CHƯƠNG 184 – SỐNG CHẾT CỦA MỄ PHẠN 2
CHƯƠNG 184 – SỐNG CHẾT CỦA MỄ PHẠN 2
“Nếu như ba người các ngươi đi lệch, ta có thể giúp đỡ, nhưng nếu những người khác đi lệch, ta phải chấp nhận nguy hiểm rất lớn.”
Mễ Phạn kỳ quái nói:
“Pháp Vương dường như đang cố gắng hết sức để chạy vào quỹ đạo, nhưng nó lại cách ta xa nhất, nếu ta nâng đỡ nó, ta sợ rằng mình sẽ không bao giờ ăn được cá nữa.”
Cái này, chẳng lẽ là Pháp Vương là người mạnh nhất?…
Trần Lạc cẩn thận phân tích lời nói của Mễ Phạn, đại khái là như thế này.
Nếu như độ thân mật với Mễ Phạn là 100 thì kết cục trong lời tiên đoán của Mễ Phạn có thể sửa đổi, đồng thời Mễ Phạn cũng không bị nó phản lại.
Trước mắt chỉ có ba người là Trần Lạc, Mễ Lạp, và Mễ Linh.
Đối với các cấp độ thân mật khác nếu như dưới 100 thì một khi lời tiên đoán bị sửa đổi Mễ Phạn sẽ bị phản lại, cho dù là 99 hay 0, cũng đều như nhau.
Mễ Phạn nói rằng mọi người đều chạy về phía đó, xa có gần có, khoảng cách không được xếp hạng dựa trên độ thân mật mà là dựa trên sức mạnh.
Hiện tại, tiếp xúc với Mễ Phạn, ngoại trừ Trần Lạc và ba người còn lại, không còn nghi ngờ gì nữa, Pháp Vương chắc chắn là người mạnh nhất, nếu như thay đổi vận mệnh của Pháp Vương, Mễ Phạn nhất định sẽ phải hứng chịu sự phản ứng dữ dội nhất, sợ là không qua khỏi.
Về phần Từ Minh Thanh cấp 2, Mễ Phạn cấp 4, sửa đổi sẽ bị thương, nhưng không chết.
Trần Lạc suy đoán, nếu như chờ cấp độ của Mễ Phạn trở nên mạnh hơn, chẳng hạn như cấp Vương, thì việc sửa đổi cấp 2 sẽ không có bất kỳ nguy hiểm nào, ngay cả khi mức độ thân mật không phải là 100.
Nói tóm lại, loại năng lực này cần phải thận trọng khi sử dụng, Trần Lạc ở kiếp trước thế mà chưa từng nhìn thấy Mễ Phạn.
Trần Lạc vỗ vỗ đầu Pháp Vương:
“Pháp Vương, về sau ngươi nịnh bợ Mễ Phạn nhiều một chút, sẽ có lợi cho ngươi đấy.”
Pháp Vương có chút ngây ngốc, thôi bỏ đi, hôm nay để nó nằm lên người ta, xém chút nữa là dọa chết chó ta rồi, nếu như xảy ra vài lần như vậy, chó ta e là không ổn đâu.
Huống hồ ta cũng không phải loại chó không từ thủ đoạn để tiếp cận mà lấy lòng người khác, tại sao ta phải nịnh nọt nó chứ?
Trần Lạc thấp giọng giải thích, mắt chó của Pháp Vương sáng lên, tốt như vậy sao? Có thể đảm bảo chó không chết?
Vậy cũng không cần sợ lão Lục(*) đánh lén nữa rồi.
(*) Lão Lục: chỉ những người thay vì cùng đồng đội phối hợp tấn công lại chọn cách núp lùm để chờ cơ hội thu chiến lợi phẩm về cho riêng mình.
Trần Lạc đem Mễ Phạn đặt lên lưng Pháp Vương:
“Mễ Phạn, sau này Pháp Vương sẽ kiêm thêm chức làm vật cưỡi của ngươi.”
Chà, chó kỵ sỹ Mễ Phạn, sao giống như đang mắng Mễ Phạn vậy.
Mễ Phạn chó kỵ sỹ?
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetMễ kỵ sỹ là được rồi.
Cho gọi Mễ kỵ sỹ, hai tuổi, tốt nghiệp chuyên ngành ngồi xổm ở trường đại học Mễ Mễ tại Mễ gia.
Chờ Pháp Vương đạt tới cấp bảy hoặc cấp tám, hình thể lần nữa trở nên to lớn hơn, ta cũng có thể miễn cưỡng cưỡi nó, chờ đến khi đạt đến cấp Vương, nói không chừng còn có thể làm ngựa.
Trần Lạc hít mạnh một hơi, Mễ Phạn cũng không thể nói là an tâm, nhưng tính mạng cũng không gặp nguy hiểm.
Nghĩ đến cùng Mễ Phạn đi lại trong hư không, Trần Lạc trong lòng hơi động, dự định thử lại lần nữa.
Trần Lạc đã quên mất lúc ấy sử dụng nó như thế nào.
Trần Lạc tìm tới Mễ Lạp, đương nhiên Mễ Lạp đồng ý.
Trần Lạc ôm Mễ Lạp, sau đó sử dụng hư không đi lại.
Trần Lạc đã di chuyển đến sân biệt thự, nhưng Mễ Lạp vẫn ở nguyên tại chỗ.
Trần Lạc có chút buồn bực, rốt cuộc mấu chốt ở chỗ nào?
Nếu như thành thạo khả năng dẫn người đi lại trong hư không, thì không chỉ có năng lực mạnh mẽ bảo vệ mà còn có thể cứu mạng những người khác.
Chẳng lẽ là do tư thế không đúng?
Trần Lạc lúc đầu là ôm Mễ Phạn trong ngực, vậy thì thử lại lần nữa.
Lần này, ôm Pháp Vương xem như đối tượng thí nghiệm.
Trần Lạc ôm Pháp Vương, hình ảnh này thật khiến người ta đau mắt.
Nhưng Pháp Vương lại rất vui mừng vì chủ nhân ôm ta.
Trần Lạc biến mất, Pháp Vương từ trên không trung rơi xuống đất, Pháp Vương vốn da dày thịt béo, không hề hấn chút nào.
Ngược lại, ánh mắt sáng ngời nhìn Trần Lạc, lại lần nữa không?
Trần Lạc xua tay, không làm nữa, làm không được.
Đi lại trong hư không chỉ có thể được sử dụng ba lần, vậy nên phải giữ lại một chút dị năng, để đối phó với các tình huống khẩn cấp.
Trên mặt Pháp Vương bày ra mặt chó hiểu chuyện, ta hiểu rồi.
Trần Lạc nắm chặt nắm đấm, rốt cuộc là chỗ nào không đúng, ta có thể sử dụng được một lần vậy thì khẳng định sẽ còn có lần sau.
Xem ra phải tạo cho bản thân cảm giác nguy hiểm, chỉ khi gặp nguy, mới có thể đem tiềm năng của mình giải phóng ra ngoài.
Nhưng liệu có quá nguy hiểm không?
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.