Skip to main content

Chương 142 – Đây Là Loại Quái Vật Gì?

4:38 sáng – 22/02/2025
Mã QR
Quét mã để đọc trên điện thoại

CHƯƠNG 142 – ĐÂY LÀ LOẠI QUÁI VẬT GÌ?
CHƯƠNG 142 – ĐÂY LÀ LOẠI QUÁI VẬT GÌ?
Cái này…

Đàn ông nên có một thanh kiếm ánh sáng của riêng mình.

Không kịp suy nghĩ nhiều, Trần Lạc như một bóng ma lao tới trước mặt Lục Viễn. Lúc trước Lục Viễn đã chuẩn bị sẵn sàng, lập tức dùng khiên đất che trước người mình.

Trên mặt Trần Lạc lộ vẻ khinh thường, nếu cùng cấp ta lại cho ngươi thời gian phóng ra dị năng, thì thổ thuẫn của ngươi mới có khả năng ngăn chặn dị năng không gian của ta được.

Hư Không Nhận xuyên qua thổ thuẫn như xuyên qua cát, sau đó tiếp tục đâm thẳng vào cơ thể Lục Viễn.

Cơ thể Lục Viễn lập tức bị chia làm đôi, không gian như bị cắt ra, phần trên và phần dưới cơ thể bị tách rời, nhưng không có máu chảy ra. Lục Viễn bị giết trong tích tắc, cái chết của hắn dường như nằm ngoài tầm hiểu biết của con người. Cơ thể bị cắt thành đôi nhưng không chảy máu, cảnh tượng hết sức kỳ lạ.

Bên phía Lục Viễn, tiếng thét chói tai liên tiếp vang lên.

Ngay cả đám người Trần Quang và Lãnh Thần thấy cảnh này, cũng cảm thấy tê dại. Đây là loại năng lực gì vậy?

Mặc dù Trần Lạc nói để hắn lên một mình, nhưng Mễ Lạp vẫn lo lắng, không muốn thấy Trần Lạc bị thương, vì thế tăng thêm trạng thái phòng ngự và sức mạnh cho Trần Lạc.

Trần Lạc cười, có vợ quan tâm thật là tốt.

Trần Lạc như hổ lao vào bầy cừu, xông vào trong trận doanh của Lục Viễn. Tuy rằng Hư Không Nhận không thể kiên trì quá một giờ, nhưng hiện tại vẫn có thể tồn tại khoảng ba phút.

Lại có thêm hai người bị Trần Lạc chém đôi.

Vốn dĩ dị năng giả hệ thân thể không dám tiến lên, sợ bị phanh thây, hệ nguyên tố thì đứng xa lần lượt phóng dị năng về phía Trần Lạc. Mấy chục loại dị năng, quy mô dày đặc, muốn dựa vào di chuyển để né tránh toàn bộ, vốn dĩ là chuyện không thực tế.

Nếu sử dụng Hư Không Dịch Chuyển đương nhiên có thể né tránh toàn bộ. Nhưng Trần Lạc không sử dụng và cũng không cần.

Trần Lạc dựa vào di chuyển, chạy đến trước mặt một người đàn ông, lấy hắn làm bia đỡ đạn. Nhưng vẫn không thể tránh khỏi bị ba chiêu dị năng đánh trúng. Đều là cấp một, dù không có Mễ Lạp tăng cường phòng ngự, thì cũng chỉ là vết thương nhẹ, không thể gây ra tổn thương lớn cho Trần Lạc.

Trần Lạc giơ tấm chắn thịt lên, tiếp tục dùng Hư Không Nhận chém giết.

Bên đối diện sụp đổ. Đây là loại quái vật gì vậy?

Chỉ cần một thanh kiếm hắn liên tục chém người thành từng mảnh, dị năng lại gần như không có tác dụng gì lên của hắn.

Nếu là có thổ thuẫn như Lục Viễn thì không nói, cũng không cảm thấy đáng sợ, nhưng dị năng đánh vào trên người Trần Lạc, cũng không khác gì đánh trượt. Như vậy còn đánh thế nào nữa?

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Lục Viễn bị giết, họ hoảng sợ, lúc này lại càng vô cùng hoảng sợ.

Tên nhóc này không phải người. Nếu không mau chạy đi thì chắc chắn sẽ chết trong tay hắn.

Đám người dùng hết sức chạy trốn toán loạn. Một mình Trần Lạc đuổi theo, giết chết sáu bảy mươi người.

Cảnh tượng này khiến đám người Thư Vân, Trần Quang, Lãnh Thần chấn động.

Mễ Linh thở dài, dường như chênh lệch giữa ta và hắn càng ngày càng lớn, nếu không phải có hắn, bây giờ ta cũng chưa thể tăng lên cấp ba.

Mễ Linh nói:

“Mọi người cùng lên đi, mặc dù không muốn, nhưng đừng để lại tai hoạ về sau.”

Trong cảm nhận của mọi người, địa vị của Mễ Linh vẫn cao hơn Thư Vân, Mễ Linh và Trần Lạc ngủ cùng một phòng.

Một căn biệt thự nghĩa là một phòng, có vấn đề gì sao?

Mọi người trực tiếp chặn đường, không để ai chạy thoát.

Sự kính sợ trong mắt Trần Quang tràn đầy, khác hẳn trước kia.

Chết tiệt, lúc ấy hắn nói tất cả chúng ta đều lên cũng có thể thoải mái hành hạ đến chết, thật sự không phải là khoe khoang. Người của chúng ta nhiều hơn gấp mười lần cũng không đủ hắn chém.

Trần Quang vuốt mông ngựa nói:

“Anh à, thật sự ngươi quá lợi hại, theo ngươi lăn lộn, chắc chắn là quyết định chính xác nhất đời này của ta.”

Hiển nhiên, thái độ của Lãnh Thần cũng cung kính hơn trước, đi đường đều cẩn thận từng chút một.

Vốn dĩ, họ chưa từng thấy Trần Lạc ra tay, nên sự kính sợ chỉ xuất phát từ việc Trần Lạc là thủ lĩnh căn cứ. Mặc dù biết thực lực của Trần Lạc rất cao, nhưng lại không biết lợi hại tới mức độ nào.

Ánh mắt của các em gái thì tỏa sáng lấp lánh, đầy ngưỡng mộ nhìn Trần Lạc, nếu không phải cảm thấy không xứng với Trần Lạc, thì họ đã lao vào vòng tay của hắn rồi.

Trần Lạc thản nhiên cười, thao tác cơ bản, đừng quá khen. Trần Lạc nói:

“Diêm Lệ đã chết, ta cũng rất tiếc, nhưng thế giới này là như thế, mỗi giờ mỗi phút đều có thể gặp nguy hiểm. Có thể bảo vệ bản thân quả thật chỉ có chính các ngươi mà thôi. Các ngươi phải nhanh chóng nâng cao sức mạnh. Ta không thể lúc nào cũng ở bên cạnh bảo vệ mọi người. Cho nên mục đích cơ bản nhất của việc để các ngươi ra ngoài không phải là thu thập tinh hạch, mà là để rèn luyện, để trải qua càng nhiều trận chiến. Các ngươi đi theo ta, bất kể là ai, chỉ cần xem thường các ngươi, chắc chắn ta sẽ khiến hắn phải trả giá lớn.”

Bình luận

Để lại một bình luận