Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 865

12:42 sáng – 16/11/2024

Chương 865: Mưu Đồ

Lý Hỏa Vượng đau thắt lòng, trước nay chưa từng sợ gì, hắn có chút không dám đối diện với vẻ lo lắng và hy vọng trong đôi mắt cô bé.

Thực ra Lý Hỏa Vượng vẫn luôn cố ý né tránh, cố ý tránh để mình không nghĩ đến sau thiên tai, dân chúng Đại Tề sẽ phải chịu bao nhiêu khổ sở.

Nhưng khi cảnh này thực sự hiện ra trước mặt hắn, Lý Hỏa Vượng mới đột nhiên ý thức được, trong thế giới Đại Tề này, rốt cuộc đã xảy ra thảm kịch nhân gian thế nào.

Đây chỉ là một phần thu nhỏ của Đại Tề thôi, điều đáng sợ thê thảm hơn, kinh khủng hơn đang ở bên ngoài, có thể thấy ở bất kỳ đâu.

Lý Hỏa Vượng cúi người bế cô bé lên, hỏi Gia Cát Uyên:

“Gia Cát huynh, cách trước đây của ngươi còn có tác dụng không? Đại Tề hiện giờ…còn cứu được không?”

Gia Cát Uyên quay lưng với Lý Hỏa Vượng, thở dài một hơi, không nói gì.

Lý Hỏa Vượng lại cúi đầu nhìn cô bé trong lòng, cúi người đặt cô bé xuống, những việc khác hắn không quản, nhưng lần này hắn muốn cứu.

Đúng lúc có bé chạy về phía cánh tay đó, Lý Hỏa Vượng nắm chặt Tích Cốt Kiếm, vung mạnh, khe nứt rộng lập tức trùm cô bé vào trong.

“Lý huynh, vô ích thôi, dù sao cô bé cũng là người Đại Tề, không đến Đại Lương được.”

Một câu của Gia Cát Uyên như đổ gáo nước lạnh lên đầu Lý Hỏa Vượng.

“Tại sao? Ta có thể đến đây, tại sao cô bé không thể đến Đại Lương?”

Lý Hỏa Vượng rất không cam tâm để một người sống sờ sờ ở lại địa ngục nhân gian.

“Trước đây ta đã nói với ngươi, bởi vì cuối cùng Đại Tề mới là thật, còn Đại Lương là giả, cho nên Đại Lương có thể đến Đại Tề, nhưng Đại Tề không đến Đại Lương được.”

Lý Hỏa Vượng nắm chặt Tích Cốt Kiếm, trực tiếp vung mạnh một nhát về Đại Lương, đưa cô bé quay trở lại.

Nhưng sau khi hắn đưa cô bé quay lại, Lý Hỏa Vượng lập tức dừng ở đây, không biết tiếp theo phải làm thế nào.

Tìm một gia đình tốt cho cô bé này? Hiện giờ Đại Tề còn không chắc có bao nhiêu người còn sống, ai còn muốn có một đứa trẻ vướng chân?

Đi theo mình? Nhưng mình tìm được Thượng Cực Quán Khẩu thì phải về Đại Lương.

“Vô ích thôi, Hồng Trung lão đại, ngươi không cứu được cô bé, Đại Tề không biết còn có bao nhiêu cô bé như này, ngươi không cứu hết được đâu.”

Tọa Vong Đạo ở một bên khuyên nhủ.

Hắn vừa nói xong, hòa thượng và Kim Sơn Hoa vây lên với sắc mặt không thân thiện.

“Hay là…ta biến cô bé thành ảo giác đưa theo bên cạnh?”

Lý Hỏa Vượng bỗng nhiên bị suy nghĩ của mình dọa sợ giật mình.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

“Không được! Như vậy không được ổn thỏa, sao ta lại có suy nghĩ này, chẳng may cô bé không thành ảo giác thì phải chết oan rồi!”

Cuối cùng vẫn là Gia Cát Uyên nói ra cách giải quyết:

“Lý huynh, ngươi vẽ một lá bùa theo như ta nói, thông báo cho bạn bè của ta đón cô bé đi, có lẽ có thể sống được.”

“Tình hình hiện giờ, ngươi chắc chắn bạn bè của ngươi còn sống chứ?”

Lý Hỏa Vượng hỏi.

“Vẫn còn sống.”

Gia Cát Uyên nói vô cùng thản nhiên.

“Được, vậy nghe theo ngươi.”

Lý Hỏa Vượng lập tức làm theo, dán lá bùa lấp lánh kim quang lên người cô bé, cô bé lập tức nín khóc và cũng không gây ồn ào, trở nên giống như người gỗ vậy.

Lý Hỏa Vượng giơ Tích Cốt Kiếm, chém ngọn núi đó ra một khe nứt, nhét cô bé vào trong.

Sau khi đặt hết lương khô và nước uống còn lại vào trong, nhìn bé gái trong khe đá, Lý Hỏa Vượng thở dài một hơi, quay người nhanh chóng rời đi, tiếp tục công việc của mình.

Lần này tìm được Thượng Cực Quán Khẩu ở trong một ngôi miếu thổ địa nứt nẻ, bên trong có lẽ là thổ địa công và thổ địa bà, nhưng lúc này hai vợ chồng bọn họ hợp thành một bức tượng đất mắt to kỳ dị.

Tuy tìm được mục tiêu của mình, nhưng lúc này Lý Hỏa Vượng không làm sao vui lên được.

“Lấy bí mật đổi bí mật.”

Nghe thấy giọng quen thuộc, Lý Hỏa Vượng quay đầu nhìn sang Thượng Quan Ngọc Đình vẫn luôn theo mình.

“Nhĩ tiền bối, quả nhiên lợi hại, nơi hẻo lánh này mà cũng có thể tìm được, nếu để ta thì chắc chắn không tìm được.”

Thượng Quan Ngọc Đình cười tươi hành lễ với Lý Hỏa Vượng, khoan thai đi về phía Thượng Cực Quán Khẩu như đi xuống bậc thềm, từng bước đi vào trong bóng của Thượng Cực Quán Khẩu.

Đúng lúc Lý Hỏa Vượng cho rằng tất cả đã kết thúc, tượng bùn đất bỗng nứt ra, rõ ràng không giống lần trước.

Từ trong bóng đen dưới đất mà Thượng Quan Ngọc Đình vừa bước vào, giọng nói mơ hồ khó hiểu nào đó truyền ra từ bên trong.

Trước đây Lý Hỏa Vượng từng giao dịch với Thượng Cực Quán Khẩu, khi thấy bất thường trước mắt, hắn hiểu chắc chắn có vấn đề, trước đó Thượng Quan Ngọc Đình nói gì mà mình dùng bí mật để giao dịch, đều là lấy cớ, đều là lừa mình.

Mọi thứ trước mắt lập tức thay đổi, một luồng gió lạnh được tạo thành từ văn tự khác nhau chui ra từ khe nứt tượng bùn đất, thành hình cái phễu bay lên trời.

Lý Hỏa Vượng vừa thấy thứ đó, lập tức hiểu ra điều gì, đó là Thượng Cực Quán Khẩu, hắn thấy một vài thứ bí mật trong đó.

Thượng Cực Quán Khẩu muốn chạy, nhưng làm sao Ti Thiên Giám có thể không đề phòng, không biết bắt đầu từ lúc nào, lúc này không trung trên đỉnh đầu biến thành một tấm gương, những thứ dưới đất cũng được phản chiếu đảo ngược trên bầu trời.

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận