Chương 1152: Ti Mệnh
A
Khi nghe thấy bên trên truyền đến tiếng chém giết đồng tâm hiệp lực, bấy giờ Lý Hỏa Vượng mới phản ứng lại, thứ trên người nó thực ra là binh gia, trên người nó bị tất cả binh gia hoàn toàn che phủ!
Bỗng dưng từ trong miệng thứ đó phát ra tiếng gầm phẫn nộ như hổ như sói lại không giống gì cả, tất cả binh gia trên người nó bị chấn động văng ra, tản ra xung quanh như nước mưa.
Sau khi binh gia rút lui, thứ đó lại lần nữa biến thành dáng vẻ khi trước, tuy thời gian thời không bị bóp méo, nhưng cơ thể nó lại hoàn toàn trong suốt.
Vừa rồi hình như binh gia không gây ra thương tích gì cho nó, hoặc là có, nhưng máu của nó cũng trong suốt, hoàn toàn không thể thấy.
Binh gia tản ra từ người nó, muốn kết trận lại, nhưng Lý Hỏa Vượng có thể cảm nhận rõ rệt, bọn hắn hình như không còn sức lực nữa.
“Huyễn Tẫn, Huyễn Tẫn!”
Lý Hỏa Vượng sốt ruột hét lớn xung quanh:
“Ta mặc kệ bây giờ ngươi ở đâu, lập tức qua đây! Nơi này thật sự gặp phiền phức lớn rồi! Đồ vật lớn như vậy, đừng nói là ngươi không thấy!”
“Chuyện quan trọng đến thế, đừng nói với ta, lão hồ ly nhà ngươi không giữ lại hậu chiêu! Đừng che giấu nữa! Đám súc sinh Pháp Giáo thật sự gọi thứ đồ kia ra rồi!”
Giọng nói của Lý Hỏa Vượng vang vọng trong chiến trường rộng lớn, nhưng không có bất kỳ lời hồi đáp nào, như thể Huyễn Tẫn hoàn toàn không thèm quan tâm đến chuyện sống chết nơi này.
Tuy rất phẫn nộ nhưng không biết tại sao, Lý Hỏa Vượng lại không cảm thấy bất ngờ chút nào, hắn siết chặt nắm tay, cất bước kiên định đi về thứ đó ở phía xa.
“Huyễn Tẫn, nếu lần này ta có thể sống sót trở về, ngươi chờ đó, ngươi cứ chờ đó cho ta! ! !”
Sau tiếng gầm giận dữ của Lý Hỏa Vượng, tiếng vó ngựa chấn động vang lên từ sau lưng, cây kích khổng lồ của Bành Long Đằng vung lên, Lý Hỏa Vượng trực tiếp móc lên lưng ngựa, lao thẳng đến chiến trường phía xa.
Cái gọi là nhìn thì tưởng gần nhưng thật ra rất xa, Lý Hỏa Vượng chạy hết nửa nén nhang, cuối cùng mới đến gần thứ đó được.
Chờ khi Lý Hỏa Vượng đến bên cạnh nó, bấy giờ Lý Hỏa Vượng mới chân chính hiểu ra sự lớn mạnh của nó, cảm xúc nào đó không ngừng lan tràn trên người nó, muốn lấy nhiễm mọi thứ xung quanh, ý đồ đồng hóa mọi thứ xung quanh thành một bộ phận của nó.
Đó là thú tính và dã tâm.
Khi trước đều nói nó không phải ti mệnh, nhưng theo Lý Hỏa Vượng thấy, thứ này sợ rằng cũng chẳng khác gì ti mệnh, chỉ có ti mệnh mới có khả năng trong lúc vô tình đồng hóa mọi thứ xung quanh.
Sau âm thanh ken két khiến người ta rùng mình, cái miệng lớn dữ tợn không thể thấy mở ra đóng lại, thi thể binh gia bị cắn nát mang theo máu tươi rào rạt chảy xuống.
Binh gia lại lần nữa bò lên nửa người trên của nó, sử dụng đủ mọi vũ khí tấn công nó, nhưng không có tác dụng gì lớn.
Cơ thể của nó dường như không bị tổn thương bởi đồ vật ở nhân gian.
“Làm sao đây?”
Trong đầu Lý Hỏa Vượng bật ra câu này, đối mặt với sự tồn tại như vậy, sao hắn có thể nhìn binh gia người trước ngã xuống kẻ sau tiến lên được, Lý Hỏa Vượng chậm rãi hít sâu một hơi:
“Mặc kệ thế nào, thử xem sao!” Có chút do dự duỗi tay nắm chặt Tích Cốt kiếm, nhưng cảm nhận cơn đau đầu không hề giảm đi được bao nhiêu, Lý Hỏa Vượng nghĩ ngợi rồi lại buông xuống.
“Không được, sợ là không tu Gia Cát Uyên được nữa, ta phải tu thứ khác.
Lý Hỏa Vượng thành công luyện ra Gia Cát Uyên khiến hắn có được chút dẫn dắt, nếu Gia Cát Uyên ổn, vậy cũng có thể thử luyện ra những người khác.
Trong quá trình trải nghiệm của mình, hắn chẳng gặp được bao nhiêu người có thực lực quá thua kém so với Gia Cát Uyên.
Tuy không biết có ích hay không nhưng tình huống này chỉ đành còn nước còn tát.
Cho dù chỉ kéo dài một khoảng thời gian cũng được, về sau nhất định sẽ có quân chi viện.
Lý Hỏa Vượng hít sâu một hơi, run rẩy nhắm mắt, cố gắng nhớ lại, nhớ lại thời khắc bị Đan Dương Tử chiếm lấy cơ thể.
Đó là ký ức trong quá khứ mà hắn luôn muốn che giấu, nhưng giờ phút này Lý Hỏa Vượng lại muốn đào bới cảm giác đó ra. Khi đầu óc Lý Hỏa Vượng liên tục lắc lư với những bóng kép, làn da đen đúa của hắn bắt đầu mọc ra, nhưng không phải da thịt vốn có của hắn mà là lớp da giăng đầy nếp nhăn.
Ngay sau đó lông vũ như bọc nhựa đường đâm rách làn da, chui ra từ bên trong, giờ phút này phần đầu của Lý Hỏa Vượng thoáng chốc nứt thành ba cái đầu người già, người trung niên, người trẻ khác nhau của Đan Dương Tử, một sợi bông tiên màu trắng nhanh chóng lan tràn từ trái sang phải.
Ba cái miệng khảm lẫn nhau cùng lúc há to:
“Hahaha! Bổn đạo gia không chết! Đạo gia ta thọ như thiên tề! Ta đã nói gì ấy nhỉ! Trước giờ không có Lý Hỏa Vượng gì đó! Lý Hỏa Vượng chỉ là một trong tam thi của bổn đạo gia thôi! !”
Sau khi tiếng hét vang lên, cơ thể với nội tạng lật ra ngoài của Đan Dương Tử nhanh chóng lơ lửng trên không, hoàn toàn bỏ mặc mọi thứ xung quanh bay vọt lên trời.
Nhưng khoảnh khắc khi Đan Dương Tử xuất hiện đã nhanh chóng thu hút sự chú ý của thứ kia, khí chất bán tiên thật sự quá độc đáo.
Binh gia mà nó mang theo trên người xông về phía Đan Dương Tử, sau khi truyền ra tiếng rít gào, cái miệng lớn không thể nhìn thấy hung hăng lao về phía đó.
1153: Giờ Thì Không Còn “Thứ chó má gì thế! Dám làm phiền bổn đạo gia thành tiên!”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetĐan Dương Tử duỗi tay vào trong nội tạng, trực tiếp rút kiếm đồng tiền máu thịt mọc đầy tròng mắt ra ngoài.
Đan Dương Tử đột nhiên vung kiếm ra trước mắt, hoàn toàn không đỡ nổi trọng lượng như núi, tuy hắn vẫn bị đụng bay ra ngoài nhưng lại không hề bị thương.
Thân hình lập tức khựng lại giữa không trung, Đan Dương Tử dùng sức cắn ba ngón tay ở bàn tay phải, nhấc bàn tay chảy máu đen nhanh chóng vẽ bùa trên thân kiếm.
“Thái thượng đài tinh, ứng biến không ngừng. Khử tà trói mị, tâm thần bình an. Ba hồn vĩnh cửu, phách vô tang khuynh. Cấp cấp như luật lệnh! !”
Sau khi lá bùa hoàn thành, tròng mắt trên kiếm đồng tiền máu thịt lần lượt nổ tung, hình thành một luồng sương máu vây quanh trường kiếm, Đan Dương Tử kéo theo trường kiếm nhào về phía đó.
Khí thế không hề thua kém chút nào, nhưng đấu không lại vẫn là đấu không lại, bất luận Đan Dương Tử thi triển công pháp thần thông gì đánh lên người đối phương vẫn không chút tác dụng.
Đan Dương Tử sử dụng hết tất cả vốn liếng vẫn không phải đối thủ của thứ đó, sau khi cái đuôi không nhìn thấy đột ngột quất lên người Đan Dương Tử, cơ thể dị dạng của hắn chớp mắt bị đánh tan, Lý Hỏa Vượng yếu ớt từ vùng bụng của Đan Dương Tử vô lực ngã xuống.
“Quả nhiên vẫn không được sao?”
“Rầm” một tiếng, cơ thể Lý Hỏa Vượng rơi xuống giữa chiến trường, hơi thở trở nên thoi thóp.
Thứ kia dường như muốn giết chết Lý Hỏa Vượng, diệt trừ mối họa về sau, nhưng giờ phút này mấy chục vạn binh gia đồng thời nhắm mắt đứng trung bình tấn, mỗi người đều giơ cao ba cây nhang dài trong tay. Sự bất thường của binh gia, khiến thứ kia vứt Lý Hỏa Vượng, tấn công về phía binh gia. Chính vào lúc nó chuẩn bị lao về phía binh gia, bọn họ đồng loạt mở mắt, bỗng dưng cắm mạnh ba cây nhang dài trong tay xuống đất.
“Binh giả, giới giả! Cảnh giới sinh tử, đạo tồn vong! Tướng thủ lên trên! Tướng thủ trong lòng! Tướng thủ bên dưới! Diệt thần! Diệt tiên, diệt phật! Diệt đạo!”
Sát khí xông lên trời chớp mắt rót vào cơ thể của mỗi binh gia, sát khí trong mắt mỗi người vọt lên trời, gân xanh cả người gồ lên, thất khiếu chảy máu.
Hai bên mạnh mẽ va chạm, chiến đấu khó rời khó bỏ.
Âm thanh chấn động mãnh liệt vang lên, lần này cảm giác kia lại lan tràn, bắt đầu khiến Lý Hỏa Vượng cùng chung cảm nhận, đó là thú tính rợp trời, còn có dã tâm dường như vĩnh viễn đều không thể thỏa mãn. Bất kể thứ đó là gì, dường như nó đang quản lý hai đường thiên đạo.
Dã tâm? Lý Hỏa Vượng run rẩy muộn màng nhận ra điều gì đó, hắn loạng choạng đứng dậy nhìn về phía trước, thứ kia lại lần nữa giao đấu với binh gia, hiển nhiên binh gia đã bị khí thế kia ảnh hưởng, rõ ràng có chút không chịu nổi.
Sau khi Lý Hỏa Vượng chậm rãi tiến lên vài bước, cảm giác kia càng thêm rõ rệt, hắn đã từng cảm nhận loại cảm giác này trên người ai đó, vô cùng quen thuộc, cực kì ấm áp.
Nói theo một cách khác dã tâm cũng có thể gọi là tham lam!
“Trả lời ta, trả lời ta! Bây giờ ngươi đang quản lý thiên đạo tham lam? !”
Lý Hỏa Vượng phẫn nộ gầm lên với đối phương.
Nhưng giờ phút này thứ đó không hề để ý đến Lý Hỏa Vượng, vẫn dây dưa với nhóm binh gia.
Đối phương không trả lời, nhưng trong lòng Lý Hỏa Vượng đã có đáp án rõ ràng, ngày xưa tham lam và thối nát cùng chung một thể, nhưng rất hiển nhiên tình huống đã nảy sinh thay đổi, lúc này tham lam và dã thú đi cùng với nhau, có vị ti mệnh đã bị cướp thiên đạo.
Mà gần đây, thiên tại có liên quan đến thối nát, cũng chỉ có am Từ An bị diệt môn.
“Cho nên là ngươi đã giết sư thái Tĩnh Tâm? Cho nên là ngươi đã giết họ! ! ?”
Lý Hỏa Vượng trừng to đôi mắt đỏ ngầu, nhìn chằm chằm thứ không thể thấy được ở phía xa kia, lửa giận trong lòng càng cháy càng lớn, gần như sắp nuốt chửng lấy hắn.
Lý Hỏa Vượng chậm rãi rút Tích Cốt kiếm, cắm lại xuống đất, trong tiếng gầm phẫn nộ của Lý Hỏa Vượng, Tích Cốt dần dần mọc ra xương sườn trắng hếu.
Đầu Lý Hỏa Vượng bắt đầu không ngừng bành trướng, da đầu giăng đầy gân xanh.
Nhưng chính vào lúc cơ thể Gia Cát Uyên vừa hồi phục được một nửa, Lý Hỏa Vượng thất khiếu chảy máu đau đớn ngã xuống đất.
Tuy có thể luyện ra hình người, nhưng liên tiếp hai lần luyện ra tâm bàn với Lý Hỏa Vượng mà nói áp lực thật sự quá lớn.
Mắt thấy cơ thể Gia Cát Uyên biến trở lại thành kiếm Tích Cốt, Lý Tuế nhanh chóng chui ra từ trong cơ thể của Lý Hỏa Vượng:
“Cha! Để ta giúp ngươi! Để ta giúp ngươi! Gia Cát Uyên thật sự tồn tại!”
Sau khi hai người tâm ý tương thông, năng lực quanh năm suốt tháng ăn máu thịt tâm tố của Lý Tuế cuối cùng đã có thể sử dụng, cơ thể Gia Cát Uyên nhanh chóng thành hình.
Nhưng cho dù được Lý Tuế giúp đỡ, cơ thể của Gia Cát Uyên vẫn còn thiếu một chút nữa.
“Nhiều thêm chút nữa nhiều thêm chút nữa!”
Lý Hỏa Vượng cực kì đau đớn ngã dưới đất:
“Thành hình cho ta!”
“Bùm” một tiếng, đầu Lý Hỏa Vượng thoáng chốc nổ tung, chỉ còn lại cái cổ lẻ loi trơ trọi đứng đó.
Nhưng cùng lúc này, cuối cùng Gia Cát Uyên lại ngưng tụ thành thực thể thêm lần nữa.
Gia Cát Uyên nhìn thoáng qua thứ đang quấn lấy binh gia phía xa với vẻ phức tạp, hỏi với sắc mặt vô cùng khó coi:
“Lễ tế đã bị ngừng lại, tại sao vẫn còn hóa thân của Mụ Đà ở đây! ?”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.