Để Chu Phàm ở nhà, chẳng lẽ không sợ hung thủ tìm đến sao?
Quế Phượng mỉm cười nói: “Hài tử này, mấy ngày ngươi mới tỉnh lại, phụ thân ngươi đã bàn với ta, sợ hung thủ kia lại hại ngươi, nên cố ý giả vờ rời nhà đi làm ruộng, thực ra vẫn luôn nấp ở chỗ tối lén nhìn ngươi, muốn dụ tên hung thủ kia xuất hiện.”
Chu Phàm lộ vẻ sửng sốt, chẳng lẽ mấy ngày đó hắn cảm thấy có người nhìn trộm từ trong bóng tối, không chỉ đến từ âm quỷ, mà còn đến từ phụ mẫu của chính mình? Hắn thực sự không ngờ tới điều này. Xem ra lúc hắn bị âm quỷ tấn công, phụ mẫu kịp thời trở về đuổi âm quỷ đi cũng không phải là chuyện ngẫu nhiên.
Lúc đó hắn còn nghĩ rằng phụ mẫu quá chủ quan…
iỏhk nữngh ,nhnha đó nhiên, ,Ừm dụ nói ếvt hnhna khgnô icấg lớn, ơưntgh yTu ví at có Phàm tỉnh đến ơnh kihỏ không? ưnhgờt, là ểth hnbì dậy là nủg vẫn thương người vết hccắ là như từ hnỏ một hkôgn ánthr ta tyấh hnhna bị hỏi: chắn Cuh ngơ,thư Ý“ nào.”
thể y của đã ếun vấn trấ cựth hco ệnbh nguy hắn lý. hngkô nẩ ắnh htể tmì hứt c,ơ ơc rừng Nnưgh trong ộmt hắc hắn, ệvci thể để ề,đ yhất không rơTgnư sự có khi óđ gì trong lại ềtim ònc phợ cữah cơ nvẫ ạcH thể vẫn óc hnắ, hânn thì
của ọh ắsc ạli mặt nìhn cúht căng có tgrno gtnẳh ngạc, ậyv? kinh soa hnư nlòg h,ọ àmhP uCh tại
Trương đã bitệ qua ưnhgN à,l ấvn một oàn đề àyn ắhn cđặ có óđ? pnhgươ áhpp cho ngnă ảhip nba lhàn tự ạcH ảkh gnhôt
đã ràng! õr vy,ậ ấtr Như nềiuh nyhuệc
ồih ở nyà hắn ãđ áig tự mạnh thấp itbệ thương này, hểt vết àl cĐặ năng ựtch sự phục, háđn àhnl cả uáq ynga có mẽ. đầu khả cũng đềui
tháng hơgtnư os rất không cốt ?ậyv nhắ tnờghư ghknô quả rtmă như ngờưi Cuh ộgnđ ,sờ nhưng ơnh nhanh, như hbìn Tuy ngày, hnhna sững tmộ đã nàhl, Phàm ãđ .ĩgnh nnhah tmộ thật âng ivớ ênnih,
kảh ihồ Hạc ựs Hạc, hpcụ là ý nóhcg acủ đồ nhanh caủ ủac !nắh hchní rơưTgn Tngơrư năng thcự biết đã íhđc ắHn cụm
đề chuyện óc hưac ểth hỗc thì ãđ Nuế nuihề iiảg iảph íhtch óc vốn lớn. được, hắn kgônh vấn cũng sẵn, gnthô, óc rất ùd là cho
khả tự ngăn năng ờhn khả là đây hề khnôg này cơ mPàh ,isa lành đã hgnưn ếđn á!xm ểht òcn uCh qanu lẽ snôg ướrcT không có nhắ nghĩ liên gknhô xám, yàn angi gina rằng àvo sngô coh của
đó áuq nish pụh ucynệh m,idế hPmà nhưng ấgui nhắ ềunhi ếibt nảy cũng ,mnâg từ trầm íb mẫu ẩn. ri,ồ Chu đã
khiến Hạc. plậ ĩghn Hạc ,ợưgnt gưnTơr lưng, mâ của mưu ax Phàm sống ưtvợ tigế viớ ếhct cứt ốiđ iđ cgnà ốmnu rnưgTơ gàcn hnắ hỉc huC tưgnở lạnh nắh
gnăn nhnah ,cngóh thấy, ưrgnTơ ch.o sự mẫu ạcH năng trước ảhk yus có lời của si,a đoán thực rảt kghôn coh là od ảphi óđ phục hồi nhắ của nắh hkả âuC nab thân
ứht để ơc yấc óđ hgpé Chẳng lẽ ểth ì?mnh àov ìg
ếnđ úct hCỉ bỏ .Phmà kghôn ếQu huC uđiề đuề ,òlng ngrot caủ về hnưgợP thấN qua, yus và ộMc chạm đề uâs ĩngh nghiêm ấnv cấm ầnc Cuh kỵ
ahy ngẫu ênhin ồđ có khác? Là sâu nọhc ý xa
sự màl đặc .hlàn.. từ theo có hắn nói ựt sự của Cuh đầu, ủac cảnh mình khả nbả còn nhơ. hỉc ,sự có tự hĩgn tự nìhh nôhkg õr tất lành… cả có thực nhìn vậy ahmn iốm ást a,r bi,tệ như thói thì Phàm lượt ivcệ hắn thể ìg Nếu lại điểm nueq năng ạil ắsp khi chất pgiú nlhà... lnầ xếp
,hnbệ ngươi, hcnúg quá là clắ quỷ chúng ềđ ý công ớmi ênn ộmt chậm âm b.ớ”ưc khi quỷ khi ực:l ta Quế nhcgó ,htủ nnahh uầđ “Nhưng hung âm Tuy hcú gưhnợP ta uynhệc lại đã nất vấn ngươi ơl uas btấ nhiên, nếđ hiỏk
nh,niê óđ nóghc nghĩ ểht còn Chu yTu nhào àl có nàot ỉh.tn khả ngnă ỏnh, do ưcha ahnhn ,nếđ htcứ rất Phàm lcú
từng ộcM òli là võ Nếu tội õv .iảg dịp Nhất tại htaừ àl ta đuầ iảg tiếp giấu như abn đêm cgũn hắn ipảh uychện ta ngươi, đuôi, soa nhà nhgúc ảgii ễd trực h:tíhc giết cahư uCh “Chúng ivớ dàng.” đắc ảc
ựda cHạ ihn,uề àm màl gì ểth mểih àvo e cơ ôkngh có àonh gặp àl của hhínc toàn nygu hắn. Cái phục, ơrưgnT ắnh ượcđ Hcạ bệnh rgnằ ihồ hoc rơTgưn htể ọig hắn, hacữ
thận, phải Phmà tểh hya tự ìhnm ảmc ảkh hắn, mẫu mbẩ là hỏi gôhnk là lại b.iết năgn chỉ không, có cần caủ sinh yhtấ itếb cnẩ ĩhgn Chu óc hụp rất sai, muốn hắn lành suy
thưgnờ ngẩng ầuđ Phàm Mcộ Pụh“ ừt thân, lnớ ta àv điểm nình có ếuQ đến hNtấ Chu không?” onà umẫ ỏnh hỏ:i uCh thân, áckh Phượng
óđ ưnh chắc cơ làm ếun gởi thể Trương gkôhn àm cghnẳ gì rtò thể Trương có iảph Hạc thể ìtm vậy, õr, cúl tìm Hạc, màl đi chết ếnđ ấnv ơc sao? đó àl này, đã ềđ iđ ắhnc hnắ ưnNhg gì, với hnôgk
điều Cuh Mộc iảig mhàP huC .ếđn nĩhg Nấht đúng đgna híhct là
êinn uCh tgorn hắn, ôthn soa dụ ấyth khngô ít mình uềđi tại ghĩn hắn? gcnũ thiếu đã ív tổiu hĩ,gn ó,đ óc Pàmh sia uíhn liạ gì ớvi mày cùng cmả ắnh ưhn suy luôn là
ẽS àl ìg thứ y?âđ
inó nghịch ,ión ìnbh nhưng giấc là ếtv hik.ỏ” ứmc nhớ Quế ủgn gn,ươth ngươi ta A“ huní không gniườ hưn Phàm, nghe nhanh ưhơtng nhỏ ờtnhg,ư úlc bị một ếnđ giơnư hơn nói: àhln nmgợ v,ậy yàm àl nưPhgợ ngươi
cứng nkuhô ăncg ọh và A“ Mộc nó:i ccộu Quế caủ Mộc đang chút nìhn thẳng, đờ uCh có ắSc hcngó Nhtấ tmặ ông mh,àP kẽh Phượng hn,au Chu Nhất gì?” nahnh biến, rốt mặt cũng ihỏ niơưg
thể hắn hểt ở lành, imếk tvế hắn đầu ềuđ ia,h vết ềđiu đó nđhá hai có à,hln hảk tự thứ ở lần, cũng tự này âhnn hay óc năng vết ơtưhgn hpợ bất ắhc od ươthgn tỏ tự lnầ y có ưgln ểk ứcgnh kết ịb ivớ Trước lần đầu n.àlh ơưhgtn
tđộ cho ãđ khả hắn, sngá năng vốn nhắ u,âđ Trương phải Hạc ,nêl ias có là là mtắ tự ihênn àny aso hàmP do ếtbi hĩgn Chu hnmì ban hngôk lành ắnh ở lại tại iĐô mà đã nẵs?
ếnđ rồi ùa.đ do ủac Hạc, ếđn ưTgrơn đồ nTgơrư aunq đối hấp ềuiđ ặcoh mức Hc,ạ trở này thì đến hung là hnắ ọh liên ìnmh utytệ ì?g òrt ihpả Trương chính Nuế mình cứu giọ ốh,i ý àl ôkhng ủth ạcH về, là có nháĐ
ầĐu gnuh àl nit,ê ia? tên htủ ika
cmăh mẫu ,ngợưPh nơh, “Ta ý ưgơni không?” niươg ếibt ngươi để huniề ắcl ósc nói: uCh htnâ mắl, có nkôhg ấNth Qếu đầu Mộc
nuaq độ,ng mình, Cuh cắnh uyS hinnê óc là !àhln ảkh ủca gnóch ăgnn nghĩ đến àhmP tự ắhcc nhanh ùgrn ộđt hắn tự chuyển lêin n,hàl
ắh?n liạ chọn tại Nếu úg,nđ sao
đhán soa htân ắhn oca àn,y thể ăgnn áqu cũng khả igá đã ghknô nêhni, ùd uTy ..hc.tế cướtr đó htể gcnũ
mới hipả rõ tộm hntấ lnầ htgná có lành.” ngươi ơưgxn ánhc Ta“ ty,a ygã hnơ ịb ớnh àl
óni như ,ợcđư gnhưn gì mặt từ nhìn ọh nĩhg as,u ncuệhy mhcằ ihỏ umnố õr ũcgn gôh.nk hPàm nnăg đ,ó hmằc cách vẫn hắn ềiuđ thể ,óin quan trước tự này, cơ hìt qnau liên họ họ, này ẩbm àov lại nlhà đó àml giấu hay từ không gnưdờ còn chuyện knôhg trọng àl usa nhsi khả ếđn không óc hCu mxe
syu bếit huC vyậ. huềni ớln góchn nhắ ưhca đã ệhucny àl có ạHc còn nĩ,gh hiện Trương như tibế ạit ợil Phàm ấhtn nhắ aủc lẽ nnhha thế
ọh Vợ anđg inh nêl im uệcnhy lanh ấqyu ,tư aus Cuh uhC đ.ợi tmrầ cũng Nthấ trở ìnhn chờ nnê hPàm ộcM ếingt ửt ợil ncghồ ó,đ từ ầy,r glnặ ônkhg ỉhc hơn,
h,tân unyg ưicờ hiểm, như nuhg muẫ thủ võ sao?” tn,âh àlm vậy Chu ảg,i Phàm quá ụhP“ uến ihảp ccá nói: ngươi làm àl aki khổ
nhắ r,a ngôkh đã àny ar hnận Vaừ inó lời đngú.
hắn ở ưnh cửa oas ậ,yv lại nơi nhđá nhà, mén rất ar Tiạ htnàh rồi ễd mình nmìh tấ?yh
Quế ộcM enhg dịu xcú ưhn ũgcn Nhất uhC và cmả Phàm vậy, hỏi Chu ưPgợnh lại.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.