CHƯƠNG 143 – ĐIỆU HỔ LY SƠN
CHƯƠNG 143 – ĐIỆU HỔ LY SƠN
“Được rồi, quét dọn và thu thập vật tư nơi này đi. Sắp trưa rồi, mấy em gái biết nấu cơm quay về trước, làm cơm trưa cho mọi người đi.”
Tuy rằng đã chết một người, nhưng mọi người không quá đau lòng, họ đối diện với sống chết, đã quen rồi. Ngược lại, phần lớn mọi người đều rất phấn chấn, bởi vì Trần Lạc đã dùng hành động thực tế chứng minh rằng họ đi theo hắn là đúng.
Có một thủ lĩnh như vậy, còn cần lo lắng bị người khác xem thường sao?
Dưới sự bảo vệ của hắn, cũng có thể trưởng thành và an toàn hơn.
Trước đây, có thể có người trong lòng không phục, nhưng sau này trong nhóm người này, sẽ không còn ai dám nghi ngờ quyết định của Trần Lạc nữa.
Đặc biệt, mỗi ngày Trần Lạc không cần làm gì, còn mọi người lại liều chết liều sống. Hoá ra đây là thủ lĩnh nhường cơ hội rèn luyện lại cho chúng ta. …
Trần Lạc đã rời khỏi căn cứ hơn nửa tiếng.
Trong khoảng thời gian này, cũng không hề yên bình. Có hai người đàn ông mặc sơ mi rách rưới, đầu tóc rối bù, đi ngang qua cổng khu biệt thự. Hai người này đang rất đói, nắng quá gắt, khiến họ không còn chút sức lực nào. Thấy khu biệt thự này, trái tim hai người lập tức sống lại.
Hai người này, một người tên Tạ Đạt, một người tên Miêu Huy.
Càng khiến hai người kinh ngạc đó là ngay lối vào, có một con chó đen, trông khá to. Tục ngữ nói một đen hai vàng ba hoa bốn trắng, thịt của chó đen là thơm nhất. Hai người đói bụng hơn một ngày, lại thấy con chó đen, thật sự rất vui mừng.
Con chó này là Pháp Vương, con chó duy nhất ở lại trông nhà.
Tạ Đạt muốn nhào tới, nhưng Miêu Huy lại ngăn cản hắn lại:
“Chờ đã.”
Tạ Đạt không hiểu:
“Còn chờ gì nữa, lỡ như con chó chạy thì sao?”
Miêu Huy lắc đầu:
“Chúng ta đã đói hơn một ngày rồi. Con chó chạy rất nhanh. Lỡ như chúng ta chạy tới, con chó sợ hãi bỏ chạy thì sao?”
Tạ Đạt nghĩ cũng đúng:
“Vậy thì phải làm sao?”
Miêu Huy cười xấu xa nói:
“Chúng ta phải tìm thứ gì đó, dẫn dụ con chó tới đây, người ta nói chó không đổi được thói ăn phân, đúng lúc ta có một đống, đưa cho nó, còn mới luôn. Chắc chắn con chó này cũng đang rất đói, có thứ này còn sợ nó không mắc câu sao?”
Tạ Đạt gật đầu lia lịa.
Pháp Vương thấy hai người này, nhưng không để ý tới, nếu ta đi ra ngoài có người thừa cơ tiến vào trong khu chung cư thì phải làm sao đây? Chủ nhân đã giao nhiệm vụ canh giữ nhà cho ta. Ta mới không mắc lừa kế điệu chó ly sơn* đâu.
điệu chó ly sơn*
*chơi chữ từ điệu hổ ly sơn
*chơi chữ từ điệu hổ ly sơn
Tạ Đạt và Miêu Huy hai người đi tới bên đường, một túi nilon trên tay Miêu Huy bắt đầu trở nên lớn hơn. Có thể là bị ảnh hưởng nên Tạ Đạt cũng ý muốn đi. Cũng kỳ lạ, hơn một ngày không ăn gì, còn có thể đi ra nhiều phân như vậy.
Rất nhanh, hai người họ đã làm xong.
Hai người gặp phải một vấn đề khó khăn, đó là muốn lau nhưng không có giấy!
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetKhông sao, dù sao trên người cũng đã sớm bốc mùi rồi.
Miêu Lỗi cũng không chê thối và ghê tởm, thu dọn phân lại, vẻ mặt cười xấu xa chuẩn bị đi dụ dỗ Pháp Vương.
Đúng lúc Tạ Đạt vừa đi xong đột nhiên nhận ra vấn đề. Chó ăn phân, ta ăn chó, nếu chó ăn phân của Miêu Huy, ta lại ăn chó, không phải ta ăn phân của Miêu Huy sao? Điều này quá kinh tởm, không thể chấp nhận được.
Tạ Đạt vội vàng nói:
“Ăn của ta, ăn của ta.”
Có thể là ngưu tầm ngư mã tầm mã, Miêu Huy cũng nhận ra vấn đề, hắn lắc đầu từ chối:
“Không được, ăn của ta đi.”
Tạ Đạt không đồng ý:
“Dựa vào đâu mà ăn của ngươi chứ?”
Miêu Huy hừ nói:
“Chủ ý này là ta nghĩ ra.”
Tạ Đạt tức giận nói:
“Ta mặc kệ, dù sao cũng phải ăn của ta.”
Vẻ mặt Pháp Vương nghi ngờ nhìn hai người này, làm sao đang yên đang lành lại cãi nhau chứ?
Hai người càng ầm ĩ càng dữ dội hơn, Miêu Huy càng cãi càng tức giận, đột nhiên hắn nắm lấy phân ném vào mặt Tạ Đạt.
“Bốp.”
Trên mặt Tạ Đạt dính phân. Tạ Đạt đơ người, Miêu Huy cũng đơ người.
Miêu Huy cười mỉa nói:
“Xin lỗi, ta không cố ý.”
Cơ thể Tạ Đạt không ngừng run rẩy, tay cũng run rẩy cầm lấy một nắm phân màu vàng bôi lên mặt Miêu Huy.
Hu hu, Miêu Huy cũng không tránh được.
Tốt lắm, hai người bắt đầu, ngươi bôi ta một chút, ta bôi ngươi một chút. Chỉ một lát sau, trên người cả hai đều là phân. Thật là lưỡng bại câu thương.
Cuống lên.
Miêu Huy nằm trên mặt đất thở hổn hển:
“Cần gì phải vậy chứ, dùng hết phân rồi, còn làm sao dụ chó đây.”
Tạ Đạt thở hổn hển nói:
“Không sao, ta còn có thể đi tiếp, hừ, ta thắng, ăn phân của ta đi.”
Giữa ăn phân và ăn thịt chó, cuối cùng Miêu Huy lựa chọn vừa ăn phân vừa ăn thịt chó, nếu không cũng không còn cách nào khác.
Thật sự Tạ Đạt có thể đi tiếp, quả thật đã đi ra một đống.
Nhìn dáng vẻ đắc chí của Tạ Đạt, Miêu Huy tức giận, lấy lấy phân trên người Tạ Đạt, bôi lên phân của Tạ Đạt vừa mới đi ra.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.