Chương 864: Tâm Tư
Hắn vừa dứt lời, rèm xe được vén lên, một cánh tay đeo vòng bạc thò ra, trực tiếp véo tai của chàng trai đó.
“Ngươi có giỏi thì nói lại xem! Thực sự cho rằng ta gả đi rồi, ngươi có thể xưng bá xưng vương ở nhà phải không.”
“Ai ai ai! Tỷ à, ta đang điểu khiển xe ngựa đấy! Đừng như vậy, để người ngoài chê cười.”
Lúc này Cao Trí Kiên cong người trầm mặc ngồi ở cuối xe lặng lẽ nhìn hai huynh muội trước mặt cãi nhau. Tuy mắt thì nhìn bọn họ, nhưng lúc này Cao Trí Kiên lại đang nghĩ sau khi mình đến Thượng Kinh thì định làm thế nào.
Bất kể mọi thứ hỗn loạn trong đầu có phải là thật hay không, Cao Trí Kiên vốn không muốn để ý đến quá khứ của mình.
Hắn thích thôn Ngưu Tâm, hắn định sống ở đó cả đời, nếu có thể lấy được Tiểu Mãn thì càng tốt.
Nhưng Lý sư huynh vì bảo vệ bọn họ mà gặp phải khó khăn trắc trở, hắn đều biết hết. Hiện giờ Lý sư huynh xảy ra chuyện, hắn không thể không giúp.
Hai người to lớn như vậy, Cẩu Oa không tìm được, vậy mình điều động lực lượng của hoàng đế chắc chắn có thể tìm được, phải biết rằng thiên hạ đều là của hoàng đế.
Thực ra trong lòng Cao Trí Kiên cũng không chắc lắm về quá khứ của mình, những ký ức mơ hồ đó có khả năng là thật, cũng có khả năng là giả, nhưng bất kể thế nào, hắn cũng muốn thử.
“Ta là hoàng đế, đợi ta đến đó, người trong cung chắc chắn có thể nhận ra ta chứ?”
“Trước đây ta là hoàng đế, vậy hoàng đế hiện tại có lẽ cũng coi là thân thích của ta, bảo hắn ra tay giúp đỡ, chắc không khó chứ?”
“Cho dù ta không phải là hoàng đế cũng không sao, trong đầu của ta còn có một đoạn ký ức của tướng quân, có lẽ trước đây ta cũng từng làm tướng quân, vậy tướng quân tìm người cũng đơn giản.”
Cao Trí Kiên nghĩ mãi nghĩ mãi, bất đầu đau đầu, ký ức của mình quá hỗn loạn, chỗ này một đoạn, chỗ kia một đoạn, liên kết lại thực sự không dễ.
Khi Cao Trí Kiên tỉnh táo lại, thì phát hiện xe ngựa của mình đã dừng lại, hai huynh muội đó đã xuống xe.
“Này, vị huynh đài này, chúng ta đến nhà rồi, cảm ơn xe ngựa của ngươi, phía trước là thôn của chúng ta, hay là vào ăn bữa cơm đạm bạc đi?”
Chàng trai điều khiển xe ngựa vừa nãy ôm quyền, khách sáo nói với Cao Trí Kiên trong xe.
Cao Trí Kiên ôm quyền đáp lễ, sau đó lắc đầu, đến trước khoang xe cầm dây cương, cưỡi xe ngựa chậm rãi đi vào con đường đất.
“Người này thật tốt, dáng người cao lớn, nếu ta chưa gả đi, ta sẽ gả cho hắn.”
Cô gái cảm khái nói.
Chàng trai thở dài tiếc nuối, nói với chị ruột bên cạnh mình:
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net“Đúng thế, ngươi xem, vạm vỡ biết bao, nếu hắn ra đồng cày ruộng thì chắc chắn hơn hai con trâu, ầy, đáng tiếc, đáng tiếc lại là người câm.”
—
Lãnh thổ trong Đại Tề thay đổi hoàn toàn, Lý Hỏa Vương dựa theo chỉ dẫn của Gia Cát Uyên, đi nhanh giữa sườn núi ghồ ghề, tìm kiếm Thượng Cực Quán Khẩu thứ hai.
Có vẻ trước đây nơi này là một ngọn núi, nhưng giờ đây ngọn núi này đã tách thành hai nửa, một ngọn núi biến thành sơn cốc.
Trên vách đổ hai bên, từng chiếc gai kích thước khác nhau cắm bên ngoài một cách ngẫu nhiên, trông có vẻ giống như hai hàng răng nanh của người khổng lồ.
Lý Hỏa Vượng vốn cho rằng sắp tìm được, nhưng hình như vì sự biến đổi của thiên nhiên trước đó, phong cảnh của cả Đại Tề hoàn toàn thay đổi, cho nên Gia Cát Uyên phải quan sát lại sông núi non nước.
Nhưng điều duy nhất khiến Lý Hỏa Vượng cảm thấy may mắn là, bởi vì không có thiên tai, cả đoạn đường cũng khá thuận lợi, không có nguy hiểm gì.
“Lý huynh, nghỉ một lúc đã đi, Thượng Cực Quán Khẩu cần thời gian đối chiếu, cho nên phải đợi một lúc.”
Nghe thấy lời này, Lý Hỏa Vượng đưa theo Lý Tuế ngồi xuống dưới bóng cây một bên, Lý Hỏa Vượng lấy ra lương khô, vừa ăn vừa uống nước.
“Cha, ta không thích ăn cái này, ta thích ăn thịt.”
“Kén chọn cái gì, có cái gì thì ăn cái đó, đã lúc này rồi còn kén cái gì.”
Vừa nói ra lời này, Lý Hỏa Vượng cau mày, nhìn sang rừng cây ở bên trái, bên đó có tiếng động.
Khi tay của hắn nắm chuôi kiếm, một cô bé mặt dính đầy bụi đất mặc áo rách tơi tả bò ra từ trong rừng cây.
Cô bé trông chỉ khoảng bốn năm tuổi, trên khuôn mặt đầy bụi đất có hai hàng dấu nước mắt hằn sâu, áo hoa trên người bị rách lung tung.
Cô bé lảo đảo đi đến chỗ Lý Hỏa Vượng, kéo túi dụng cụ hành hình dưới vạt áo Lý Hỏa Vượng, muốn kéo hắn đi vào trong rừng cây. Cô bé nhất thời không tóm chặt, loạng choạng ngã xuống đất.
Cô bé bò dưới đất há hốc miệng, cùng với sắc mặt trông như đang khóc, nhưng lại không phát ra âm thanh nào, có vẻ như đã khóc đến khản cả giọng.
Lý Hỏa Vượng đi đến, đỡ cô bé lên, sau đó đi vào trong rừng cây với cô bé, rừng cây không lớn, với cô bé dẫn đường, Lý Hỏa Vượng rất nhanh đã đến dưới chân núi.
Thấy cô bé này nhào đến, cố hết sức kéo cánh tay đeo vòng tay bạc bị đè dưới ngọn núi lớn này, Lý Hỏa Vượng lập tức hiểu ra cô bé kéo mình đến đầy để làm gì.
Đây không phải là một hộ gia đình, từ dấu vết xung quanh có thể thấy, trước đây nơi này có một cái thôn.
Khi ngọn núi này hoàn toàn tách thành hai nửa, vừa hay đè lên cả cái thôn này, cô bé này là người còn sống duy nhất của thôn.
Cô bé chạy lại bên cạnh Lý Hỏa Vượng, dùng ngón tay chỉ vào cánh tay bị đè dưới núi, hai tay tóm đạo bào màu đỏ của Lý Hỏa Vượng không ngừng giật lắc.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.