Lý Nặc vội vàng đưa tay gọi phụ nhân đang định rời đi, hỏi: “Vị đại tỷ này, trượng phu nhà tỷ có sở trường gì không?”
Vẻ mặt phụ nhân vô cùng nghi hoặc.
Lý Nặc lại bổ sung một câu: “Đúng, trượng phu tỷ có chỗ nào lợi hại hơn người khác. . .”
Phụ nhân nghĩ nghĩ, không biết nghĩ đến cái gì, sắc mặt bỗng nhiên đỏ lên, cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói: “Sở. . . sở trường là cái đó. . .”
Lý Nặc cho là mình không nghe thấy, hỏi lại: “Cái nào?”
Phụ nhân đỏ mặt, ánh mắt nhìn vào một hơi nào đó trên người Lý Nặc, nói: “Chính là. . . cái đó. . . “
Lý Nặc cúi đầu nhìn qua, biểu cảm sững sờ.
Vấn đề của Lý Nặc khiến phụ nhân này đỏ mặt, nhăn nhó nói ra: “Tướng công nhà ta rất mạnh ở phương diện kia, mỗi lúc trời đối đều muốn giàu vò ít nhất nửa canh giờ, có đôi khi thậm chí là một canh giờ. . .”
Tất cả mọi người ở đây, bao quát cả Bùi Triết, tất cả đều khiếp sợ không thôi.
Một canh giờ!
Bọn họ chỉ không đến một khắc đồng hồ, thậm chí không đến nửa khắc đồng hồ, căn bản không tưởng tượng được nửa canh giờ thậm chí là một canh giờ là trình độ gì, vừa rồi bọn họ còn rất khinh bỉ tên đánh thê tử kia, bây giờ lại nổi lòng kính phục với hắn.
Không phục không được.
Lý Nặc mặc dù hai đời đều là trai tân, nhưng cũng biết một canh giờ có ý nghĩa thế nào.
Đúng là 360 nghề, nghề nào cũng có chuyên gia.
Vì thế, hắn còn cố ý vào đại lao nhìn tên kia một chút, không ngờ dưới thân thể gầy gò kia, lại ẩn giấu lực lượng kinh người đến vậy.
Đương nhiên, không chỉ có mình Lý Nặc vây xem.
Lúc hắn rời đi, Bùi Triết và mấy tên nha dịch còn đang đứng trước cửa phòng giam của người kia, nhỏ giọng nói gì đó với gã, Lý Nặc nghe loáng thoáng, Bùi huyện lệnh đang hỏi bình thường gã ăn gì, có bí quyết gì. . .
Lý Nặc không thông đồng làm bậy với họ.
Bởi vì hắn không cần.
Mặc kệ đối phương có năng lực gì, chỉ cần tranh chân dung trên Pháp Điển sáng lên, thì đều là năng lực của hắn.
Mặc dù đối với hắn bây giờ mà nói, năng lực này có vẻ như vô dụng. . .
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetNhưng sau này kiểu gì cũng cần đến.
Nhốt nam tử bạo lực gia đình kia vào đại lao, coi như là trừ hại cho dân, đồng thời còn nhận được một năng lực, Lý Nặc rất vui vẻ.
Lúc đi ngang qua phòng giam nào đó, Lý Nặc hơi dừng lại một chút.
Hắn quay đầu nhìn thoáng qua bóng người ngồi trong phòng giam, trong lòng lại hơi nghi hoặc.
Lần trước khi hắn đến nhà giam, nàng còn cắn răng nghiến lợi mắng hắn là ‘cẩu tặc’, vì sao hôm nay lại không mắng?
Thiếu nữ kia chr nhìn hắn bằng ánh mắt phức tạp, sau đó đã nhìn qua chỗ khác.
Lý Nặc đương nhiên sẽ không hỏi nàng vì sao không chửi mình, chỉ kinh ngạc nhìn nàng một chút, liền rời khỏi đại lao, mà lúc này, bên bàn dài trước cổng huyện nha đã xếp một hàng dài. . .
Lý Nặc suy đoán chính xác, huyện nha không có nhiều vụ án, không phải vì dưới chân thiên tử nên bách tính an cư lạc nghiệp.
Nguyên nhân chủ yếu là do bách tính có một loại sợ hãi nào đó với quan phủ, bình thường gặp tranh chấp nhỏ, hoặc là tự giải quyết, hoặc là nén giận, dù ăn chút thiệt thòi, cũng không muốn tiến vào cổng nha môn.
Đừng nói là thời đại phong kiến, cho dù là thời hiện đại, đại đa số người bình thường đều như vậy, họ không có ý thức, cũng không có dũng khí dùng pháp luật để bảo vệ quyền lợi của mình.
Nhưng hôm nay thì khác.
Hôm nay bọn họ không cần đi vào nha môn, Lý Nặc đã và đang phá án ngay trên đường, kéo gần khoảng cách của hai bên, cũng tiêu trừ tâm lý sợ hãi và khẩn trương của bách tính với quan phủ, càng ngày càng nhiều người đến xếp hàng.
Đương nhiên, vụ án của bọn họ đều không phải những vấn đề nghiêm trọng.
Có một bộ phận là mất đồ, hi vọng nha môn có thể tìm giúp, thật ra mấy vụ trộm nhỏ này, xác suất phá án và tìm được đồ bị trộm là rất nhỏ, nhưng Lý Nặc vẫn bảo văn thư ghi chép này, lỡ như sau này bắt được trộm, thu hồi tang vật, cũng có thể báo cho họ đến lấy đồ.
Chỉ có một phần nhỏ vụ án là có thể xử lý ở hiện trường.
Một phần nhỏ này cơ bản là các vụ án liên quan đến hôn nhân, kinh tế, thổ địa, tài sản, những tranh chấp này cùng một dịp thở với cuộc sống của bách tính, án hình sự là không có.
Lý Nặc cũng không tham, hắn hiểu đạo lý góp gió thành bão, những vụ án nhỏ này cộng lại, cũng không kém hơn án hình sự, mỗi một vụ án hắn đều đích thân đi làm, bận từ sớm đến muộn, ngay cả cơm trưa cũng chỉ ăn vài cái bánh bao cho xong.
Lý Nặc ra cửa từ sáng sớm, bây giờ mặt trời sắp xuống núi, vẫn còn có bách tính xếp hàng.
Mặc dù đã rất đói, nhưng nội tâm Lý Nặc lại rất phong phú.
Bởi vì, sáng nay lúc ra khỏi nhà, tuổi thọ của hắn còn 25 ngày, bây giờ đã tăng đến 30 ngày.
Tuy nói một tháng vẫn rất ngắn, nhưng cũng may là mỗi ngày đều đang tăng lên, cho người ta một loại cảm giác vô hạn khả năng.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.