“Ta có chút không dám tin, để nương ngươi thử xem, quả nhiên ngươi thực sự có khí tức rất yếu. Ta lại xem vết thương sau gáy của ngươi, phát hiện ra vết thương đó đã lành lại, chỉ còn một vết máu dài chừng một ngón tay.”
Trên mặt Chu Phàm lộ ra vẻ ngạc nhiên, vết thương như vậy cũng có thể lành lại?
“Lúc đó hai chúng ta vừa khóc vừa cười vì vui mừng, nhưng lại lập tức nhớ ra không thể quá lớn tiếng, bèn rời khỏi phòng ngươi, đến phòng khách bắt đầu bình tĩnh lại. Nương ngươi nhắc ta, bảo ta lập tức mời Trương Hạc đến xem tình hình của ngươi.”
“Ta liền lập tức ra ngoài, không đi được bao xa, đã gặp Trương Hạc đang đi tới, hắn nói hắn đến thăm ngươi.”
gnrơưT gì? ugiấ mPàh động kcíh đó đềiu xúc, nlgò mục ghnôk đạt ảmc ỏt o,lẽ đích ạcH ghứcn ứmc nhắ đã của che Trong Chu là đnế được lạnh ưcđợ, này vậy íchđ cmụ đó
có nă Lúc yàn ạHc tối uanh kchá Phàm để mđiể óđ “gNiươ óc mới ”?ôkngh mặc ỏi:h kih e,xm ý auq ngắt Trương hCu àv ongrt iờl hcác ìg
tmộ ãđ mặc quên ẫnv Chu ớhn gian nòc ,ý cộM ta at ờiht y ảc nĩgh ắhn ắcl kghnô híc suy namg uđầ hắn để quá thuốc.” chỉ “Đmểi lâu, nói: này là tohe ,gì tấhN clú hộp mtậh hụcp
hmàP hìt nắh ểđ tvậ ếun ỏih ơn ý ngươi êiln làm ta òcn ảob ộtm gì, lại nió: ụtc Trương rềnyut chút có lại đưa ấNht etoh vui nnê cũng vật “aT lmà bảo một ạ,cH đến Mộc àhn ệh”m.n Chu utần boả gừnd ônhgk đó och huC ngươi nkghô ấrt nương rtnog nềit mừng, ấyht mcả ngma ộiđ ilạ hká,m vật rat và
đến kih ắ“Hn uâl ócs tỉnh ý, ạil hoảngt ũcgn ãđ đi, ta ta cạH ạil êpinh gũnc kih iãm Hcạ ng,ưiơ chúng .tâm nói yên àv chúng nhnêi nvẫ ầnl đến gian kôhgn hco ngươi.” nlầ Tgơrnư thiếp úgcnh đồng ngủ liạ ỉthn ưnơng ầđu ầđu ớim ở ậv,y ngươi ngươi ưiơng nhau ờmi nưh hnà chăm tnhhỉ ế,nđ ờith đó Tyu khám lại bao thay ,uếy ònc tiên têni, rất ta Tnưrgơ at
ểđ tyhủ n,mgâ nguyên rtầm s,ơ giới quá tryu ohc ặcđ cần xem g?nk”hô ơưngi óc óc này không Chu hắn ý ,gì cứu hi:ỏ htế cệunyh đnơ ilạ .này Phàm ìg ắnH cũng dù vài điểm không vyậ “h,Ca mắt ukểi pảhi àgyn ỳk ạl ngnữh không nyệuhc biệt
ngiơư rất ihỏ ngươi không đại àl ảcm âđy i,lạ Nhất mừng negh gặp ắnh chuyện ,óc gùnc at ivu caủ nói ấbt :inó “Không nhhì rnêt chỉ n,gmừ ừva uhC at nhà. cũgn ar ”ờ.ưtgnh phu một tỉnh ìhnb thế ệnhb thấy tgờưnh, ộMc tỉnh nhân ,iồr nìth vui on,à lộ íhtn là nghe cgnũ mặt nói Ta ềv ẻv chạy
mPàh một thủ àyng h,nà mấy để mtì ?”aso hiồ đó, nihên gkhôn at đến uhng gươni tcứh các ý màl ụcph uhC sợ đột ta ộgur,n caử nhiên rời tận nhà ở hmìn đột hỏi: ào“V
khi ytu hntỉ ngôhk ấhNt nlầ suất óni nnihê vết cáx sóc Mcộ tỉhn nậnh ỏhi ề,v quyết ilạ ầcn đã cứu ta ta không gơ.ưin :nói inó hay từ nhgtơư chối ôhkng uhcị onà trở cLú“ hcăm ỉhnt htnấ nói ạyd mới rất ẽs là đầu nưghn mấy ẫvn Chu ,ấyl ngôhk Trương chắc, iạl ?iạl ccáh kê ố,s cợưđ lớn.” được inưgơ Chúng đó ắnH thuốc, Hạc ngươi óc sau ilạ ngươi của ẩn chúng nhận,
ucứ òd ạli ảc khi hắn lnầ ữan truyền, ắnh phương đã nió Trương lan crắ uqá ngươi nói ”ề.v thể cợưđ gũcn aT ệbti ndặ cứu trấ ytấh ngươi không cảm cắhn hgknô cảm ta, mới gây ởtr khíc iđ, rối. Hạc, nbhệ hgminê pháp chắc tránh ưcợđ Tcớ“rư và ắhn một ờir nưiơg chúng ,trngọ của hynuệc ngay ơưngn ưgniơ ùgdn cặđ
rướ“cT được có hik xem gncũ nên hgnĩ có dnùg uma uam nên tchú không, cnâ nổ, đnế hay hìt ilạ iđ rồi hyềun âđy đaư at .ữ”na gnkhô nghĩ rằng ệt nưghn ệt, ồđ nhắc ềuhny có ãđ ôhnkg ilạ mà
Hngu àl có là chặo ó.đ mặt nnâh hắc y iờngư óc lẽ thủ káhc, thể hec
ơnigư hcệynu gyna cả tại niơgư hiểu, obả cngũ ỏ:ih lan nẫv ?uấg”i huC đnế “Ta ,àny không yậv sao hnôgk àmhP ccá at các gĩhn đ,yâ rytunề hắn
như hắn cgũn niênh hắn ng,ơiư chúng nơ uyT“ ạmng ta ậyv”. cỉh uức có mcả tểh ãđ
ấym nắh úchc thôi. hcỉ ,at htiếu về maú ta điều cứu đnộg, gừmn iọg nió: nói lại, ãđ iớm tNấh kích “Rất chúng rởt Chu ồri.” cMộ chân hntĩ bình mỉm tya úam Cnúhg nắh tiếng, cười ngiươ cưđợ
mỉm ctốuh không lại ồhi úhcc và ”.gnủ ohc Mộc ơigưn nlầ nlầ àon, phục ánđg gì húct đã là ngơưi tỉnh nên óin: kih đang hai gknôh nầl ưniơg ếnđ vẫn tiên, ngày cnò uhC biết húgcn ừgnm ềđu ln,ầ ầđu uầđ hứt gúpi ngươi, ab tộm cười “Ba như emx, kê ión ión thứ ngại, hpợ Nhất tnêi cho lần hết tưởng iạl là ùgtnr hắn ta ồhi
ạHc nạ,hl ấtt lần ãđ là “Sau chí ơưgrTn nhắ iơh ta hnắ rõ ếđn. nrgTo không mặt iuhnê ạil i:ỏh đầu cha còn mtậh nhìn nếđ ởm acưh đã êtni chỉ ?nầ”l bao tm,ắ Tơrưng Cuh nhtỉ nhtỉ il,ạ m,ẹ lòng kih Hnắ tếib êhinn Hạc Phàm
có này coi ađư âmt Hạc nTrơgư chữa đó ượđ,c ý Trương htì đi ả“Bo hàmP nghiến Nếu hắn, vật ôv bệnh uCh Hạc obả sự grnă ohc ích. ìg?” như gncũ bảo ,uấx vật ồđ tậv gưnhn tìh rềntuy đi tựhc aưđ hỏi. thành gia
ngươi ớcưtr cứ nòc đã óc ôkngh nợưgt hia nió hắn.” này lần đây, và ba, hứt ýk ta coh nơgưn ngkhô iưgnơ ứth “nLầ nhiều, biết yuệcnh ìg ta ấn
ơih nhắ uCh đó vẻ cíkh rất nđộg mặt soa?” Pmàh L“úc đgnộ. hỏi,
còn nghe in”ào.g êbn nữa nhơ Cnghú“ ậ,yv dngù cũng với ãgn nhơ ộMc ta định nên đầu như óni hắn inó ,iưnơg àm lý anữ gật thnơgư ấuig ếyutq :nói bị tNấh Chu cgnũ mnghêi ,ýl óc rngọt do
“ắHn hmàP hẳgtn Sắc inó Chu hỏi: gì?” iạl mặt căgn
thầm ,yvậ nĩhg hgcẳn nhiên do trách .nắh ơngTưr lại là cạH này iugấ ậvy, Phàm hnư ẹm như Chu lý đã cah ndùg ảqu
óni ưnh ếpit Nếu thêm, rgTnươ iạđ hnắ, tán óc Chu lắng Hạc nưtghờ ấthN nụ ý ểđ gh.ne đềui cách óđ hắn ẻk phu ìnhb ưiờc uềhin ,uđầ Chu Phàm yuT của mà ágđn tục ấux rất Chu ậ,yv nhưng thành nió ivớ ôghnk nihên htì cộ.M àmhP sẽ yus có với gì là lắc kgnhô .mẫgn
áon,đ ar để như ỏih xcá usy Cuh ốs Phàm ộtm v,yậ thực ra àl trong lòng ỏih đã óc n.hận hcỉ
làm yuhnệc ãđ cụt gọnc hỏi: ua“S ọgcn âtm hnắ ì”?g ?ìg hắn ộib ó,đ Cuh hik ôkhgn màhP nbậ ộbi, ếtpi nhận ếđn óiN
đầu tậht ặmt ovà nộgđ cnghú quá vẻ thần hàn ắnh tnhầ ơiưgn, bắt xem đnế cho ênti ,ỳk ơ,ginư cHạ hkcí việc ựs Tư“ơnrg hô .ỳ”k là a,t mạhc
kẻ ở là ơgưin lý, ươign ỳk ạcH lạ, rtí tởr gcnũ ycệuhn “Sau ưgrnTơ ghknô ặmt .”anữ vẻ nió ấtyh iucố tmấ suy ạli trọgn nếđ chút có có ốtt tấm nên h,nớ bình và như nthàh ậvy, là mât trí ộmt ờư,tgnh uđầ rồi. nớh ơgiưn gnùc ikh ếtv đuầ ắlm clú, nói ãđ êihmgn gnĩh hngkô thương hắn ắlc gneh hyucnệ gnưnơ gnhĩ này ngốc bận Ta nói
hìnm ìht írt hcỉ ,ntá nuhệyc đầu ynà ôknhg inó, inó anyg rằgn tiếp phi ờl:i áhpch ưginơ Qếu ồhn được.” H“nắ ếihnk uas ậđp ôhngk nưh lần ịb ệc,yuhn ucứ ệchyun ngươi đến cũng ynà ợs cả ạil àl xảy ểth ngươi nớh, ơgniư ậvy, nuế khi Phượng pảih ảc gnay hãi ra ra thhàn gừnđ cũng ắnh ấmt tốt btiế cũng ựthc nuế ãđ thấn không ấu,x
mà ônkgh ợs nói ítr ạH.c ôkghn ằmn ưTgơrn vờ, .hnớ cái uCh nưgrơT ựd àl là nhìn Hạc. cthế ấtm ờưgin ìnnh mất ịhgn, Vậy chính hơn, giả ạcH Trương thể hnât ơngTrư tni Thông cắS mặt gọi ón Hạc óđ tiết nó cxá hmàP hoặc ìht acủ uliệ lộ acủ ngũc từ yấht minêhg óđ đi, không nớh nưgơrT nhắ ạHc, lúc thấy tír mtặ àgion hắn khi unế àl hgkôn phải này ôgnhk
phát có nnăg hnitệ ểđ Mộc lực ar người ịd quái bội, uhC ơ.gin”ư gia gnầ, sẽ nhhyu nó lão một đó glợưn ni:ó như ibộ cho tự lại, ọgnc tổ intê at unế cười khổ Là“ uma àm ,đeo àl gọnc mếgni Cuh nhở hNtấ đến nhắc tgơnư
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.