“Được, ta nghe Trương thúc ngài. Bút ký của ta ngay…” Hùng Võ Nghiệp đang định nói.
Bỗng một bóng người đâm nghiêng lao tới, che ở trước người hắn.
“Đừng nói, chạy mau!!”
Là lão sư!!
Trong lòng Hùng Võ Nghiệp kinh hãi, nhận ra tiếng người tới.
“Lão sư!?”
“Trốn đi! Hắn ta muốn diệt khẩu!!”
Trong nháy mắt Trương Tinh Nguyệt rút đao chém về phía trước, hai người kịch liệt giao thủ với nhau.
Rõ ràng thực lực Trương Tinh Nguyệt mạnh hơn không ít, thân là tổng bộ đầu của toàn bộ huyện Nhung Diệp, thực lực của hắn ta đã được chứng minh từ các chiến tích lần lượt.
“Việc này các ngươi trốn không thoát, ai dám điều tra, đều phải chết!” Sắc mặt Trương Tinh Nguyệt âm tàn, ánh đao không ngừng gia tốc.
Phụt!
Trong nháy mắt, một đao của hắn ta xẹt qua nơi ngực lão sư.
Hoa máu bắn lên, hắt lên mặt tường hóa thành từng đóa mai đỏ.
“Đi mau!!” Lão sư quay đầu lại rống to.
Nước mắt Hùng Võ Nghiệp làm mơ hồ tầm mắt, xoay người chạy mất.
Bởi vì nguyên do đặc thù, ít nhiều gì hắn có luyện qua một chút thân pháp, lúc này toàn lực bỏ chạy, rất nhanh đã hòa vào bóng đêm.
Không bao lâu, phía sau bay tới một tiếng kêu thê lương thảm thiết.
Hắn đã hiểu, đó là âm thanh sau cùng của lão sư.
Lão sư Đỗ Đào không có con nối dòng, đối xử với hắn gần như là con ruột của mình, nhưng hôm nay… Hôm nay…!!
Trong lòng Hùng Võ Nghiệp nhớ đến câu nói kia của Trương Tinh Nguyệt.
“Ai dám điều tra, đều phải chết!”
Câu khuyên bảo của lão sư trước đó, hiện giờ vẫn đang quẩn quanh trong lòng.
Hắn đơ ra, không biết nên đi nơi nào, cũng không biết nơi đâu an toàn, chỉ biết là chạy ra khỏi thành, nhằm về phía rừng cây đen thùi lùi.
Rừng rậm ban đêm vốn nguy hiểm ấy, vào lúc này lại giống như sở bảo hộ an toàn.
“Có lẽ, ngay từ đầu ta đã không nên đi điều tra những tượng thần kia… Không nên đi tuần tra những tài liệu kia…”
“Nếu như ta không có thông qua sách cổ ngoại văn, nghiên cứu ra công dụng chân chính của tượng thần… Có thể tất cả… Tất cả đều sẽ không xảy ra.”
Hắn hoàn toàn không có cách nào nghĩ được, tượng thần được lắp ráp hoàn chỉnh trong nháy mắt sẽ xuất hiện dị thường.
Còn có, rõ ràng hắn lắp ráp trong mật thất của phòng mình, người ở phía ngoài làm sao biết được vậy?
Hắn không biết… tại sao mọi chuyện lại biến thành như vậy…
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net*
Trương Vinh Phương mang nữ tử thần bí kia một mạch ra khỏi hầm mộ, bẻ gãy cổ tay ở trong một khu đất rừng phụ cận.
Sau đó tìm một hốc cây, ném nữ tử vào, chỉ lộ ra cái đầu.
Mình thì xốc vải lên, lần thứ hai xem qua một lần.
Ừ, xác định là xem không hiểu thật.
“Xem ra chỉ có thể chờ đợi nữ nhân này tỉnh lại.”
Hắn lẳng lặng nghỉ ngơi ở một bên, ngồi xuống, chờ đợi.
Ước chừng nửa giờ sau, nữ tử từ từ mở mắt.
Kỳ dị là, nàng không có kinh sợ, cũng không có giãy dụa, chỉ là thử xem hai tay, phát hiện đau đớn khó nhịn là biết hai tay của mình bị bẻ gảy, nên bất động luôn.
“Ngươi là ai?” Nàng nhìn Trương Vinh Phương che mặt, trầm giọng hỏi.
“Người.”
Trương Vinh Phương nói.
“Được rồi, là ta choáng váng, nghĩ đến ngươi cũng sẽ không trả lời ta tên thật.” Nữ tử trấn định nói: “Ta là Đới Hoan Hỉ, là người chuyên môn phụ trách trông coi hầm mộ Mật giáo này, xem coi có còn dư nghiệt Mật giáo tới đây hay không.”
“Nói đơn giản chính là, ta là người trông coi của quan phủ. Ngươi tốt nhất là lập tức thả ta ra, bằng không…”
“Đã biết. Mật giáo là cái gì?” Trương Vinh Phương hỏi.
Nữ tử bỗng phản ứng kịp, đối phương không thèm hỏi xem thân phận của nàng là gì liền trực tiếp ra tay, rõ ràng hoàn toàn không quan tâm tới lai lịch của nàng.
“… Hiện giờ trên quan trường, có thể được Tập Hiền viện ghi danh vào sổ là Minh giáo. Không bị ghi vào sổ đều là Mật giáo.”
“Những mảnh vụn tượng thần, linh kiện kim loại kia là cái gì?” Trương Vinh Phương hỏi tiếp.
Đới Hoan Hỉ sửng sốt một chút.
“Mảnh vụn tượng thần gì cơ, ta không biết, có điều trong hầm mộ lại có rất nhiều xác đồ vật Mật giáo bị đánh nát. Ngươi đang nói tới mấy cái đấy à?”
“Làm sao để tìm được Mật giáo?” Trương Vinh Phương đổi một cách hỏi khác.
“Không biết.”
“Tại sao triều đình phải thắt cổ Mật giáo?”
“Không biết, ta chỉ là tiểu tốt thôi, ngươi hỏi ta những thứ này ta cũng không rõ ràng lắm.” Đới Hoan Hỉ thản nhiên nói.
“Vậy hỏi cái vấn đề cuối cùng.” Trương Vinh Phương thản nhiên hỏi. “Thượng cấp của ngươi là ai?”
“Chờ đã! Ngươi muốn làm gì??” Rõ ràng Đới Hoan Hỉ căng thẳng. “Ta đã nói thứ ta biết cho ngươi cả rồi.”
Giọng nói của nàng nhanh hơn, cấp tốc nói: “Ta chỉ là nghe lệnh làm việc, một phần của Giám Sát ty Tuyết Hồng các Linh đình! Chuyên môn phụ trách giám sát sự vụ Mật giáo các nơi.”
“Tấm vải này là cái gì?” Trương Vinh Phương dùng chân đẩy tấm vải trên đất.
“Ngươi không biết?” Đới Hoan Hỉ nghi ngờ nói: “Cái này hẳn là đảo từ phối hợp tượng thần Mật giáo, có người nói dùng cái này có thể được Thần Linh Mật giáo bảo hộ.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.