Skip to main content

Chương 56: Mở cửa phá án (2)

3:52 chiều – 15/02/2025
Mã QR
Quét mã để đọc trên điện thoại
Cấu hình

Lý Nặc nhíu mày, hôm nay không có bản án thì cũng thôi, mấy ngày tiếp theo cũng không có, sống một ngày ít đi một ngày, chẳng lẽ hắn phải trơ mắt chờ chết?

Không không, hắn nhất định phải làm gì đó.

Suy tư một lát, trong đầu hắn nảy ra một ý nghĩ.

Một khắc đồng hồ sau.

Trên đường phố Trường An, bách tính đi ngang qua huyện nha đã phát hiện một sự kiện kỳ lạ.

Hai quan sai của huyện nha khuân một chiếc bàn dài đặt ở cổng chính nha môn, trên bàn bày bút mực giấy nghiên, một vị văn thư có dáng người đoan chính ngồi sau bàn dài.

Thấy cảnh này, rất nhiều người qua đường đều đi chậm lại, không biết những quan lão gia này muốn làm gì.

Có người nghi ngờ nói: “Hôm nay không phải ngày nghỉ mộc sao, trước kia đến ngày này là nha môn đóng cửa, hôm nay sao thế?”

Đám người còn lại đang nghi hoặc, chỉ thấy một nha dịch đi ra.

Nha dịch kia đi đến đường cái, đám người vội vàng tránh lui, chỉ thấy y hắng giọng một cái, la lên: “Đi qua đừng bỏ lỡ, hôm nay huyện lệnh đại nhân sẽ công khai xử án, văn thư sẽ viết đơn kiện miễn phí, thời hạn chỉ có một ngày, mọi người phải nắm chắc thời gian, qua đi là sẽ không trở lại, mọi người có oan giải oan, không có oan thì ủng hộ. . .”

Tên nha dịch kia la đến mặt đỏ tía tai, đám người vây xem cũng sửng sốt.

Có người sống cả đời, còn mới gặp cảnh này lần đầu.

Trong lòng bọn họ, quan phủ là một nơi vô cùng nghiêm túc, sao lại ra ngoài vẫy khách như thanh lâu thế này. . .

Bọn họ thậm chí còn ngẩng đầu lên nhìn bảng hiệu trên cổng huyện nha, đây là huyện nha Trường An thật sao?

Bên ngoài huyện nha, mấy tên bộ khoái đang nhiệt tình rao hàng.

Trong huyện nha, Lý Nặc đứng sau cửa, quan sát tình hình bên ngoài.

Kiếp trước lúc hắn mới đi làm, pháp viện từng tổ chức hoạt động dưới cơ sở, đưa tòa án di động đến các thôn các trấn, vừa phổ cập pháp luật, vừa trợ giúp dân chúng giải quyết những vấn đề pháp luật, nhận được rất nhiều lời khen ngợi từ dân chúng.

Tuy nhiên, bách tính Đại Hạ có vẻ như không nhiệt tình với chuyện này lắm.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Chẳng lẽ dưới chân thiên tử là quốc thái dân an, bách tính an cư lạc nghiệp, không có oan khuất gì?

Bùi Triết đứng cạnh Lý Nặc thấy vậy, liền đưa tay vẫy hai tên nha dịch, nói: “Hai người các ngươi trở về đổi thường phục, sau đó lại thế này. . . thế này. . .”

Cổng huyện nha, mặc dù đã dọn bàn lên, lại có nha dịch gào to mời khách, nhưng dù sao cũng là lần đầu gặp loại chuyện này, nên mọi người chỉ đứng xa xa, chứ không ai tiến lên giải oan.

Đúng lúc này, có hai bóng người tiến lên.

Đó là hai nam tử có dáng người to con, một người trong đó níu cổ áo của mộ người khác, cả giận nói: “Nợ tiền không trả, lại còn dám đánh ta, ta bắt ngươi đi gặp quan phủ!”

Chỉ thấy nam tử kia lôi kéo người nợ tiền đến bên bàn dài trước cổng nha môn, nhờ văn thư viết một đơn kiện, sau đó một vị công tử trẻ tuổi đi ra từ huyện nha, xem hết đơn kiện lại hỏi hai người kia vài câu, cuối cùng nói: “Thiếu nợ thì trả tiền, thiên kinh địa nghĩa, ngươi nợ tiền không trả, còn đánh chủ nợ, hôm nay phán ngươi phải nhanh chóng trả hết nợ, cũng quất 50 roi, lấy đó răn đe, nếu chống cự trả tiền, tội thêm ba bậc, nha môn sẽ giúp ngươi bản gia sản để lấy tiền trả nợ, ngươi cũng không tránh được ăn trượng. . .”

Quất roi chỉ đau da đau thịt, nhưng ăn trượng thì có thể gãy xương gãy cốt, nam tử nợ tiền kia bị dọa đến mặt như màu đất, vội vàng lấy ra một khối bạc vụn, trả lại cho người kia, sau đó hai tên nha dịch cột hắn vào tượng đá bên cửa nha môn, dùng nhánh trúc quất mấy chục cái lên mông hắn, đánh cho hắn kêu cha gọi mẹ, bách tính vây xem lập tức hai mắt sáng ngời.

Không phải đâu. . . quan phủ chơi thật à?

Mắt thấy huyện nha đã giúp khổ chủ lấy lại bạc, thế là sau khi hai người này rời đi, đã có một số người bắt đầu rục rịch.

Mà lúc này, phía sau nha môn, một tên nha dịch đang nhe răng trợn mắt vuốt mông mình, nhưng lại vui vẻ ra mặt mà nhìn thỏi bạc trong tay, mấy người chung quanh cũng nhìn y với ánh mắt hâm mộ.

Nếu như ăn 50 roi mà có thể lấy được 10 lượng bạc, bọn họ nguyện ý ngày ngày bị quất.

Ngay cả người không bị quất cũng được thưởng 2 lượng bạc.

Hai tên khốn này, mạng chó thật tốt!

Không thể không nói, đi theo vị công tử kia có tiền đồ hơn đi theo Bùi đại nhân nhiều, nếu vị công tử kia là huyện lệnh thì tốt. . .

Vạn sự khởi đầu gian, ban đầu bách tính còn đang quan sát, thấy có người được giải oan thật, đám người đã hơi rối loạn, qua một lát, một vị phụ nhân tiến lên, do do dự dự đi đến bên bàn.

Một tên nha dịch lập tức chuyển ghế qua cho người ngồi.

Lý Nặc nhìn vị phụ nhân có hơi khiếp đảm này, nhẹ nhàng mở miệng nói: “Vị đại tỷ này, tỷ không cần sợ, mặc kệ tỷ có oan khuất gì, chúng ta đều sẽ giúp tỷ lấy lại công bằng!”

Dường như nụ cười của vị công tử tuấn tú này đã lây nhiễm sang phụ nhân, sắc mặt vị này đã khôi phục vẻ hồng hào, nàng cẩn thận vén tay áo lên, lộ ra một mảnh tím xanh, nói: “Ta. . .tướng công nhà ta luôn đánh ta, quan phủ có quản chuyện này không?”

Lý Nặc nói: “Có, đương nhiên là có, người đâu, mang ghế dựa đến đây, để vị đại tỷ này ngồi . . .”

Bình luận

Để lại một bình luận