Chương 1151: Thành Công
“Huyễn Tẫn! Huyễn Tẫn ngươi ra đây cho ta!”
Lúc này giọng điệu Lý Hỏa Vượng cực kì không tốt, nhưng ngày xưa ảo ảnh Huyễn Tẫn bất kỳ lúc nào cũng có thể xuất hiện bên cạnh Lý Hỏa Vượng, lần này lại không hiện ra nữa.
“Huyễn Tẫn, ngươi cút ra đây cho ta!”
Lý Hỏa Vượng to tiếng hét trong trận mưa lớn, nhưng vẫn không có bất cứ động tĩnh nào như cũ.
“Ngươi tưởng trốn là xong sao? Ngươi đợi đó! Đợi ta trở về! Ngươi nhất định phải giải thích cho ta!”
Lý Hỏa Vượng âm thầm mắng một câu trong lòng.
Cảm giác đầu mình đỡ hơn một chút, Lý Hỏa Vượng đứng dậy, đi về phía bên trái, nhìn máu dần dần thấm ra từ bên dưới cửa sổ.
Tòa thành này ngày xưa hình như trừ người chân gà ra, còn có những người khác nữa, cũng không biết ở đây làm gì.
Nhưng đó là trước đây, bây giờ không còn nữa.
Lý Hỏa Vượng lại ngẩng đầu, quan sát tượng thần khổng lồ như ngọn núi trong màn mưa, sau khi không có bất cứ dấu vết chuyển động gì, hắn mời nhìn về phía kính toàn quang.
“Lần này hẳn Pháp Giáo không còn hát kịch được nữa?”
Hắn nghĩ như vậy, nhưng khi hắn chú ý đến cảnh tượng trong kính toàn quang, đồng tử Lý Hỏa Vượng chớp mắt co lại cực nhỏ.
Chỉ thấy những binh gia vốn nên tụ thành một vùng chấm đỏ lớn, giờ phút này như bị thứ gì đó hung hăng cắn một miếng, bị vật gì đó cưỡng ép xé thành mảnh lớn.
Cảm giác đau đầu của Lý Hỏa Vượng đỡ hơn một chút, lúc này trợn to mắt nhìn hình ảnh trong kính toàn quang, suýt nữa tưởng mình nhìn nhầm.
Chấm đỏ khổng lồ khi trước đại diện cho binh gia đã bị thứ gì đó cưỡng ép cắn xé một mảng lớn.
“Không thể nào! Làm sao có thể! Rõ ràng nghi thức tế thần đã bị ta cắt ngang!”
Lý Hỏa Vượng ngẩng đầu nhìn thoáng qua đỉnh đầu, tượng thần rõ ràng không hề cử động, lại quan sát người chân gà nằm ngổn ngang lộn xộn trong vũng máu xung quanh.
Sắc mặt Lý Hỏa Vượng vô cùng khó coi lập tức duỗi ngón tay vào một điểm đỏ nho nhỏ bên cạnh chiến trường trong kính toàn quang, muốn làm rõ rốt cuộc bên đó đã xảy ra chuyện gì.
Thoáng chốc đã thay đổi thị giác, Lý Hỏa Vượng phát hiện mình đang ngồi trên một chiến mã, phóng về phía xa. Khi hắn quay đầu nhìn về phía chiến trường, trông thấy cảnh tượng vô cùng chấn động, pháp trận khổng lồ của binh gia đang giao đấu với thứ gì đó không thấy được.
Tuy không thấy sự tồn tại của thứ đó, nhưng mỗi lần nó nhúc nhích di chuyển, không gian xung quanh vặn vẹo một cách rõ rệt, khiến tất cả mọi thứ bên đó bỗng dưng lõm xuống.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetThông qua hình dáng đại khái do không gian bị bóp méo, Lý Hỏa Vượng có thể miễn cưỡng phân biệt, thứ đó có bốn chân, dường như nó rất lớn, đồng thời cũng rất bằng phẳng. Quanh người rõ ràng mọc rất nhiều những mảng dài mảnh.
Nhưng trừ những thứ đó ra, Lý Hỏa Vượng không nhìn được nhiều chi tiết hơn nữa.
“Đây là gì? Rốt cuộc là thứ gì?”
Lý Hỏa Vượng dường như muốn cắn nát răng, mặc kệ thứ đó là gì, nhưng rất rõ ràng gian kế của Pháp Giáo vẫn thành công, bọn chúng nhất định đã lên hai kế hoạch.
Dù phía hắn đã ngăn cản được, Pháp Giáo vẫn có thể thành công từ nghi thức tế thần ở nơi khác.
Ký ức của Thái Sơn Thạch khi trước có vấn đề! Nhưng mặc kệ bản thân Pháp Giáo đã đề phòng hắn, hay đây vốn dĩ là cái bẫy để dụ họ, đều không thể thay đổi tình cảnh tuyệt vọng hiện tại.
Lý Hỏa Vượng nhanh chóng rút tay ra khỏi kính toàn quang, lớn tiếng hét lên với những người khác:
“Đi! Đi hết! Chi viện phía tây nam!”
Nghe mệnh lệnh của Lý Hỏa Vượng, nhóm người Triệu Gia Bảo đang tuần tra lập tức hành động, họ không chút chần chừ, xuất phát theo mệnh lệnh của Lý Hỏa Vượng.
Lý Hỏa Vượng cũng chuẩn bị xuất phát, dù giờ phút này đầu hắn đau như muốn nứt ra, dù hắn cũng không biết mình có thể đối phó thứ đó hay không.
Nhưng hắn nhất định phải đi, nếu để mặc thứ đó giết sạch liên quân binh gia, e rằng Đại Lương chỉ có thể mặc cho Pháp Giáo chém giết.
“Ta cần nhanh chóng đến đó! Ta muốn nhanh hơn!”
Lý Hỏa Vượng lấy tay ôm đầu hét lên với vẻ mặt vô cùng đau đớn.
“Phập” một tiếng, mũi kích sắc bén chui ra khỏi lồng ngực Lý Hỏa Vượng, sau đó Bành Long Đằng toàn thân bốc lửa thấp giọng gầm thét, đầu kích đột nhiên nhếch lên, Lý Hỏa Vượng bị quăng lên cao, từ Mộc thành bay thẳng về phía tây nam.
Mưa vẫn rơi, giữa bão táp mưa sa, Lý Hỏa Vượng trong tầng mây hoàn toàn không mở mắt ra nổi, mỗi khi rơi xuống một vị trí nhất định, hắn đành phải miễn cưỡng căn cứ vào kính toàn quang để phân biệt phương hướng. Lý Hỏa Vượng không biết mình bay bao lâu, khi cơ thể cháy đen vì thiêu đốt của hắn bị đông cứng hoàn toàn, vị trí của hắn và điểm đỏ khổng lồ trong kính toàn quang đã chồng lên nhau.
“Đến nơi rồi!”
Sau khi Lý Hỏa Vượng rút tứ chi lại, cả người nhanh chóng rơi xuống.
Khi cơ thể hắn xuyên qua tầng mây, trở lại nhân gian, phát hiện trung tâm chiến trường có thứ gì đó kỳ quái giăng đầy vết thương ngồi xổm ở đó.
Thoạt nhìn nó như con cóc, nhưng hình dáng kỳ dị hơn loài cóc bình thường, lại có vài phần tương tự tượng thần kia, nhưng cũng không giống lắm.
Nó nửa ngồi nửa quỳ ở đó, hình thể bất định, lúc nào cũng có thể xảy ra thay đổi, đồng thời những thứ hoàn toàn không thể nhìn rõ trên người khi trước, giờ phút này bò đầy sắt và thịt không ngừng nhúc nhích.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.