Skip to main content

Chương 57: Năng lực mới

3:54 chiều – 15/02/2025
Mã QR
Quét mã để đọc trên điện thoại
Cấu hình

Đại Hạ mặc dù không có luật pháp về bạo lực gia đình, nhưng có tội tổn thương người khác, giữa phu thê, mặc kệ là đánh đập đơn phương hay là song phương đánh nhau, đều nằm trong phạm vi của tội tổn thương người khác.

Lý Nặc phái hai tên nha dịch đi gọi trượng phu vị phụ nhân này đến tra hỏi.

Trong lúc chờ đợi, hắn lại bảo người dâng một ly trà cho vị phụ nhân kia, rồi bắt đầu hỏi thăm tình tiết vụ án, kiểm tra vết thương trên người.

Đa số vết thương trên người nàng đã ứ đọng, cũng có vết thương rất nhỏ, trừ cái đó ra thì còn bị đánh gãy một cái răng.

Nhà phụ nhân kia cách huyện nha không xa, thời gian nửa chén trà nhỏ, hai nha dịch đã đưa một nam tử gầy gò đến cổng huyện nha.

Lý Nặc chỉ chỉ nam tử kia, hỏi phụ nhân: “Đó là trượng phu của đại tỷ?”

Phụ nhân nhẹ gật đầu.

Trên đường đến, nam tử này đã nghe nói nương tử nhà mình báo quan, mặc dù trong lòng giận dữ, nhưng cũng không dám phát tác, chỉ luôn miệng nói: “Đại nhân, đây là chuyện giữa phu thê chúng ta, nha môn không thể nhúng tay vào. . .”

Lý Nặc liếc mắt nhìn gã, nói: “Ở trong nhà thì đó là chuyện của các ngươi, ở nha môn thì đây chính là chuyện của nha môn, ta chỉ hỏi ngươi, vết thương trên người nương tử ngươi là do ngươi đánh?”

Đối với loại vụ án này nhỏ, luật Đại Hạ coi trọng dân không báo thì quan không tra, nếu phụ nhân lựa chọn nhẫn nhịn trước những trận đòn của trượng phu, vậy quan phủ quả thực là không thể xen vào.

Nhưng nếu đã báo quan, vậy đây không phải là chuyện nhà nữa rồi.

Nam tử kia hung hăng trừng mắt với phụ nhân, lúc nhìn về phía Lý Nặc thì lại cười làm lành, nói: “Đại nhân, sau này tiểu nhân không dám nữa!”

Lý Nặc khoác tay, nói: “Biết thế thì sao còn làm, theo luật Đại Hạ, kẻ đánh người bằng tay không, quất 40 roi, đánh người bằng đồ vật, quất 60 trượng, gãy răng, thiếu tai thiếu mũi, tù một năm, ngươi đã đánh nương tử nhiều lần, trên người đại tỷ này có rất nhiều vết thương, lại gãy một chiếc răng, theo luật thì phán ngươi 60 trượng, tù một năm, ngươi có phục hay không?”

Nam tử kia ngây ngốc tại chỗ, còn chưa kịp phản ứng thì phụ nhân kia đã gấp, vội vàng nói: “Đại nhân, đại nhân, tướng công nhà ta không thể ngồi tù. . .”

Lý Nặc im lặng nhìn đại tỷ, hỏi: “Vậy đại tỷ muốn thế nào?”

Phụ nhân khẩn trương nói: “Ta chỉ cần sau này tướng công không đánh ta nữa là được. . .”

Thật ra nàng chỉ muốn quan phủ răn đe trượng phu nàng, không ngờ vị đại nhân này lại phán nặng như vậy, nếu tướng công ngồi tù một năm, vậy một năm này nàng phải làm sao?

Nghĩ đến hậu quả này, nàng run lên, lập tức nói: “Đại nhân, ngài thả tướng công nhà ta ra đi, ta không kiện nữa, không kiện nữa. . .”

Lý Nặc xem như đã hiểu, cho dù đã bị đánh nhiều lần như vậy, phụ nhân này vẫn hướng về trượng phu mình.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Khoảnh khắc này, hắn lại có chút hâm mộ.

Loại người này mà cũng có thể cưới được một thê tử như vậy, thật là ông trời không có mắt.

Nương tử nhà mình… đừng nói là thiên vị hắn, không đánh hắn đã tốt lắm rồi.

Điều này khiến Lý Nặc càng ngứa mắt với tên kia hơn, hắn phất tay nói: “Nói kiện là kiện, không kiện là không kiện, coi nha môn là nơi nào? Ngày nghỉ mộc mà quan sai còn phải đến nha môn giải oan cho bách tính, lại bị các ngươi coi là trò đùa sao?”

Phụ nhân quỳ rạp xuống đất, cuống quít dập đầu: “Dân phụ không hiểu pháp luật, đại nhân thứ tội . . . “

Lý Nặc để người đỡ nàng dậy, nói: “Tỷ là người bị hại, nếu tỷ không kiện, vây miễn tù cho hắn ta đi, tuy nhiên, tù có thể miễn, nhưng vẫn phải chịu 50 roi, tù 3 ngày, lấy đó răn đe, nếu ngày sau tái phạm, tội thêm một bậc. . .”

Thân là người làm việc pháp luật, dù trong lòng cảm thấy vị phụ nhân này có chút không biết tốt xấu, nhưng cũng phải cân nhắc từ góc độ của nàng.

Trở thành người chấp pháp, không phải muốn hưởng thụ cảm giác quyền lực khi áp đảo phía trên bách tính, mà là chân thành giải quyết vấn đề cho quần thể yếu thế.

Phụ nhân nghe vậy thì cảm kích: “Tạ ơn đại nhân, tạ ơn đại nhân. . .”

Nam tử kia cũng thở phào một hơi, lập tức nói: “Tạ ơn đại nhân đã nương tay, tiểu nhân thề, sau này sẽ không đánh nương tử nữa. . .”

Lý Nặc phất phất tay, để hai nha dịch dẫn gã đi, lại xem văn thư kia viết bản án.

Hắn đã lục lọi ra quy luật của Pháp Điển, chỉ cần hắn tham dự sâu vào một vụ án, vậy có viết bản án hay không cũng không ảnh hưởng, hiện giờ chữ của Lý Nặc quá xấu, không dám viết.

Một lát sau, Lý Nặc bỗng nhiên sững sờ nhìn vào Pháp Điển.

Tranh chân dung của nam tử bạo lực gia đình vừa rồi. . . lại sáng lên.

Điều này đúng là khiến người ta bất ngờ.

Mấy ngày nay, Lý Nặc phán quyết không ít vụ án, tranh chân dung trên Pháp Điển đã tăng vài trang, nhưng chân dung của họ đều tối giống như Thôi Trạch lúc trước, hơn nữa sau một ngày sẽ biến mất, điều này chứng tỏ họ không có năng lực khiến Pháp Điển coi trọng.

Mà nam tử bạo lực gia đình này lại là bức chân dung duy nhất sáng lên trong mấy ngày hôm nay.

Pháp Điển rất là kén chọn, điều này chứng tỏ gã có chỗ hơn người.

Tối thiểu nhất cũng là trình độ ngàn dặm chọn một.

Nếu không hỏi rõ, vô tình dùng đến thì nói không chừng sẽ gây phiền toái.

Bình luận

Để lại một bình luận