Cơm trưa Lý Nặc lại ăn ở huyện nha.
Hai ngày nay, hắn đều ăn cơm trưa ở nhà Bùi huyện lệnh, hôm qua vì Bùi phu nhân trở về nhà mẹ để, nên hắn mới ăn bánh bao cho qua bữa.
Trưa hôm nay vẫn là sủi cảo như cũ.
Bùi phu nhân làm sủi cảo rất ngon, có một loại mùi vị khác so với bếp trưởng trong nhà.
Bếp trưởng của Lý gia là Thực gia, làm đồ ăn có đủ cả sắc hương vị, chỉ là thiếu một loại mùi vị như cơm nhà, đôi khi, cái mùi vị này mới là quan trọng nhất.
Lý Nặc nhìn Bùi Triết ở đối diện, nghi hoặc hỏi: “Bùi đại nhân, ông muốn ra ngoài cơ mà?”
Bùi Triết gắp miếng sủi cảo, nói: “A, vừa rồi Trương huyện thừa có đến đây, đã xung phong nhận việc đi trợ cấp thay bản quan, bản quan không khuyên được, nên đã để Trương huyện thừa đi rồi. . .”
Trương huyện thừa quỳ trên đất ôm đùi ông, nước mắt nước mũi chảy dòng dòng, ông mà không đáp ứng, Trương huyện thừa liền không đứng lên, Bùi Triết rơi vào đường cùng, đành phải để y đi.
Ban đầu, nếu tá quan nghe lời như vậy, ông phải vui mừng mới đúng.
Nhưng Bùi Triết lại không vui mừng nổi.
Hôm qua Lý Nặc đánh Vương Việt xong, ông đã cảm thấy có chỗ không đúng, mãi đến khi thấy thái độ lạ thường của Trương huyện thừa, còn quỳ xuống cầu xin tha thứ, Bùi Triết mới ý thức được. . . hỏng rồi!
Mình đã thành chó săn của Lý Huyền Tĩnh!
Coi như mình không phải, nhưng người khác đều cho rằng như vậy.
Nói đến, những ngày gần đây, Lý Nặc xử án ở huyện nha, chính ông đi theo làm tùy tùng, hai người còn ăn cơm với nhau.
Hôm qua Khảo Công Lang Trung lại đưa con trai đến nhận tội, đêm về lập tức từ quan và quyên tiền, đưa người nhà rời khỏi Trường An, trừ Lý Huyền Tĩnh thì ai có lực chấn nhiếp này nữa, từ góc độ của người ngoài, ngay cả ông cũng cho rằng mình đã gia nhập vào trận doanh của Đại Lý Tự Khanh.
Hiện giờ, các thế lực trong triều đình rắc rối phức tạp, vị trí huyện lệnh Trường An lại cực kỳ mẫn cảm, không thể chỉ tự lo cho thân mình, sớm muộn gì cũng phải lựa chọn.
Bùi Triết cũng có giác ngộ này từ sớm.
Nhưng không ngờ, ông còn chưa chọn, người khác đã chọn cho ông rồi.
“Haiz. . .”
Nghĩ đến hình tượng của vị Lý đại nhân kia, Bùi Triết lại thở dài, lần này, ông có nhảy vào Hoàng Hà cũng không rửa sạch. . .
. . .
“Haiz. . .”
Lúc này, Tống phủ, nghe Tống Mộ Nhi và Tống Ngưng Nhi nói ra cách giải hệ phương trình 5 ẩn số xong, ông lão tóc hoa râm cũng không khỏi thở dài, nội tâm không khỏi nghi ngờ.
Mình dạy toán cả đời, chẳng lẽ không bằng một kẻ ngốc thật sao?
Đề bài này là một trong những câu hỏi khó nhất trong chương ‘Phương trình’ của Toán Kinh, một ít học sinh của thư viện cũng không hiểu rõ, nhưng hai tiểu nha đầu 6 tuổi này, không chỉ có thể tính ra đáp án chính xác, mà còn giảng giải có đạo lý rõ ràng.
Chứng tỏ hai tiểu nha đầu này đã hiểu.
Bản thân mình không thể dạy dỗ hai tiểu nha đầu này đến trình độ đó.
Mọi thứ đều sợ so sánh.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetChỉ cần mình giảng hơi khó hiểu một chút, hai tiểu nha đầu này liền uể oải, mệt rã rời, giống như tỷ tỷ của các nàng 10 năm trước.
Điều này khiến ông lão sinh ra một loại cảm giác thất bại.
Cách đó không xa, ánh mắt của Tống Giai Nhân nhìn ông, càng làm ông chột dạ.
Ông lão cũng hiểu ý của ánh mắt đó.
Mười năm trước, khi ông dạy toán cho nàng, đã từng đánh giá là ‘nàng không có thiên phú toán học’, theo ông, thiên phú toán học của cặp sinh đôi này cũng là tám lạng nửa cân với Tống Giai Nhân khi đó.
Nhưng bây giờ xem ra, không phải các nàng không học được, mà là mình không biết dạy.
Là mình dạy hư học sinh.
Trong lòng nghĩ vậy, hôm nay ông cũng không dạy nội dung mới, chỉ bảo hai tiểu nha đầu ôn tập tri thức cũ, lại thưởng cho hai tiểu nha đầu hai đóa hoa điền, giao vài bài tập, rồi vội vàng rời đi. . .
Lần này dù Tống Ngưng Nhi cũng được tiên sinh ban thưởng, nhưng Tống Mộ Nhi cũng có, nên không có gì đáng vui vẻ.
Nàng nhìn bài tập mới trên sách nhỏ, đôi mắt đen nhánh bắt đầu đảo loạn, không biết đang nghĩ gì.
Tống Mộ Nhi đã nhìn thấu tâm tư của nàng, hừ lạnh nói: “Đừng hòng lừa gạt Lý Nặc ca ca giảng bài cho muội, ta và Lý Nặc ca ca đã có ám hiệu, muội không lừa được huynh ấy!”
Tống Ngưng Nhi sững sờ, hỏi: “Ám hiệu gì?”
“Một hai ba bốn năm. . .”
Tống Mộ Nhi nói một câu, sau đó nháy nháy mắt, nói: “Ta đã 6 tuổi rồi, còn tưởng ta là trẻ con 3 tuổi à, còn muốn lừa gạt ám hiệu của ta, hì hì hì, ta không nói cho muội. . .”
Tinh nghịch lè lưỡi với Tống Ngưng Nhi, sau đó Tống Mộ Nhi liền chạy thật nhanh.
Tống Ngưng Nhi khoanh tay trước ngực, khinh thường nói: “Ám hiệu vớ vẩn, ai mà thèm, ta đến hỏi Du ca ca. . .”
Một lát sau, một tiểu viện ở Tống gia.
Tống Du giảng đến miệng đắng lưỡi khô, cầm ấm trà lên uống một hơi cạn sạch, rất có cảm giác thành tựu mà hỏi Tống Ngưng Nhi: “Hiểu chưa?”
Tống Ngưng Nhi lắc đầu: “Không hiểu.”
Tống Du xoa trán, cảm thấy rất đau đầu.
Trước kia, tiên sinh cũng giảng cho y như vậy, y cũng mất rất nhiều thời gian mới hiểu được, hơn nữa khi đó y đã mười mấy tuổi, Ngưng Nhi mới 6 tuổi, hiện giờ trẻ con 6 tuổi đã học khó như vậy rồi sao?
Khi y 6 tuổi, còn đang đọc cửu chương kìa.
Rơi vào đường cùng, Tống Du chỉ có thể nói lại một lần.
“Hiểu chưa?”
“Không hiểu.”
“Lần này thì phải hiểu rồi chứ?”
“Nơi này… nơi này. . .tại sao lại vậy?”
“Toán học nào có nhiều vì sao như thế, tiên sinh dạy như thế, muội cứ làm theo là được. . .”
. . .
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.