Chương 1154: Mụ Đà
Về câu hỏi của Gia Cát Uyên, đã định sẵn là không có người nào khác trả lời giúp hắn, trong những người có mặt ở đây, ngoài hắn ra thì không có ai biết thứ này gọi là Mụ Đà.
Lúc này, Lý Hỏa Vượng càng không trả lời câu hỏi này, ngay cả cái đầu mà hắn cũng không còn. Nhưng đúng lúc cả cái đầu bị nổ tung, cuối cùng Lý Hỏa Vượng đã thấy chân thân của thứ vô hình này.
So với tượng thần trước đây, hắn thực sự cũng đội nón tre, có thể thấy, tượng thần trước đó chính là nó. Nhưng tượng thần đó chỉ là một phần của Mụ Đà thôi, một phần khác ở gần tượng đá không được thể hiện ra.
Cái nón tre đó thực ra không phải là cái đầu của nó, đó là trái tim của nó! Từng đường màu đỏ lan ra từ trong tim, đó là huyết quản được kéo đến khắp cơ thể hắn. Trên tượng thần còn có một bộ phận đặc biệt hơn, một bộ phận không thể chạm đến cái đầu. Cái đầu của nó là một thể tập trung dã thú không ngừng biến hóa, sống lại và thoát ly mọi lúc mọi nơi, bộ phần rơi ra thuận theo miếng vải màu đỏ chảy đến nón tre, hình thành vẻ ngoài vừa xui xẻo vừa gớm ghiếc. Cảnh trước mắt, nếu Lý Hỏa Vượng có cái đầu, e rằng hắn cũng không nhìn tiếp được một phút, nhưng bây giờ hắn không có đầu, hắn thấy một số chi tiết, một số thứ khó mà phát hiện.
“Gia Cát, Gia Cát huynh!”
Nghe thấy tiếng nói, Gia Cát Uyên lấy ra hoàng lịch từ trong lòng quay đầu nhìn sang nửa cái miệng trơ trọi của Lý Hỏa Vượng ngã trong vũng máu dưới đất bên cạnh.
“Thứ này! Chân trái của thứ này bị thương! Trước đó không lâu, chân trái của thứ này bị thương! Đó là điểm yếu của hắn! Có thể phá chỗ đó!”
Nghe thấy lời này, Gia Cát Uyên hành động, hai chân hắn dậm nhẹ xuống đất, bay đến Mụ Đà, hắn cầm bút lông đã chấm chu sa trong tay, mục tiêu là chân trái của đối phương.
Hơn nữa, không chỉ Gia Cát Uyên nghe thấy lời của Lý Hỏa Vượng, mà Bành Long Đằng cũng nghe thấy, binh gia còn lại cũng nghe thấy, họ cùng phối hợp hành động ăn ý.
“Lý huynh! Cố gắng lên! Cho ta thời gian một chén trà!”
Gia Cát Uyên nói xong, trực tiếp nhảy đến phía sau Bành Long Đằng, nhanh chóng vẽ lên lưng của nàng.
“Bành tướng quân, có dám chiến một trận không?”
Nhìn thứ trước mắt, Bành Long Đằng nhếch miệng càng to, cuối cùng điên cuồng cười lớn:
“Cái gì gọi là dám? Diệt thần, diệt tiên, giệt phật, diệt đạo! Giết giết giết!”
Khi chữ giết cuối cùng được nói ra, Gia Cát Uyên cũng nhanh chóng vẽ xong, đó là một ác quỷ mặt dữ tợn, bên hông treo đầy những cái đầu, răng nanh màu xanh, đang ăn tim moi gan.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetCùng với Gia Cát Uyên dùng bút vũ nhanh chóng lướt lên mặt ác quỷ, một đôi mắt tràn đầy sảng khoái vì được tàn sát xuất hiện bên trên.
Sau đó, khuôn mặt đó bỗng nhiên sống dậy, hắn má miệng cười lớn, từ sau lưng Bành Long Đằng bò đến phía trước Bành Long Đằng, cái đầu của ác quỷ đó vừa hay rơi lên khuôn mặt xăm lòng trung thành báo quốc của Bành Long Đằng, cái đầu ác quỷ và hình xăm xếp chồng lên nhau, hiện ra càng đáng sợ và kinh hãi. Gia Cát Uyên không dừng lại, hắn bắt đầu không ngừng vẽ lên lưng của Bành Long Đằng, mỗi một nét vẽ đều nhanh chóng chìm vào trong cơ thể Bành Long Đằng.
Cùng với nét vẽ không ngừng chìm vào, cơ thể của Bành Long Đằng bắt đầu biến hóa, cơ thể vốn vạm vỡ của nàng liền trở nên thon nhỏ mỏng manh, cả người và ngựa đều càng lúc càng mỏng, cuối cùng hoàn toàn biến thành một bức tranh.
Mụ Đà muốn bảo vệ cái chân bị thương của mình, nhưng binh gia ăn ý phái hai kỵ binh xông đến, trực tiếp dùng tính mạng yểm hộ cho Gia Cát Uyên.
“Mở!”
Cùng với Gia Cát Uyên nhanh chóng rạch một cái lên vết thương của Mụ Đà, Bành Long Đằng hoàn toàn biến thành một bức tranh cưỡi ngựa trực tiếp chui vào trong khe nứt vết thương đó.
Mụ Đà cảm thấy đau đớn rõ ràng, cũng không còn tấn công liên tục tới tấp như trước.
Sau khi loại chất lỏng màu đỏ chảy ra từ bên trong, chỉ rõ con đường cho binh gia khác, một kỵ binh xông lên đâm mạnh vào trong cơ thể đối phương như một cái giáo mác dài. Thấy Mụ Đà sắp phản công, Gia Cát Uyên lấy ra hoàng lịch từ trong lòng, trực tiếp tung lên không trung.
“Ti Mệnh đố kỵ hiển thế!” Hoàng lịch cũ, một số đã cháy, một số chưa cháy, với năng lực của Lý Hỏa Vượng thì hắn không tu chân ra được. Nhưng tóm lại vẫn có chút tác dụng, Gia Cát Uyên nhìn cơ thể lúc ẩn lúc hiện của Mụ Đà, hài lòng biến trở lại Tích Cốt Kiếm, hắn đã làm được đến giới hạn mà hắn có thể làm.
Cùng với binh gia không ngừng giằng xé, vết thương của Mụ Đà càng lúc càng lớn, cuối cùng cả chân trái hoàn toàn không trụ nổi, trực tiếp ngã xuống đất.
Lý Hỏa Vượng giãy dụa đứng lên, cầm thương thép trong tay, thở hổn hển nhìn về phía chiếc xe tải lớn đụng vào tường đang bốc khói.
Những người khác ở bên cạnh trợn mắt há hốc miệng nhìn Lý Hỏa Vượng, Ngũ Kỳ chậm rãi nhìn sang tay phải thò ra của Lý Hỏa Vượng, giơ ngón tay cái.
“Lợi hại đấy!”
“Ta đã nói mà! Có phòng trước thì không lo gặp tai họa! Thuốc của ngươi không có ích!”
Lý Hỏa Vượng nói xong rồi đưa tay ôm đầu, nhưng lại sờ không khí, liền sau đó, cơ thể trực tiếp ngã xuống đất.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.