Chương 866: Không Thể Nói
Khi Thượng Quan Cực Khẩu bay lên trên, lại trực tiếp đυ.ng vào trong bóng màu đen dưới đất, vốn dĩ phải là bóng của tượng bùn đất, lúc thì biến to lúc thì biến nhỏ.
“Đây không phải trao đổi, mà là đang cướp.”
Gia Cát Uyên vừa dứt lời, bóng màu đen dưới đất bỗng phóng to lên, hoàn toàn biến thành một chùm con mắt chi chít.
Môi trường xung quanh bắt đầu biến đổi, lúc thì méo mó lúc thì ngưng tụ, khiến Lý Hỏa Vượng có cảm giác sắp về đến bệnh viện.
Hắn cảm thấy không ổn lập tức lùi lại phía sau, tránh bị đối phương vạ lây, Lý Hỏa Vượng đã từng chứng kiến thủ đoạn của Ti Thiên Giám, hắn không muốn thấy lần thứ hai.
Lý Hỏa Vương không có ý định lên trên giúp Thượng Cực Quán Khẩu, xét tình hình, không ảnh hưởng đến kế hoạch của mình, hắn không có lý do ngăn cản.
Đợi khi Lý Hỏa Vượng rời đi, miếu thổ địa nho nhỏ sập hoàn toàn, các loại ảo giác luân phiên xuất hiện lại biến mất, khiến Lý Hỏa Vượng quan sát trận chiến bên cạnh cũng phải cảm thấy hoa mắt chóng mặt.
Lý Hỏa Vượng cũng hoàn toàn hiểu, sợ rằng không phải ngay từ ban đầu Ti Thiên Giám không có ý định giao dịch tử tế với Thượng Cực Quán Khẩu, ngay từ đầu hắn đã định đối đầu.
“Không những có thể trao đổi bí mật, còn có thể trực tiếp cướp sao?”
Lý Hỏa Vượng hỏi Gia Cát Uyên cùng quan sát trận chiến bên cạnh.
Gia Cát Uyên nhìn phía xa, vẻ mặt do dự, cuối cùng hắn thở dài một hơi, bắt đầu trả lời câu hỏi của Lý Hỏa Vượng.
“Đương nhiên người bình thường thì không được, e là đến gặp cũng không gặp được Thượng Cực Quán Khẩu, nhưng Ti Thiên Giám đó lại chỉ sử dụng một hình tượng không có thật đã có thể làm được, e rằng hắn có lai lịch không tầm thường.”
“Biết dùng thật biến hóa kỳ quái, kéo người khác vào trong ảo cảnh mà không hề phát hiện ra, hơn nữa còn có thể đưa hình tượng không có thật vào bên cạnh một người, Gia Cát huynh, theo ngươi thấy, Ti Thiên Giám này có lai lịch thế nào?”
“Ừm…có thể cổ quái như vậy, sợ không phải là thuật biến hóa bình thường, tiểu sinh cho rằng có lẽ là không thể nói được.”
“Lại không thể nói được?”
Gia Cát Uyên nhìn tình hình hỗn loạn phía xa, nhẹ nhàng gật đầu:
“Không, tên của giáo này không thể được nói ra từ miệng của người bình thường, cũng không thể viết ra bằng bút mực, cho nên mới gọi họ là không thể nói được.”
“Không thể nói được?”
Lý Hỏa Vượng âm thầm suy nghĩ từ này.
“Tiểu sinh không phải biết hết mọi thứ, chỉ là trước đây khi chu du thiên hạ, được biết ít nhiều từ thẻ tre mục nát được vớt lên từ dưới nước.
“Truyền rằng không thể nói được đó sinh ra từ hư ảo, trốn khỏi hư ảo, chết trong hư ảo, người bình thường muốn gặp hắn, ngẫu nhiên trong lúc đứng giữa ranh giới sự sống và cái chết, hoặc là trong lúc khóc hoa cả mắt khi thăm mộ mới có thể vô tình liếc trúng một cái từ xa.”
“Người bình thường thấy hắn một cái cũng vô cùng khó, càng đừng nói bái hắn làm thầy, xin truyền thần thông, có lẽ Ti Thiên Giám này trước đây từng có cuộc gặp gỡ bất ngờ.”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetLý Hỏa Vượng nhìn mọi thứ rực rỡ lạ thường phía xa, hơi nghi hoặc hỏi:
“Vậy không thể nói này…là ti mệnh à? Hắn quản thiên đạo nào? Sao năng lực kỳ quái như vậy.”
Gia Cát Uyên suy nghĩ một lúc, khẽ lắc đầu:
“Ta cũng chỉ thấy nó được nhắc một lần trên thẻ trúc bị ngâm mềm trong nước, cũng không biết nhiều.”
“Như vậy xem ra, Ti Thiên Giám này có thể ngồi ở vị trí đó, quả nhiên không uổng cái danh hão, như vậy cũng tốt, ít nhất để Ti Thiên Giám có lai lịch này đánh úp đầu tử, chắc hẳn phần thắng sẽ lớn hơn.”
Đúng lúc Lý Hỏa Vượng trò chuyện với hắn, tiếng động phía xa dần nhỏ dần, một cái bóng màu đen không ngừng chớp mắt, kéo dài đến từ trong miếu thổ địa bị đổ sập đó.
Có vẻ có hơn trăm con mắt, Lý Hỏa Vượng nhớ những con mắt này, chỗ giữa đôi lông mày của bóng ngược trong nước của mình cũng có một cái.
Cảnh này khiến Lý Hỏa Vượng tê dại da đầu, nhưng cảnh xảy ra sau đó khiến hắn cảm thấy kinh hãi hơn.
Chỉ thấy Thượng Quan Ngọc Đình trước đó đi vào trong cái bóng, lại đi ra khỏi cái bóng đó như dẫm trên cầu thang.
Dáng người vẫn uyển chuyển như trước, nhưng cái đầu lại hoàn toàn khác, trên khuôn mặt xinh đẹp trước đó của nàng, bây giờ lại treo đầy con mắt lớn nhỏ đang không ngừng chớp mắt và xoay xoắn ốc.
Nhìn nàng, lúc này Lý Hỏa Vượng có cảm giác như nhìn kính vạn hoa, cảm giác ghê tởm buồn nôn.
Thượng Quan Ngọc Đình, nàng gật đầu với Lý Hỏa Vượng bằng cái đầu mọc đầy con mắt sưng phồng đó, chất giọng dịu dàng vang lên từ trong đống con mắt chi chít đó:
“Nhĩ tiền bối, ta xong rồi, chúng ta về đi.”
“Ngươi cần nhiều bí mật thế làm gì? Thật có nhiều việc muốn biết vậy à?”
Lý Hỏa Vượng mở rộng tầm nhìn, rút Tích Cốt Kiếm ra.
Tiếng cười như chuông bạc lại vang lên từ khuôn mặt của Thượng Quan Ngọc Đình:
“Vậy ngươi phải đi hỏi Ti Thiên Giám đại nhân rồi, ta chỉ làm việc, những việc khác thì ta không biết.”
Làm xong việc, Lý Hỏa Vượng cũng không có lý do ở lại Đại Tề, lập tức xuyên qua khe nứt mà mình chém ra, về Đại Lương.
Môi trường xung quanh lập tức thay đổi, thấy có người đang gặt lúa mì trên cánh đồng lúa mì vàng ươm, khiến Lý Hỏa Vượng có ảo giác thế sự xoay vần.
“Bây giờ ngươi có thể cho Ti Thiên Giám đại nhân biết ta đã làm xong việc hắn giao không?”
Lý Hỏa Vượng quay lưng, nói với Thượng Quan Ngọc Đình ở sau lưng.
Sau đây tất cả đã sẵn sàng chỉ thiếu gió Đông, là lúc giải quyết đầu tử rồi.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.