CHƯƠNG 141 – NGƯỜI GÂY CHUYỆN ĐỀU ĐÃ CHẾT
CHƯƠNG 141 – NGƯỜI GÂY CHUYỆN ĐỀU ĐÃ CHẾT
Lục Viễn nghiến răng, quay đầu lại hạ giọng:
“Vì tất cả mọi người, chỉ có thể hi sinh hai người các ngươi, áp giải họ sang bên kia đi.”
Lý Khuê và Mao Nhị khóc lóc chửi bới, cũng không quên chửi bới Hắc Tử và Lục Viễn. Bên Trần Lạc lại có mấy người bước lên bắt giữ họ. Trần Lạc lạnh lùng nói:
“Còn chờ gì nữa, bước lên tát mấy người bọn hắn đi, tát đến chết mới thôi. Đừng dùng tay, quá bẩn, mấy người chân thối cởi giày của các ngươi ra đi.”
Trần Quang là người đầu tiên cởi giày. Toàn thân Trần Lạc cảm thấy không khỏe, tên ngốc này quả thực rất thối. Nhưng Thư Vân không chê, cô nhận một chiếc giày xong thì đánh mạnh lên mặt Hắc Tử, sau đó cũng đánh trên mặt Lý Khuê và Mao Nhị mỗi người một cái.
“Bốp bốp bốp”
Ba âm thanh trầm trầm vang lên liên tục, mặt của ba người Hắc Tử bị đánh lệch sang một bên. Ba người khóc lóc cầu xin tha thứ:
“Anh trai à, chúng ta sai thật rồi, chúng ta nguyện ý đi theo ngươi, cùng ngươi đối phó với Lục Viễn.”
Tâm Lục Viễn lập tức nhảy lên, nhưng Trần Lạc cũng không cho hắn cơ hội buông lỏng xuống. Đội ngũ của Diêm Lệ lên trước, họ hận nhóm Hắc Tử nhất, cầm giày lên liên tục đánh nhóm Hắc Tử. Trong không gian yên tĩnh chỉ nghe được âm thanh đánh mặt và tiếng gào khóc thảm thiết không ngừng của nhóm Hắc Tử.
Thê thảm đến mức đám người bên Lục Viễn cũng không đành lòng nhìn. Mặt của ba người nhóm Hắc Tử sưng lên nhanh chóng, đến mức không thể mở mắt ra được. Nhưng như vậy là xong rồi sao? Đã nói là tát đến chết mà. Từng người luân phiên bước lên phía trước, mỗi người đều phải tát họ. Trần Lạc hét lên một tiếng:
“Vương Linh, lại đây trị liệu cho họ.”
Mới đó đã bị đánh chết rồi thì thật là đáng tiếc, không phải sao? Vẫn còn nhiều người phía sau chưa được đánh hả giận kìa. Đế giày của Trần Quang bị đánh đến mức bong ra. Trần Quang ngại ngùng nói:
“Chất lượng giày không được tốt, không sao cả, ta vẫn còn một chiếc.”
Thư Vân thở hổn hển, cô vừa mới tìm được mấy tấm gỗ dài có đóng đinh. Thư Vân hung hăng nói:
“Dùng cái này đánh.”
Nói xong Thư Vân đánh trước, đinh trên tấm gỗ đâm thật sâu vào mặt đám người Hắc Tử. Trần Lạc tặc lưỡi:
“Da mặt này không đủ dày.”
Mười mấy phút sau, đám người Hắc Tử bị đánh chết tươi.
Tay Lục Viễn run run, hắn không ngờ đám người trước mặt lại tàn ác đến như vậy, quả thật là không thể đắc tội với phụ nữ. Lục Viễn hạ giọng:
“Được rồi, người gây chuyện đều đã chết, trước đó các ngươi cũng đã giết một người bên ta, vậy xem như hòa nhau rồi.”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTrần Lạc cười nhạo một tiếng:
“Làm gì có chuyện hời như vậy chứ? Mấy cái mạng thấp kém của các ngươi làm sao đủ bù đắp cho mạng của người bên ta được chứ? Nếu vẫn không đủ thì tất cả các ngươi đều không có kết cục tốt.”
Lục Viễn khó tin nói:
“Ngươi có còn nói lý hay không chứ?”
Trần Lạc hừ lạnh:
“Họ phạm lỗi, chúng ta phải tìm tới cửa mới có thể trừng phạt được họ? Nếu ta không tìm tới cửa có phải coi như chuyện này chưa từng xảy ra, đúng không? Huống hồ, tại sao ta lại phải nói lý với các ngươi?”…
Đạo lý lớn nhất trên thế giới vĩnh viễn là nắm đấm.
Nếu bên cạnh Trần Lạc chỉ có một con chó với một con mèo, liệu Lục Viễn còn đứng đây nói đạo lý với Trần Lạc không?
Ngươi còn đòi công bằng hả? Giết chết luôn, chứ cần gì giao ba người Hắc Tử ra cho Trần Lạc trút giận. Cho nên, lời nói của Lục Viễn chỉ là chuyện đùa. Hơn nữa, Trần Lạc là người thích nói đạo lý sao?
Lục Viễn tức giận nói:
“Tới bây giờ ta chưa từng thấy người nào điên cuồng như ngươi vậy, được, ngươi muốn liều mạng à, thật sự cho rằng ta sợ ngươi sao? Tang thi ở đây đều bị ta giết, số lượng còn nhiều hơn ngươi, bây giờ tên nhóc nhà ngươi trốn đi còn kịp đó.”
Những người phía sau Lục Viễn bắt đầu yên lặng cầm vũ khí lên, chuẩn bị bắt đầu phóng thích dị năng.
Lục Viễn tức giận, con mẹ nó, sớm biết như vậy đã không giao Hắc Tử ra, hoàn toàn không có tác dụng. Thằng nhóc này thật sự rất gian trá, nếu không được thì ngươi nói sớm, trước mặt ta dạy bảo người của ta, sau lưng còn muốn chém ta.
Này, chàng trai trẻ không nghĩ đến hậu quả à. Như vậy rất liều lĩnh đố, là tìm đường chết đó, hôm nay vận khí ngươi xui xẻo rồi.
Trần Lạc khẽ cười một tiếng, thản nhiên nói:
“Các người lui về phía sau, ta lên một mình.”
Đã nhiều ngày kể từ lần trước ra tay trước mặt đám em gái, đám người Trần Quang và Lãnh Thần… lại càng chưa từng thấy hắn thật sự ra tay. Muốn trấn áp cấp dưới, không chỉ phải dựa vào tài lực mà còn phải dựa vào vũ lực.
Đám người Trần Quang kinh ngạc, một mình sao?
Trần Lạc đưa tay ra hiệu cho mọi người lui về phía sau.
Lục Viễn ngây người, lúc này mà còn muốn làm anh hùng à? Ngươi giỏi lắm.
Một giây sau, đám người Lục Viễn lập tức thấy trong tay Trần Lạc đột nhiên xuất hiện một thanh kiếm ánh sáng gần như trong suốt.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.