9.
Vì ta là một nha hoàn đã ký khế ước bán thân, lại nhập phủ từ nhỏ nên không cần phải xin phép về quê ăn Tết như những người khác. Dù sao đi nữa, ngoài vương phủ ra, ta cũng chẳng còn nơi nào để về, thế nên năm nào cũng bận rộn chuẩn bị cho gia yến ở phủ tướng quân. Khi lão gia trở về từ cung vào đêm ba mươi, lúc ấy chúng ta mới có thể dọn tiệc.
Tiểu thư luôn đối xử khoan dung với những hạ nhân được lòng nàng. Chúng ta, đám nha hoàn thân cận, không phải chen chúc cùng những người hầu khác, mà có thể bày một chiếc bàn nhỏ trong viện của tiểu thư. Tiểu thư còn thường ban cho chúng ta một số món ngon từ gia yến.
“Ngươi thật đúng là luôn theo sát bên tiểu thư.” Thiếu tướng quân nhìn thoáng qua ta, kẻ đang cúi đầu cung kính đứng phía sau tiểu thư.
“Ta thích, huynh quản được sao? Vừa nhỏ, vừa mềm, lại thơm. Chắc thiếu tướng quân có đào ba thước đất trong quân doanh cũng không tìm được một người như thế này.” Tiểu thư vừa nói vừa giật lấy một miếng vịt nướng trước mặt thiếu tướng quân.
Thiếu tướng quân định đáp trả thì phu nhân nhẹ giọng: “Lời của Lan Nhi tuy chưa thật thỏa đáng, nhưng con cũng nên nghĩ đến chuyện chọn lựa đối tượng phù hợp rồi.”
“Nhưng muội ấy cũng nên lập gia thất rồi! Cớ gì chỉ nhắc đến con!” Thiếu tướng quân có chút không phục.
Phu nhân vẫn ôn hòa đáp: “Vài ngày trước, tiệc thưởng mai vốn định tổ chức, nhưng vì Tứ Công chúa nhiễm phong hàn mà phải hủy bỏ. Khi ấy, vốn là thời điểm để chọn lựa cho muội con.”
Lão gia nghe vậy liền nói thêm: “Lan Nhi, con nghĩ thế nào về Thành vương?”
“Thưa lão gia, có lẽ là thiếp mắt nhìn chưa đủ xa, nhưng… e rằng việc này khó mà với tới.” Phu nhân từ tốn đặt đũa xuống, giọng trầm lắng.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTiểu thư khẽ run tay cầm đũa, nhưng giọng vẫn bình tĩnh: “Ý của cha là… làm trắc phi?”
Thiếu tướng quân là người đầu tiên không giữ nổi bình tĩnh, lớn tiếng phản đối: “Con không đồng ý! Đại tiểu thư con nhà tướng quân, cớ gì phải làm trắc phi của hắn? Mẹ, con cũng không đồng tình, sao muội muội lại không thể làm chính phi?”
“Chính phi là trưởng nữ của Tả thừa tướng, con nghĩ liệu người ta có xứng đáng hay không?” Uy lực của lão gia khiến thiếu tướng quân phải cúi đầu. Thế nhưng, ngay sau đó lão gia cũng thở dài: “Hoàng đế…”
“Ngày hôm nay là Tết, cả nhà chúng ta cùng quây quần ăn bữa cơm đoàn viên, chuyện này để sau hãy bàn tiếp.” Tiểu thư lập tức gắp một viên thịt thả vào bát của lão gia, nhanh chóng ngắt lời: “Cha ăn đi ạ.”
Sự việc ấy dường như không ảnh hưởng nhiều đến tâm trạng của tiểu thư. Nàng vẫn cười đùa với lão gia, kể về những thứ kỳ lạ mà nàng thấy hứng thú, đấu khẩu với thiếu tướng quân, rồi lại nũng nịu đòi tiền lì xì từ phu nhân như một đứa trẻ.
Cho đến tận đêm khuya, khi ta nằm ở chân giường tiểu thư canh giấc, ta mới nghe thấy những tiếng nức nở khe khẽ vang lên. Đáng lẽ, ta phải vờ như không nghe thấy, nhưng cuối cùng lại lên tiếng: “Tiểu thư, Hỉ Nhi sẽ luôn bên người, xin đừng khóc.”
Tiếng khóc của nàng đột nhiên ngừng lại, rồi bức màn giường được kéo mạnh ra. Đôi mắt đỏ hoe của tiểu thư nhìn ta, nghẹn ngào nói: “Ta chưa từng nghĩ rằng mình lại không xứng đáng ngồi kiệu tám người khiêng… Ta đã chuẩn bị tâm lý cho việc phu quân không yêu, cho cảnh trong nhà tam thê tứ thiếp, nhưng sao lại là thế này chứ.”
Ta thực sự không biết làm thế nào để an ủi tiểu thư, chỉ có thể ôm chặt lấy nàng, hết lần này đến lần khác nhắc nhở: “Sẽ ổn thôi.”
10.
Ngày mùng một đầu năm, tiểu thư vì khóc suốt đêm mà dậy trễ. Khi nhìn đôi mắt sưng húp như trái đào của nàng, lòng ta như bị ai bóp nghẹt.
Tiểu thư của ta vốn nên sống một đời hạnh phúc viên mãn, cớ gì phải chịu nỗi uất ức thế này? Dù ta chưa từng gặp Thành vương mà lão gia thường nhắc đến, nhưng từ giờ phút này, hắn đã trở thành kẻ mà ta ghét cay ghét đắng nhất.
Ta vừa giận dỗi vừa quét tuyết ngoài sân, thì từ viện ngoài có một nha hoàn chạy tới vẫy tay gọi: “Hỉ Nhi cô nương, có một công tử tuấn tú đang đợi cô ở cổng sau đấy!”
“Ngươi nói bậy gì vậy? Ngày đầu năm mà ngươi dám đùa ta à?” Ta cười, cầm chổi đánh nhẹ vào người nàng.
“Ta nào dám nói bậy, người ta còn mang bạc đến, nói là muốn chuộc thân cho cô nữa kìa!”
Đúng lúc này, thiếu tướng quân bước vào sân, nghe vậy liền hứng thú: “Ta muốn xem thử ai dám đến chuộc thân cho con nhóc theo đuôi muội muội ta suốt ngày đây.”
Ta cau có, hành lễ với thiếu tướng quân: “Nô tỳ tham kiến thiếu tướng quân, để nô tỳ vào báo với tiểu thư.”
Nha hoàn kia trêu đùa ta nói: “Ta sẽ báo cho tiểu thư, người ở cổng sau thật sự đang đợi cô đó.”
Ta kinh ngạc trừng mắt: “Sao có thể chứ?”
Ta không phải là nô tỳ bị lừa bán vào đây, mà là bị chính cha ta bán đi với giá hai lượng bạc. Nhưng dù bán tín bán nghi, ta vẫn vội chạy ra cổng sau phủ tướng quân. Có khi nào nhà xảy ra chuyện gì? Chẳng hạn như cha ta đã qua đời?
Từ xa, ta không nhìn rõ người kia, nhưng đúng là một nam tử.
Ta bước nhanh lại gần, thăm dò hỏi: “Ngài là…?”
Người ấy mặc áo mỏng, hai má ửng đỏ vì lạnh, mở miệng thở ra một làn hơi trắng: “Tại hạ là Lục Chi Đình, quê quán ở Tứ Thủy, tới đây để tìm thân nhân.”
Ta sững lại một chút, rồi khẽ thốt lên: “Đại ca?”
Người ấy chính là ca ca ruột của ta. Bao năm không gặp, huynh ấy giờ đã cao lớn, dáng vẻ cũng có phần tuấn tú.
“Muội là Tiểu Biền?” Đại ca đột ngột nắm lấy tay ta, đôi mắt đỏ hoe.
Ta có chút khó chịu, rút tay về, giọng không kìm được chút uất ức: “Huynh đến đây làm gì? Ta đã sớm bị bán vào vương phủ, giờ ta không còn là Lục Chi Biền nữa, mà là Hỉ Nhi.”
“Ngày cha bán muội, ta không hề hay biết. Khi ta về nhà, mới nghe tin ấy. Bán con gái chỉ vì hai lượng bạc là chuyện gì chứ!”
Giọng đại ca đầy phẫn nộ: “Khi ấy ta đã muốn đưa muội về, nhưng tìm mãi cũng không có tin tức… Thôi, không nhắc nữa. Tìm được muội là tốt rồi.”
Ta nuốt xuống những cảm xúc dâng trào trong lòng, giọng khàn khàn nhưng bình tĩnh: “Vậy giờ huynh tìm được ta rồi, thì sao?”
Đại ca rõ ràng bị câu hỏi của ta làm cho sững sờ: “Tìm được rồi, đương nhiên là muốn đưa muội về nhà. Cha mẹ biết tin hẳn sẽ rất vui mừng.”
Ta lắc đầu: “Ta không muốn về. Huynh có từng nghĩ tại sao cha mẹ lại đồng ý cho huynh tìm ta về không? Sau Tết này, ta đã mười bốn tuổi tính theo tuổi mụ, trở về nhà thì chắc chắn sẽ bị gả đi ngay sau đó. Huynh nghĩ cha mẹ vì áy náy hay thật lòng nhớ thương ta sao? Chẳng qua là vì huynh đã đến tuổi định thân, cần sính lễ của ta để làm đẹp cho gia đình thôi.”
Ta tưởng đại ca sẽ hiểu được những ẩn ý phía sau, nhưng hóa ra bao năm qua, huynh ấy chỉ mải mê sách thánh hiền, không ngờ tới điều này. Huynh đứng đó, nhíu mày không nói nên lời.
Ta hít một hơi sâu, giọng nói bình thản: “Đại ca, hiện tại ta sống rất tốt. Ta vào phủ đã bảy năm, chủ nhân đối xử với ta rất tử tế. Ta có cơm no áo ấm, lễ tết còn được phát thưởng. Còn ở nhà thì sao? Ta phải nhường nhịn đệ đệ, quan tâm đại ca, lo lắng cho cha, giúp đỡ mẹ. Có thể nói từ khi có ký ức, ta chưa bao giờ được ăn no. Chỉ đến ngày cha bán ta cho người môi giới, mẹ mới làm cho ta một bát mì trắng với hai quả trứng gà.”
Nghe đến đây, tay đại ca khẽ siết chặt: “Muội yên tâm, lần này về ta nhất định sẽ bảo vệ muội, cũng sẽ nói rõ ràng với cha mẹ.”
Ta cười nhạt: “Đại ca, huynh nghe ta nói tiếp. Bát mì mẹ nấu, ta ăn trong sợ hãi. Hai quả trứng, ta đã chia một phần cho đệ đệ, quả còn lại cũng không dám ăn hết. Vì ta rất sợ hãi. Giờ ta mới hiểu, khi điều ước của con người bỗng chốc trở thành hiện thực, thứ họ cảm nhận được không phải là niềm vui mà là nỗi sợ.”
“Ta xin lỗi. Mỗi lần ta về, muội luôn đứng dưới gốc cây lớn ở đầu làng đợi ta, thấy bóng ta thì cười rồi chạy tới… Ta cứ nghĩ muội sống rất tốt.” Lưng đại ca vốn thẳng tắp giờ hơi cúi xuống. Ta biết, mọi chuyện không phải lỗi của huynh ấy. Chỉ cần huynh ấy còn nghĩ đến ta, thế là đủ rồi.
Ta bước tới ôm lấy huynh: “Đại ca, huynh không cần phải buồn. Không chỉ ta, mà các cô nương trong làng đều trải qua cuộc đời như thế. Ta chưa bao giờ ghét huynh hay bất cứ ai trong gia đình cả.”
Ngước mắt nhìn người ca ca sau bao năm không gặp, ta nói tiếp: “Tin rằng huynh sẽ trở về, lòng mong ngóng huynh từng ngày là thật. Nhưng ta cũng thật sự muốn ở lại đây, sống đời tỳ nữ trong phủ đại hộ.”
Đại ca đặt bàn tay to lớn lên lưng ta, khẽ nói: “Xin lỗi muội, bao năm qua đã khiến muội chịu ấm ức rồi.”
Khi bị đối xử bất công ở nhà, ta chưa từng khóc; lúc bị cha mẹ nhẫn tâm bán cho người môi giới, ta cũng không rơi lệ. Nhưng ngay khoảnh khắc này, nước mắt ta không cách nào ngừng lại.
Cuối cùng, đại ca rời đi với dáng vẻ u sầu. Tuyết lại tiếp tục rơi, dần dần che phủ hết dấu chân của huynh ấy, tựa như huynh ấy chưa từng đến nơi này.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.