lực nào bất luận kẻ nào đều không thể ngỗ nghịch ý chí của Linh đình.
Thế nên bình thường một người quan phủ có thời gian nhậm chức hơi dài, sẽ nuôi ra khí chất như vậy.
Nhưng người trước mắt không có.
Trái lại phán đoán từ trang bị mặc trên người hắn ta cho thấy, càng giống như hộ vệ bên cạnh phú thương hơn.
Nhiều quan binh thích mặc giáp da tường kép bản sắt, như vậy có sức phòng ngự cực cao.
Lại còn đặc biệt thích đội nón sắt, đeo bao tay.
Nhưng thân người tên này chỉ có một cái giáp da là giá trị ít tiền, còn lại đều cũ kĩ.
Trên lưng hắn ta mơ hồ có thể thấy mang theo một ít tạp vật, như la bàn, phi trảo, mặt nạ lọc vân vân.
Rõ ràng đó là một tên trộm mộ.
“Ngươi là ai? Hầm mộ nơi này là của ngươi?” Trương Vinh Phương cau mày.
“Không phải của ta, cũng không phải của ngươi.” Hán tử kia cười khà khà hai tiếng. “Nhưng nơi này là bọn ta chiếm được trước. Thế nên…”
Lời còn chưa dứt, hắn ta thấy Trương Vinh Phương hoàn toàn không thèm để ý đến mình, thế mà vẫn tiếp tục đi hướng hầm mộ.
“Ê!? Lời ta nói ngươi nghe không hiểu đúng không??”
Hắn ta cầm lấy xiên sắt đâm hướng bắp đùi của Trương Vinh Phương.
Không ngờ mới đâm xiên được một nửa đường thì đã bị Trương Vinh Phương giơ ra tay phải đánh một chưởng vào giữa ngực hắn như là tia chớp.
Thình thịch!!
Ngực hán tử kia đau nhức, phun ra một búng máu, ngã xuống đất hôn mê tại chỗ.
Trương Vinh Phương thu tay lại, sắc mặt bình tĩnh bước qua người này, đi hướng trong hầm mộ.
Bỗng hắn dừng lại lấy ra từ trong túi áo một cái cái khăn đen, cột lên mặt.
Sau đó lại tiếp tục đi phía trước.
Chưa đi được bao xa, bên hầm mộ lại có một hán tử cao gầy bước tới, cầm trong tay một thứ như là cái kẹp dài.
Hán tử thấy hắn, hơi ngạc nhiên.
“Ngày hôm nay không phải Hoàng Xung giữ cửa à? Ngươi là ai!?”
Lời còn chưa dứt, Trương Vinh Phương đã vọt tới trước, chợt lóe lên bên người hắn ta.
Phụt!
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetThân thể của hán tử kia giống như bị xe đụng, bay ngang ra ngoài, đánh vào trên cành cây răng rắc một tiếng, truyền ra tiếng gãy xương.
Hắn còn chẳng hừ được tiếng nào thì đã ngất đi.
Về phần chết hay chưa, không ai quan tâm. Chỉ là mấy tên trộm mộ mà thôi.
Trương Vinh Phương thu tay lại, sắc mặt bình tĩnh đi tới bên bờ hầm mộ, nhìn xuống phía dưới.
Toàn bộ hầm mộ dài khoảng hơn hai mươi mét, mặt ngoài đã đào ra nhiều cái cửa vào.
Lúc này, hắn đi xuống theo một lối vào đã được đào ra.
Huyệt không lớn, chỉ có ba cái phòng đá hai cái sảnh đá.
Bên trong sảnh đá đặt mấy người đầu đá lớn nhỏ không đều.
Trên mặt đất khắp nơi là tạp vật rơi vãi, rất nhiều đều là mảnh vỡ bừa bộn.
Trương Vinh Phương dạo qua một vòng, rất nhanh đã tìm được một bức tường trong sảnh đá.
Nơi đó có dấu vết đặt tượng thần.
Hắn tìm bốn phía dưới mặt đất quanh chỗ đó, nhanh chóng tìm được hai linh kiện màu đồng lẫn lộn chung với đá bụi lăn lóc dưới đất.
Tổng cộng có ba linh kiện, ghép chúng lại với nhau, vừa lúc cấu thành đầu tượng thần hoàn chỉnh.
“Thành, không nghĩ tới thuận lợi như vậy.”
Hắn tỉ mỉ phân biệt, đầu tượng thần, cộng thêm kim châu không trọn vẹn, vừa lúc phù hợp với bộ phận bị thiếu trước mặt.
Sở dĩ đầu tượng thần kia không có bị mang đi, hình như là do mặt ngoài đọng lại một lớp bùn màu đen lớn, che hơn phân nửa mặt ngoài.
Khiến người ta gần như nhận không ra.
Trương Vinh Phương cũng phải tìm thật lâu mới phát hiện ra được.
Mà mảnh vỡ kim châu, càng là rơi trong khe hở một phiến đá trên mặt đất.
Sau khi lấy ra ba mảnh vỡ, Trương Vinh Phương lại tỉ mỉ tìm tòi xung quanh một lần, xác định không bỏ quên gì thì mới rời đi.
Mới đi được nửa đường, bỗng nhiên tầm mắt hắn đảo qua, nhìn thấy một dòng chữ khắc giống như là lời nhắn trên vách của sảnh đá.
“Đây là cái gì?”
Hắn nghỉ chân tới gần, tỉ mỉ kiểm tra.
Hình chữ của chữ khắc có hơi khác so với linh văn hiện tại, có vẻ như là thể cổ.
Bên trong không đầu không đuôi, hẳn là bị hủy diệt không ít nội dung.
Bộ phận còn có thể thấy rõ còn lại, từ trên hướng xuống, lần lượt là:
“Tam huy thanh lộ, duyên định Phá Hạn.”
” m dương trao đổi, dạ long thôn thiên.”
“Bát phương triều bái, tứ hải hợp trấn.”
“Đại Đạo quy nhất, cửu khí ngưng hiện.”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.