Chương 1167: Hạo Kiếp
Nghe thấy giọng vang lanh lảnh của đứa trẻ, ông lão ở một bên xúc động đến chảy nước mắt.
“Con trai ta sống rồi, cuối cùng nhà họ Triệu ta có người nối dõi rồi!”
Hắn cảm kích rơi xuống mắt cùng với già trẻ gái trai trong nhà mình quỳ dưới đất dập đầu với Bạch Linh Miếu.
“Thánh nữ đại nhân à, ngươi đã cứu mạng của nhà chúng ta! Vì đại nghiệp Bạch Liên Giáo, ta quyên góp, quyên góp hết!”
“Từ nay về sau, nhà chúng ta tin Bạch Liên Giáo rồi!”
Bạch Linh Miểu đi ra khỏi khu nhà, nhìn từng hòm bạc được Bạch Liên Giáo niêm phong, được tín đồ Bạch Liên Giáo cho lên xe một bánh kéo đi.
“Thế này không hay lắm thì phải”
Bạch Linh Miểu vừa nói xong, trong đầu vang lên giọng nói của Nhị Thần.
“Đã lúc nào rồi còn nghĩ có ổn hay không ổn hả?”
“Hãy nghĩ trước đây hắn đã từng làm gì, Nhìn nồi những người ăn xin cầm bát xì xụp húp cháo bên cạnh nồi cháo, Bạch Linh Miểu bèn không nói thêm gì nữa.
Hiện giờ thiên hạ đại loạn, không thể quan tâm quá nhiều, nhiều bạc như vậy mua lương thực có thể cứu sống rất nhiều người.
Mấy lão phú ông keo kiệt sẽ chỉ để tiền trong nhà cho mốc lên, chẳng có một chút tác dụng nào.
Hơn nữa bây giờ vì đánh nhau, rất ít người trồng ruộng, giá lương thực tăng cao rất nhanh.
Bạch Linh Miếu đi đến ngoại thành, nhìn các tín đồ Bạch Liên Giáo cấy cày trên đồng ruộng, nhìn thấy Bạch Linh Miểu đến, quản lý vội vàng chạy đến, quỳ xuống trước mặt nàng.
“Tiểu nhân Tiền Thảo Thanh bái kiến Thánh Nữ đại nhân.
“Hoa màu phát triển có tốt không?”
Khuôn mặt dính chút bùn đất của Tiền Thảo Thanh lộ ra vẻ khó xử, nhưng cuối cùng vẫn quyết định nói thật.
“Thánh Nữ đại nhân, nói thật là không khỏe, hiện giờ thời gian thay đổi, mỗi ngày ít đi mấy canh giờ, lịch âm hoàn toàn vô dụng, ta không nhìn ra được thời tiết.
“Nếu chỉ có vậy thì cũng đành, chủ yếu là mấy năm nay thời tiết cũng không tốt.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetNghe thấy lời của đối phương, Bạch Linh Miểu nhìn mây trên bầu trời, mây trôi lơ lửng rất kỳ lạ, lúc thị tụ lại, lúc thì tách ra, dường như có thứ gì đó đang đánh nhau bên trong vậy.
“Thời tiết này ấy à, lúc thì hạn hán đến chết, lúc thì ngập lụt khổ sở. Nói thật, thánh nữ đại nhân, ta đã trồng ruộng hơn bốn mươi năm rồi, những năm gần đây thời tiết đúng là rất bất thường”
“Bạch Liên Giáo chúng ta có đông người, có thể làm việc thay bò, nhưng tiểu nhân cố gắng thế nào, thì cũng chỉ thu hoạch được bằng một nửa sản lượng của trước đây, mà ấy à, những chỗ khác còn không bằng ta đâu.
“Những việc này không cần lo lắng, thành sự tại nhân, mưu sự tại thiên, Vô Sanh Lão Mẫu sẽ che chở cho chúng ta.”
Nghe thấy lời này, nhìn thấy hoa sen trên trán Bạch Linh Miểu hơi lóe sáng, Tiền Thảo Thanh lập tức như nhặt được báu vật, vui vẻ gật đầu liên tiếp, chạy về tiếp tục cày cấy.
Đây là chủ ý của Bạch Linh Miểu, một số người không có ngộ tính, không học được thần thông, thì đến trồng lương thực.
Chỉ cần có thể góp một phần sức lực vào việc đánh bại pháp giáo, thì các tín đồ Bạch Liên Giáo đều có thể làm tất cả mọi việc.
Giờ đây Bạch Liên Giáo bắt đầu vận hành, đóng vai trò làm hậu phương vững chắc cho binh gia các nước, mỗi một người đều cố hết sức tận dụng mọi thứ.
Việc này cung cấp lượng lương thảo lớn cho binh gia, dù sao nếu vận chuyển quân lương từ Đại Lương đến Tứ Tề, e là không đủ cả người và ngựa ăn trên đường.
Nhưng có vẻ chuyện lương thực là chuyện đơn giản, nhưng muốn làm tốt, e rằng cũng không phải là chuyện dễ.
“Vô Sanh Lão Mẫu lợi hại như vậy, cũng không có cách khiến tăng sản lượng lương thực ư?”
Nhị Thần cười trên nỗi đau của người khác nói.
Bạch Linh Miểu khẽ lắc đầu.
“Tiên gia cũng không có cách, ta đặc biết cử người đi hỏi thăm, hình như toàn thiên hạ không có thần tiên nào có thể làm tăng sản lượng”
“Hừ, giúp người thì không có cách, nhưng hại người thì giỏi hàng đầu.
“Cũng phải nghĩ cách thôi, không biết trận này còn phải đánh đến bao giờ nữa”
“Chi bằng nghĩ cách mau chóng tiêu diệt sạch pháp giáo còn hơn là nghĩ cách có thêm lương thực, cướp luôn lương thực của bọn chúng, thì không cần trồng ruộng nữa Bạch Linh Miểu cũng không phản đổi ý kiến này, tiếp tục đi về phía trước, rất nhanh đến trước mặt doanh trại, doanh trại này khác với những nơi khác ở chỗ bên trên vẽ lừa trắng và Bạch liên.
Vừa đi vào Bạch Linh Miểu đã nhìn thấy, từng hàng thiếu niên khoảng mười năm mười sáu tuổi để trần nửa người trên, đứng thẳng tắp ở đó, nhìn sư phụ trên bục, giống như bất khả xâm phạm, trong mắt tràn đầy khát vọng. Họ đều là những anh tài đặc biệt được chọn từ các tín đồ Bạch Liên Giáo, có ngộ tính rất cao, cũng rất khỏe. Chỉ cần có nhiều người thì có thể chọn được đủ mọi loại người. Hiện tại chủ yếu là mở rộng quá nhanh, giờ cũng không có đủ sư phụ để dạy.
Khắp nơi đều là thần đàn và hình tượng Vô Sanh Lão Mẫu, nói là doanh trại, chi bằng nói là là sự kết hợp của miếu thờ và doanh trại.
Không chỉ chọn mỗi đàn ông, trong Bạch Liên Giáo luôn không phân biệt, nam nữ bình đẳng, chỉ cần ngộ tính tốt, thì cũng chọn cả phụ nữ, rất nhanh Bạch Linh Miểu nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc, Xuân Tiểu Mãn. Nàng dạy vô cùng nghiêm túc, cũng rất nghiêm khắc, kết hợp với bộ lông đen trên người nàng, khiến mỗi một người đều im lặng lắng nghe.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.