“Trẫm có cách nào chứ?”
Lâm Bắc Phàm vừa uống trà vừa nói.
Coi như là xã hội hiện đại, quan niệm bình đẳng phổ biến như thế, sức sản xuất phát triển như thế, nữ binh vẫn ít hơn nhiều so với nam binh.
Nữ nhân cho dù là trong sinh lý hay là vấn đề tâm lý đều không thích hợp cho chiến tranh.
“Thật sự không có cách nào sao?”
Sài Ngọc Tâm không cam lòng hỏi.
“Vẫn có phương pháp, nhưng ngươi cho rằng trẫm sẽ dễ như vậy liền nói cho ngươi sao?”
“Lâm Bắc Phàm cười nhạo một tiếng. Sài Ngọc Tâm tức giận: “Đủ rồi, ngươi đừng ép ta động thủ!”
Lâm Bắc Phàm cũng nổi giận: “Tới đi, ngươi cho rằng ta sợ ngươi à!”
“Buồn cười!”
Sau thời gian một chén trà nhỏ, Lâm Bắc Phàm khuôn mặt đỏ bừng, bình tĩnh nói: “Thật ra muốn chiêu nữ binh không khó, trẫm có ba kế sách thượng trung hạ!”
Sài Ngọc Tâm hoảng sợ, không ngờ lại có ba biện pháp, quá mạnh mẽ!
Nàng kích động nói: “Mau nói cho ta biết!”
“Đầu tiên là thượng sách, phương pháp này sử dụng đơn giản nhất, hiệu quả nhanh chóng rõ ràng!”
Sài Ngọc Tâm càng kích động: “Ừ… nói mau!”
Lâm Bắc Phàm giơ một ngón tay lên, mỉm cười nói: “Ngươi chỉ cần tuyên bố với bên ngoài rằng nữ binh này là thân vệ của bệ hạ, phải được bệ hạ xem qua! Nếu như bệ hạ nhìn trúng, sẽ có cơ hội tiến vào trong cung làm phi tử!”
Lâm Bắc Phàm đắc ý: “Như vậy, để có được thân thể của trẫm, các nàng nhất định sẽ như thiêu thân lao đầu vào lửa để báo danh tham gia, có ngăn cũng không được, ha ha!”
Sài Ngọc Tâm: “…”
Sau một lát…
Lâm Bắc Phàm: “A đau đau đau đau…”
Sài Ngọc Tâm tức giận nói: “Nói nghiêm chỉnh cho ta!”
“Được, vậy chúng ta nói một chút về trung sách!”
Lâm Bắc Phàm ho khan một cái, nói: “Ngươi đi nói cho các nàng biết, nếu đi làm binh đánh trận thì sẽ có cơ hội vào triều làm quan, giúp đỡ dân chúng! Nhỡ như không cẩn thận bị bệ hạ thấy, còn có cơ hội làm phi tử, ngủ thân thể trẫm, sinh ra con rồng!”
Sài Ngọc Tâm: “…”
Lâm Bắc Phàm cười đắc ý: “Như vậy để có được thân thể của trẫm, bọn họ nhất định sẽ như thiêu thân lao đầu vào lửa báo danh tham gia, có ngăn cũng không được, ha ha!”
Sài Ngọc Tâm: “…”
Sau một lát.
Lâm Bắc Phàm: “A đau đau đau đau quá…”
Sài Ngọc Tâm tức giận: “Đã bảo ngươi nghiêm trang một chút mà, vì sao vẫn không đứng đắn…”
Lâm Bắc Phàm cảm thấy rất oan ức: “Cái này còn không đứng đắn à! Trẫm vì sự nghiệp của ngươi, đều hiến trong sạch ra hai lần rồi! Trên đời này có vị hoàng đế nào mà đại công vô tư như vậy?”
Lâm Bắc Phàm nói: “Ngươi không chỉ không hiểu trẫm mà còn mắng trẫm, dùng một ngón tay hoa nhéo trẫm.”
Sài Ngọc Tâm mệt mỏi che trán: “Được rồi được rồi, là lỗi của ta, ta xin lỗi ngươi được chưa? Mời ngươi nói tiếp đi, nói một biện pháp không cần cống hiến thân thể!”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetLâm Bắc Phàm ôm ngực, giọng nói bi thương: “Không muốn nói rồi, trẫm bị tổn thương, tim đã nguội!”
Sài Ngọc Tâm tức giận: “Ngươi nói hay không nói? Đừng ép ta động thủ!”
Lâm Bắc Phàm gầm lên: “Không cần phải nói! Có bản lĩnh thì ngươi an ủi lòng trẫm đi rồi nói tiếp!”
Sài Ngọc Tâm tức giận đến mức toàn thân phát run: “Đây là lời ngươi nói đấy nhé!”
Sau thời gian uống cạn một chén trà nhỏ, Lâm Bắc Phàm cảm thấy vô cùng hài lòng, thở dài nói: “Hiện giờ, chỉ có hạ sách!”
Tay của Sài Ngọc Tâm rục rịch, tùy thời đưa tới.
“Đừng động thủ, đây là sự thật!”
“Vậy ngươi mau nói đi!”
Lâm Bắc Phàm thở dài một tiếng: “Thật ra nếu ngươi muốn chiêu mộ nữ binh, chỉ có thể tìm kiếm những nữ nhân không vướng bận gì, lại phải trải qua khổ đau! Cho các nàng niềm tin và hy vọng, các nàng mới có thể theo ngươi làm thật tốt!”
Sài Ngọc Tâm có chút đăm chiêu đi đến phố phường, chiêu mộ nữ binh mà mình cần.
Lúc này, một quốc gia nhỏ cách Đại Hạ ngàn dặm, tên Phương Quốc.
Quốc thổ này diện tích không đến hai mươi vạn dặm vuông, bách tính không đến 200 vạn, là tiểu quốc trong tiểu quốc, nhưng lại có hơn trăm năm giữ ngai vàng.
Sở dĩ truyền thừa lâu như vậy là vì tổng bộ Kim Tiền Bang được thiết lập ở đây.
Tiểu quốc này, trước đó đã bị Kim Tiền bang dọn sạch, trở thành một quốc gia con rối.
Tuy nước nhỏ, nhưng Kim Tiền bang rất mạnh, cho nên vẫn sống rất lâu.
Nhưng lúc này bọn họ lại nhận được một tin không hay.
“Bang chủ, sòng bạc của chúng ta ở Đại Hạ quốc đã bị hoàng đế Đại Hạ dẫn binh đánh đập rồi! Hơn nữa, từ nay về sau, không cho phép chúng ta mở sòng bạc trong Đại Hạ, nếu không giết không tha!”
“Cái gì, lại có việc này?”
Bang chủ Kim Tiền Bang không thể tin được hỏi: “Chẳng lẽ bọn hắn không biết, sau lưng Tứ Phương sòng bạc là Kim Tiền bang chúng ta sao?”
“Bang chủ, hôn quân kia biết, nhưng vẫn đập!”
“Buồn cười!”
Sắc mặt Kim Tiền Bang Chủ lập tức trầm xuống.
Các trưởng lão đường chủ khác vô cùng tức giận kêu gào.
“Đã biết còn dám đập? Quả thực không để Kim Tiền bang chúng ta vào mắt!”
” Bang chủ, không thể bỏ qua cơn tức này được! Chúng ta nhất định phải đòi lại công đạo cho các huynh đệ đã chết đi!”
“Nhất định phải trả thù thật mạnh, nếu không ta nuốt không trôi cục tức này!”
Bọn họ đều làm việc làm mưa làm gió quen rồi, không cho phép bị người khác bắt nạt.
Chỉ có một vị trưởng lão trong đó tương đối bình tĩnh: ” Bang chủ, còn có các vị trưởng lão, đường chủ, lão phu cảm thấy việc này nên bàn bạc kỹ hơn! Dù sao, Đại Hạ là một đại quốc, không dễ đắc tội.”
Một vị trưởng lão khác tức giận đứng lên: “Bọn họ không dễ đắc tội, chẳng lẽ chúng ta dễ đắc tội sao? Bang chủ, hiện tại người trong giang hồ đang nhìn phản ứng của chúng ta, nếu như chúng ta thờ ơ, sẽ bị nhân sĩ trong giang hồ chế nhạo!”
“Đúng vậy, bang chủ, chúng ta chính là Kim Tiền bang, chỉ có chúng ta khi dễ người khác, nào đến phiên người khác khi dễ chúng ta? Xin bang chủ ra tay, cho bọn hắn một cái giáo huấn khó quên.”
“Xin bang chủ ra tay!”
Mọi người đồng thanh…
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.