CHƯƠNG 183 – SỐNG CHẾT CỦA MỄ PHẠN
CHƯƠNG 183 – SỐNG CHẾT CỦA MỄ PHẠN
Nếu như có thể, vậy thì thực sự nan giải.
Bây giờ năng lực của Mễ Phạn đã được nghiệm chứng, Trần Lạc cũng không cần phải tiếp tực ở cùng một chỗ với đám người Từ Minh Thanh, quay đầu trở lại căn cứ.
Đi chưa được bao lâu, liền gặp Pháp Vương đang di chuyển với tốc độ cao.
Vẻ mặt chó của Pháp Vương tràn đầy lo lắng, hướng về phía Trần Lạc sủa gâu gâu hai tiếng rồi bỏ chạy.
Pháp Vương biết Trần Lạc nhất định sẽ hiểu được ý của nó.
Quả nhiên, sắc mặt Trần Lạc thay đổi, đi theo Pháp Vương, hết tốc lực chạy về phía căn cứ.
Trong vòng chưa đầy một phút, Trần Lạc đã về đến căn cứ, Pháp Vương đến bên chiếc ghế bập bênh bên cạnh và hú lên.
Thực sự không quan tâm đến việc của ta sao.
Nhìn thấy Mễ Phạn nằm trên ghế, bất động, trên mặt hình như còn có vết máu, trái tim Trần Lạc hẫng một nhịp như rơi xuống đáy vực.
Đau, đau quá.
Trần Lạc thật sự hoảng sợ, vội vàng đi tới bên cạnh Mễ Phạn, ôm Mễ Phạn lên, kiểm tra tình trạng của nó.
Trần Lạc nhẹ nhàng lay động, nhưng Mễ Phạn lại không có phản ứng gì, Trần Lạc lại chạm vào bụng Mễ Phạn.
Tim vẫn còn đập, cơ thể cũng vẫn còn ấm.
Vẫn còn sống.
Trần Lạc thở phào nhẹ nhõm.
Làm sao chuyện này có thể xảy ra được, làm sao Mễ Phạn có thể bị thương được?
Những thành viên phòng thủ ở cửa ra vào đều không bị thương, hiển nhiên ở đây không có người đến.
Trần Lạc trong mắt lộ rõ sát ý hỏi:
“Là ai làm?”
Pháp Vương lắc đầu, ánh mắt mơ hồ, chó thật sự không biết.
Ba người hệ Ánh Sáng trong căn cứ là Mễ Lạp, Vương Linh và Lưu Kỳ đều đi theo tiểu đội ra ngoài, phòng khi các thành viên bị thương sẽ có biện pháp chữa trị kịp thời.
Trần Lạc thực sự không có cách nào để chữa trị, cũng không có vật phẩm chữa trị cho Mễ Phạn.
Mễ Lạp đang tiêu diệt tang thi ở nơi cách căn cứ không xa, Trần Lạc lập tức ôm Mễ Phạn đi tìm Mễ Lạp.
Trần Lạc không dám chạy quá nhanh, sợ chấn động mạnh sẽ ảnh hưởng đến Mễ Phạn.
Vừa chạy, Trần Lạc vừa nghĩ, tại sao Mễ Phạn lại bị thương?
Nghĩ đến điều gì đó, Trần Lạc toàn thân chấn động, Mễ Phạn đã đoán trước được cái chết của Từ Minh Thanh, nhưng bản thân lại ra tay cứu Từ Minh Thanh dẫn đến Mễ Phạn bị thương?
Không phải nói thiên cơ bất khả lộ sao?
Do bản thân thay đổi kết cục nên mới như vậy?
Thế nhưng, trước đây Mễ Phạn cũng tiên đoán qua ba lần, một lần là Mễ Lạp và hai lần là Mễ Linh.
Lúc đó Mễ Lạp đang gặp nguy hiểm, bản thân Trần Lạc đã ra tay cứu cô.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetKhông, lúc đó đang ở trên thương trường, không có Mễ Phạn nhắc nhở, Mễ Lạp có khả năng cũng sẽ không chết, dù sao hắn cũng cách đó không xa.
Về phần Mễ Linh, hắn cũng không ra tay thực hiện bất kỳ thay đổi nào.
Cho nên, dù có trải qua ba lần tiên đoán, Mễ Phạn cũng không bị phản lại?
Lát sau, Trần Lạc đã nhìn thấy ba người Mễ Linh Mễ Lạp và Tô Đại Trụ.
Trong lòng sốt ruột, Trần Lạc trực tiếp sử dụng hư không di chuyển khi còn cách bốn đến năm trăm mét, đem theo Mễ Phạn dịch chuyển tức thời đến bên cạnh Mễ Lạp.
Trần Lạc có chút ngơ ngác, ta đi trong hư không có thể mang người theo sao?
Ngay cả kiếp trước, ta cũng không thể làm được.
Nhưng bây giờ không phải là lúc để quan tâm về điều đó.
Trần Lạc đột ngột xuất hiện khiến cho Mễ Lạp giật mình, nhưng nhìn Mễ Phạn trong lòng Trần Lạc, Mễ Lạp hốt hoảng kêu lên:
“Mễ Phạn làm sao vậy?”
Khuôn mặt vốn bình tĩnh của Mễ Linh cũng đột nhiên trở nên vô cùng lo lắng.
Không cần Trần Lạc phải nói, Mễ Lạp đang hướng về phía Mễ Phạn, không ngừng thi triển các thuật trị liệu.
Trước sự ngạc nhiên tột độ của Trần Lạc, Mễ Phạn mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhưng dường như không còn chút sức lực nào.
Ngay cả khi Mễ Lạp liên lục hướng về phía Mễ Phạn thi triển thuật trị liệu, cũng không có tác dụng.
Mễ Phạn uể oải nói:
“Ta không sao.”
Mễ Phạn lộ ra vẻ mệt mỏi.
Đám người Mễ Linh cũng không còn tâm trạng đi giết tang thi, bốn người nhanh chóng quay trở lại căn cứ.
Trần Lạc nhìn thấy Mã Ngọc, vội vàng nói:
“Buổi trưa nấu một ít canh cá cùng một ít thuốc bổ.”
Mã Ngọc cũng không hỏi nhiều, bắt tay vào làm luôn.
Sau bữa trưa, Mễ Phạn cuối cùng cũng trông khá hơn một chút.
Trần Lạc cẩn thận từng li từng tí hỏi:
“Mễ Phạn, lúc đó ngươi tại sao bị thương?”
Dù thế nào đi nữa, Trần Lạc cũng không dám để Mễ Phạn tùy tiện đưa ra tiên đoán nữa chứ đừng nói đến việc thay đổi kết quả dự đoán của Mễ Phạn.
Người không liên quan, thành viên bình thường, thích làm sao thì cứ làm vậy.
Mễ Phạn trong lòng vẫn còn sợ hãi nói:
“Trong lòng ta có cảm giác dự đoán của mình đã bị thay đổi, sau đó ngay lập tức ngất đi.”
Trần Lạc cảm thấy rất áy náy, hắn không nên liều lĩnh như vậy.
Mễ Phạn cẩn thận cảm nhận, nói:
“Ta cảm giác như mình là trung tâm, có quỹ đạo vây quanh, ngươi và Mễ Linh Mễ Lạp, ba người đang ở trên quỹ đạo, vây quanh ta, còn những người khác thì ở ngoài quỹ đạo.”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.