Tống Du đã uống cạn ba ấm trà, vẫn cảm thấy miệng lưỡi khô khốc.
Đồng thời, y cũng hiểu ra một việc, cho dù là vấn đề ‘phương điền’ đơn giản nhất, thì cũng là quá khó với Ngưng Nhi bây giờ, Ngưng Nhi căn bản không hiểu được.
Tống Ngưng Nhi cũng hiểu ra một việc.
Du ca ca của nàng khác với Lý Nặc ca ca của Tống Mộ Nhi.
Khi Lý Nặc dạy toán cho nàng, sẽ không giảng như Du ca ca, mà Lý Nặc sẽ nói cho nàng biết làm thế nào, còn giải thích cho nàng biết vì sao lại làm như thế, khiến cho nàng có thể hiểu được, mà Du ca ca giảng thì còn không bằng tiên sinh nữa. . .
Biết thế, ngày đó cho Lý Nặc ca ca chơi cầu mây của mình một lát.
Như vậy, Lý Nặc ca ca cũng sẽ thích mình như thích Mộ Nhi nhỉ?
Theo Tống Ngưng Nhi, nàng không cho người ta chơi đồ chơi của nàng, người ta không thích nàng, chuyện này rất bình thường.
Đổi lại là nàng, nàng cũng sẽ không chơi với kẻ đó.
“Haiz. . .”
Nghĩ đến đây, Ngưng Nhi không khỏi hơi hối hận, ra vẻ thở dài như người lớn.
. . .
Huyện nha.
Hôm nay Lý Nặc về sớm, trời chưa tối đã trở về.
Hắn thì không sao, nhưng không tiện kéo tất cả mọi người ở huyện nha tăng ca cùng mình.
Dù sao bản án vẫn còn đó, hôm nay không phán thì ngày mai phán, hôm nay cũng thu hoạch nhiều rồi.
Cho dù không có án lớn, nhưng một ngày này, hắn cũng kiếm được bảy ngày tuổi thọ, hiện giờ tuổi thọ đã lên đến 48 ngày.
Hôm nay trước khi kết thúc, vẫn có rất nhiều bách tính xếp hàng, có thể đoán được, mấy ngày tiếp theo đều có việc làm ổn định.
Sau khi về nhà, Lý Nặc phát hiện Tống Mộ Nhi đang chờ mình.
Không đúng, đây cũng có thể là Tống Ngưng Nhi.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetHai tỷ muội giống hệt nhau thì cũng thôi đi, ngay cả quần áo và trang sức, túi thơm cũng giống hệt nhau, Lý Nặc không thể phân biệt nổi.
Hắn đang định dùng ám hiệu kiểm tra, tiểu nha đầu đã mở miệng trước: “Một hai ba bốn năm!”
“. . .”
Lý Nặc có chút cạn lời, đứa nhỏ ngốc này, ám hiệu là dùng để thử Tống Ngưng Nhi chứ không phải thử hắn, hắn cũng không có anh em sinh đôi, nào có đạo lý để nàng nói ám hiệu trước?
Nghĩ đến nàng chỉ là một đứa trẻ 6 tuổi, Lý Nặc cũng không nói gì.
Lý Nặc thuận miệng hỏi: “Giai Nhân tỷ tỷ của muội đâu?”
Tống Mộ Nhi nói: “Vừa rồi còn ở đây, giờ thì không biết đi đâu rồi, Lý Nặc ca ca, huynh lại giảng bài này cho muội có được không nha?”
Lý Nặc cầm sách nhỏ của nàng, câu hỏi hôm nay không phải hệ phương trình đa nguyên nữa, mà là tính diện tích của hình vẽ, đây là câu hỏi nằm trong ‘Phương điền’ của Toán Kinh.
‘Phương điền’ tức ruộng đồng hình vuông, quan phủ cần đo đạc và tính diện tích chính xác của đất đai, mới có thể xác định thuế má, đồng thời còn phải tính diện tích các khoảnh ruộng có hình bất quy tắc, bởi vậy trong toán học đã diễn sinh ra chương ‘phương điền’.
Trong chương này, học sinh cần học cách tính diện tích của hình vuông, hình chữ nhật, hình tam giác, hình thang, hình tròn, hình quạt, vân vân. . .
Vấn đề Tống Mộ Nhi hỏi, là một hình vẽ bất quy tắc do hình chữ nhật, hình tam giác và hình thang kết hợp lại, chỉ cần tính toán ra diện tích của từng bộ phận rồi cộng lại là được, rất đơn giản với Lý Nặc, nhưng Tống Mộ Nhi còn không biết cả công thức tính diện tích, Lý Nặc phải bắt đầu dạy từ cơ sở.
Dạy học sinh có cơ sở nhất định còn tốt, Tống Mộ Nhi lại chưa từng tiếp xúc với thứ này, cho dù là tính diện tích đáy hình chữ nhật, nàng cũng muốn hỏi rất nhiều câu vì sao.
Lý Nặc đành phải giảng từ cơ sở nhất, giảng nhiều lần, vất vả lắm mới giúp nàng có khái niệm về diện tích.
Giảng đến diện tích hình tam giác, nàng lại bắt đầu hỏi vì sao, Lý Nặc đành phải vẽ đường phụ trợ, chia hình chữ nhật ra làm hai, để nàng tự suy luận, cũng may vừa rồi nàng đã hiểu cách tính diện tích hình chữ nhật, cộng thêm có hình vẽ hoàn chỉnh của Lý Nặc, nàng rất nhanh đã có thể suy luận ra.
Sau đó là hình thang. . .
Tốn không ít công sức, cuối cùng cũng giúp Tống Mộ Nhi giải xong bài này, Lý Nặc cũng thở phào một hơi.
Câu hỏi này không khó, nhưng cũng không dễ với một đứa trẻ 6 tuổi.
Lý Nặc vừa mới có chút cảm giác thành tựu, một bóng người nho nhỏ chạy vào trong sân, nhìn thấy bóng người ngồi bên cạnh Lý Nặc, lập tức cả giận nói: “Tống Ngưng Nhi, muội đang làm gì!”
Lý Nặc nhìn tiểu nha đầu đang tức giận trước cửa viện, cả người đều choáng váng.
Một lát sau, Tống Mộ Nhi hai tay chống nạnh, nhìn Lý Nặc với ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, tức giận nói: “Muội không biết nói gì với huynh nữa, ‘lên núi đánh lão hổ’ là để Tống Ngưng Nhi đối đáp, chứ không phải để huynh đối, tại sao huynh lại đần như vậy chứ, lại bị Tống Ngưng Nhi lừa gạt lần nữa rồi!”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.