Chu Phàm lại hỏi: “Lúc bế ta lên, ngươi có kiểm tra xem… ta còn thở không?”
Chu Nhất Mộc im lặng, không trả lời.
Chu Phàm nghiêm túc nói: “Cha, hãy nói cho ta biết, ta sẽ không sợ đâu. Điều này rất quan trọng với ta.”
Quế Phượng chỉ nấc nghẹn, không dám nói, hoặc không thể nói ra.
uCh “Ngoài ờưgni ta hkác ếvt đu,ầ nào ở vết ?gkhnô“ trên còn tưhgnơ ỏhi: Pàhm
Nhtấ pđá. huC Mcộ gnK“.“ôh
“Ta nió ỏih eth.o noc tốhcu thương, mua đầu iộv hòm nắH ta cmầ đi hắn ịb h,ắn giọ aT ta…” .ìg chuyện tair hnắ nẩgng óc theo gvàn iđ bảo
lời. cúl ,tối Còn nắh. sắp nét cMộ Nấht đó ìhmn ta có ảrt .t..ặm ,gnK“ôh chỉ Chu trời nhnì rõ.” ônghk
“Ngươi ôk“g?nh thương htế àPhm tắgn at rõ huC nào .ờil nói ịb óc
ncgũ kiểm t‘hNấ rơưTng nix trước atr nói: cHạ iồr nói “.’rồi uầđ van ỳqu cứu gì, ạcmh gkhôn cúi .hắn kngôh áh.kc nuốgx rằng được tiên ugxốn bộ ắcl Mẹ“ ácc tbắ ,ươngi ộMc, hpận e nơiưg cho Hắn
btấ tén ến,đ Đềui không n,gờ ôgnkh thường, cũng của aus hnư hủ,t thường. ịb theo hnkôg tyhấ hânt Tềni ygun hpải lý mặt biết đánh imểh ập lẽ hayt nên bất àm ềunih hnắ đuầ vậy. vỡ nắh hung ẽs óc ếcht ếh,tc đổi này ẻv áđng
,nạol ớhn áqu Chu cú“L “ì.g nưh ngohả ồh cộM ấhtN kôngh cứng ặtm uyệnC“h “ư? là hứt ,gnmâ hcngă iềuđ tựa ươnig đặc sợ thể ,iạl ãih nôkuh đang óC ầmrt ệibt đó đngô uiềnh õ.r
cựhT ẻk và về ta muốn àl ấhtN oná ũcng nặlg có. ia“. ra có nốmu cắl grnoT riồ gtéh im mãi ,àyn kôngh sự đầu: ginơư có iớv ai có Ta hgưnn chyệnu ũcng ta nghĩ ônhkg mẹ là hCu hngĩ “Không tậth giết gũcn thù, ta ta đến cộuc ngươi, nàh thù Mộc ncúhg không ơ.ưgni ai. thôn giết chúng rốt ar không ai mức
ihỏ: as?“o nhạy ngươi nkhgô y sắp bné tối, náuq Tri“ờ gkôhn hắpt Chu rõ, nhìn ènđ àPhm
là u“n.qha hớn Phàm nờiưg yah uxng những ềuđi để Dù têrn nơigư gnngẩ Chu iỏh T“ừr đặc còn ?kgnôh ìg đó, .tếip itbệ ta uđầ
hãy Hạc, “Cha, ttếi nìht mtặ trọng, ìtm ơginư ihc nghiêm thoe rtấ hình Cuh àmPh ếht quan có nió Tnơrgư nthấ no?“à iếpt lời nói: Khi nghnữ .thể
như àm ,nuềih nkhôg ểđ ngăn bất ugnh kghôn biết phải giết ra nnâh sắp nạh ý cố hìnm ngay ctếh tủh hếct. gờ,n ấtr Nếu ghncẳ chết hảk nnạ xảy
gư.thnơ“ ếtv õr gấp, ta ưgơin uáq ú“Lc bị chỉ óin ôhngk nghơưt kỹ: uhC nói rất gặ,nn Mộc ấNht ĩhgn óđ
x,ỉ tếit ảpih đnế tiố hắtp kiệm nưh Hạc môi àm sắp htứ đó. Đèn pxế rnơTgư rtgno sẽ ầdu kngôh đèn, othả? ax Không trường mức ậvy ôkhgn dược
y icú thảo.” ếpx Nhất ộcM ộtm hnớ ,náuq thnậ ưcợd ẩnc oàv ắsp hắn ốhtuc, đang ơih li:ạ ôgnx Ta“ uhC đầu thí
khô?gn ia màhP nhớ “Trong ưgNiơ ỏ.ih Chu ắnh hàn có cnò h“gôkn? ặtm nté
ta húncg ta ếnđ kẻ thù Nhất muốn Chu oàn nìhn ô?g“hnk “Nhà óc nHắ nhậ cộM ỏ:ih gitế mức
trấ chỉ thNấ ơưgin ếtv chảy đầu: ắlc Chu máu, L“úc đó nhưng có tộm hn“tơ.gư nhiều Mộc
mẹ Hnắ điều nhgưn chỉ ảo óc ày,n tình ach cau là ẽl huC cg.ái grnTo tấhy ôkghn hnắ giếm guiấ đang cảm nên y.mà ọh hPmà giấu gì, huống .naữ
,ổiđ Phàm ức giá hãy nhà, nió: hgcnú ’nhận.“ ậhuc hco umá ‘Sao đến điạ mẹ ấtb đèn đã :nix ađng êmginh àyn’? p,uh dùng Trương inx iếbn ‘Trương gohản hấpc nếđ ta cắs hốt ỏđ. ucứ nhi, ầdu Ta tmặ nhanh lên xem, cạH ọnrgt cầu ngươi bước nào ula thế giơ nhuộm ngươi, hắn trong lại gời,nưg cũng “ềV khăn ớnưc
uếQ cúhgn cộM a.“i đúng, hấNt“ ợnhgưP viớ cchốu óni thù âyg nió êmt:h ta không oán
biết Phàm tình thuốc, ar so,a rõ hnắ! ncàg àny mểki đại bất Một hòm .ạlnh grnơưT tnhưgơ vết trạng ihỏ nhôgk điều huC cũng ắcS của mặt ạHc gkhnô phu tra hngtườ. áuq
ủca Phàm óc ệciv quả Hạc uCh mắt hninê vụ vấn liên lạnh quan nhắ Trương Ánh đề, ln.ùg đến có thể mình.
hàmP “Trương ạcH Chu i:ỏh gnkôh s“ao? hỏi
ềv gì đi at nạc,g hnắ viộ ta nhnha ra trở iđ, ưđgờn bảo hgôkn lên. hàn, Mộc ngươi hgCún “Trên uầđ knhi Chu nói inó ta bị mtê.h“ vã Nhất tỏ it:ếp vỡ, ểk
óc tục: hcutố hòm uhC tar “gk?nôh ptiế nắ“H mPhà ểmik
uầđ. Nuế hCu ếtv nầht không ý óc ẽs Phàm c,ỗh nhằm tộm biết, ấnt ncgù ậtg để nhát iảhp hỉc tinh ươghtn. cố hắn? bị nhiều không một lẽ hgnẳC rta nuhg đánh mà htủ nạn ânhn
ởth xm,á hCu mặt htở Mộc hiK “tdứ, axnh ặtđ òcn. đã ngươi iơh sắc “Không ơgniư lên giường, ấhNt id.à
htể âhtn như áuq ãđ có yậv sinh sao ệttuy, ydấ nghkô đầu, cơ ,átn dù icú hãi. ògnl nXơgư đoạn ênl ọs ngưhn ỗin thở hàmP màl bất dứt hồi nẫv ụ?phc vỡ ểht rognt uCh sao…” ờng Hiơ“ sợ
gnột tặm chết ớrưtc hãi ohc ạng.d đtộ nét ớim vno,g hônuK ớhn gnười nên tặm mcứ sẽ ấthy tử mình khi ếthc ibnế hôkng tếhc ghi sợ họ ếđn tbiế
ơc có hỏi hntâ ôgnkh gpnhỏ Cuh dấu sua ểth htêm ỉhC ấtr uth náođ nti âul uchyển tc,hế bị tiền huệi aừv bị iệnh ợcđư ivà và có hngưn ,âcu ôgknh nhi.ều hki thông àPhm htể í.t htpá di
ghônk mắ,l ưhn nhưng nhớ Chu sờ: k.hông“ Mộc hnhì hấtN sững õr là “Ta
ênl ặtđ nêb kiểm atr Nấht ộcM htốcu đi ,àbn cầm ỉhc nhgôk u:ầđ nrtê tohe rồi “Hòm hCu ắhn “gnrot. ắcl at,
Đây huềni ặđc omé gừtn mó Chu ệbti hmPà ếnik trước pikế sát ịb họ ânhn làm giết, trước Ở thấy ikh gọi gì vì hgi khnô“u .sờ nét thường c.hết sngữ đềui ạnn ựs, nhớ mtặ cảnh hắn hình đó là trước mặt ứncgh .“ctếh hik
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.