5.
Đường lên đỉnh Lãm Nguyệt rất dốc, chỉ có một thang đá lên đến đỉnh.
Đích tỷ ngồi trên kiệu, để ta đi bộ bên cạnh người khiêng trứng.
Quả trứng được đặt trên một bệ do hai người khiêng, bên dưới có đặt những viên linh thạch sắc nhọn.
Nếu không cẩn thận, lập tức sẽ rơi xuống đất.
Đi bộ không lâu, lớp vỏ hình bầu dục lặng lẽ bị nứt ra trước những va chạm.
Bên trong mơ hồ truyền đến tiếng trẻ con khóc, giống như tiếng mèo kêu, nghe đến rợn người!
Tôi tiến lên một bước quỳ xuống: “Thiên phi, đứa trẻ kia đang khóc, nó không muốn chết, xin Thiên phi thương xót!”
Đích tỷ ngồi trên kiệu, đôi môi đỏ như máu nở một nụ cười dọa người:
“Nếu như đứa trẻ yếu ớt như vậy, cho dù có sống sót cũng sẽ trở thành một kẻ tàn phế, sống còn có ích gì?”.
Theo những cú va chạm, máu đỏ dần dần chảy ra từ các khe hở trên vỏ trứng, nhỏ giọt xuống các bậc đá, mang theo mùi tanh nồng nặc.
Cảnh tượng đẫm máu này khiến một số nữ đệ tử đứng gần đó phải nôn mửa.
Nhưng nhìn thấy đỉnh núi linh mạch liền ngay tại trước mắt, vỏ trứng liền hoàn toàn bị phá hủy!
Đích tỷ gấp gáp, tự mình xuống kiệu, giả vờ ngã đập vào bánh xương chè của kiệu phu.
Kiệu phu mất thăng bằng ngã xuống đất, quả trứng bị đánh rơi!
Quả trứng lăn lóc rơi xuống cầu thang, dằn sóc mấy lần mới hoàn toàn vỡ nát, phần thịt bên trong rơi xuống đất.
Đích tỷ cuồng vọng cười lớn:
“Ha ha ha ha! Cái phôi hạ tiện kia cuối cùng cũng chết rồi, nhìn xem cô ta làm thế nào mà mẫu bằng tử quý nữa!”.
Nhưng nàng ta chưa kịp cười xong thì thị vệ phía trước đi kiểm tra đã kinh hãi báo lại:
“Thiên, Thiên phi, quả trứng kia chui ra là một thai nam!”.
Đích tỷ sửng sờ một chút, không thể tin hét lên:
“Không có khả năng, không có khả năng! Quả trứng của cô ta luôn đặt ở nơi cực lạnh, sao có khả năng là thai nam?”.
Nàng ta loạng choạng bước tới, quỳ xuống trước đống lộn xộn trước mặt.
Trong dòng máu vàng đỏ, có một đứa nam hài phát triển không đầy đủ nằm ở đó, cơ thể sinh ra vài cọng lông vũ trắng như tuyết. Đôi mắt to vẫn còn chuyển động, nhìn thấy nàng ta, liền rên rỉ như một chú chim non: “Nương…”
Sau đó liền tắc thở.
Đích tỷ hét to đến đỉnh điểm.
Thứ nàng ta giết chết không phải quả trứng của ta, mà là chính đứa con của nàng ta.
Ta thầm thở dài.
Thực ra, ta có dùng khí vận bảo vệ, đích tỷ nếu như tâm tư ác độc, tất nhiên sẽ phát sinh ra tai nạn ngoài ý muốn khiến thai của nàng ta và ta bị đổi nhầm.
Cho nên, ta mới liên tục cầu xin, hy vọng giảm bớt tội nghiệt.
Nhưng nếu nàng ta nhất định muốn giết chết con của ta, vậy liền đừng trách ta ra tay tàn nhẫn.
Đầu ngón tay chạm vào vết máu, hơi hơi run lên.
Cái bào thai do chính tay nàng ta giết chết được thừa hưởng một phần may mắn của phụ mẫu.
Bây giờ vỏ trứng đã vỡ, đại khí vận đều bị ta hấp thu không để lại dấu vết.
“Hài tử, nếu như ngươi có linh, lần sau đầu thai liền đầu thai vào bụng của ta.”
Ta âm thầm khấn, hấp thụ từng giọt khí vận.
Hệ thống nhắc nhở bên tai: “Hấp thụ vận khí thiên mệnh chi tử, hệ thống thăng cấp 50%”.
Tiên quân sau khi trở về núi liền nổi trận lôi đình.
Phượng nữ phụ trách ấp trứng căng thẳng nói:
“Thiên phi ngày đêm thúc giục ta rót linh lực, nhưng phượng hoàng huyết thuộc hỏa, trứng thiên nga kỳ thực không thích hợp. Hôm qua ta thấy vỏ trứng của tiểu thiếu gia có vết nứt không chịu nổi, nên đã đặt trứng vào linh tuyền để trứng dễ chịu hơn…”.
Phượng nữ huyết mạch cao quý, sự việc là do Thiên phi âm mưu sát hại thê thiếp nên tiên quân không có lấy mạng cô ta.
Thay vào đó, hắn ta nhốt nàng ta vào khốn long, sống sờ sờ lấy tiên tủy của nàng ta.
Phượng nữ khóc suốt ba ngày ba đêm, gào thét ra máu.
Mất đi tiên tủy, người tu luyện sẽ vô pháp có thể đắc đạo.
Nhưng đích tỷ vẫn không hả giận: “Cái kia tiện tỳ, chết cũng không đáng tiếc! Không giết nó thì không đủ xoa dịu nỗi đau mất con của ta!”.
Bạch Diệu không nhịn nổi, cho nàng ta một cái tát.
“Đủ rồi! Nếu ngươi không phải muốn hại hài tử của Uyển Uyển, hài tử của Bạch gia ta đang yên đang lành tại sao lại chết?”.
Đích tỷ không dám tin nhìn Bạch Diệu, người trước giờ vẫn luôn ôn nhu nho nhõ, mới nhận ra bản thân mình đã mất đi hài tử.
Nói cách khác, không có bùa cứu mạng lẫn núi dựa!
Nàng ta không dám khóc nữa, suốt ngày đánh mắng nha hoàn để trút giận.
Nhưng không lâu sau đó, quả trứng của ta ấp nở truyền đến tin tức: Vào một ngày đẹp trời ta đã sinh ra trưởng tử!
Đích tỷ nghe xong, liền tìm tới Bạch Diệu:
“Không thể nào, rõ ràng là ta đã thả trứng của nàng vào suối lạnh, sao có khả năng sinh ra được nhi tử? Nhất định là nghiệt chủng!”.
Bạch Diệu nhìn bộ dạng xộc xệch của nàng ta, tức giận nói:
“Tô Tuyết Quân, ngươi đủ rồi! Nhìn xem, ngươi bây giờ giống như một nữ nhân điên cuồng, uổng làm tiên phi! Ngươi dám nói hài tử của Uyển Uyển là nghiệt chủng, chẳng lẽ là đang mắc bổn tiên quân?”.
Đích tỷ lúc này mới phản ứng lại mình đã nói cái gì, sắc mặt tái nhợt.
Bạch Diệu ra lệnh kéo đích tỷ xuống: “Thiên phi không mẫu mực, cấm túc vào Quỳnh Dao đài, không được phép ra ngoài!”.
Sau sự việc này, đích tỷ bị vứt bỏ, đày vào lãnh cung.
Nàng ta thường xuyên đối xử tệ bạc với nha hoàn tôi tớ, một khi gặp nạn, bọn họ đều nhân cơ hội giậu đổ bình leo.
Ngay cả cơm áo đều không chu đáo.
Nàng ta từ nhỏ liền được cưng chiều lớn lên, chỗ nào có thể chịu khổ được như vậy?
Sau khi đập nát hết đồ trang trí trong nhà, mới có thị nữ bước vào:
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net“Thiên phi, nếu người lại ném tiếp, bát sứ để ăn cơm cũng sẽ không có.”
Đích tỷ không thể tin nhìn cái kia thị nữ, bị chọc tức liền đánh đổ thức ăn xuống đất.
Nàng ta liều mạng gõ cửa, lại không có ai đáp lại.
Vài ngày sau, đến khi đói sắp chết nàng ta mới hiểu ra: Nếu như không ăn, nàng ta đều có khả năng sống sờ sờ bị chết đói!
Cuối cùng chỉ có thể nhặt cơm thối dưới đất, ăn như một con chó…
6.
Chẳng bao lâu, có một đợt hạn hán nghiêm trọng, mọi sự sống đều bị hủy hoại.
Nhân hoàng đích thân lên núi cầu kiến, hy vọng tiên quân có thể cầu mưa.
Bạch Diệu khó xử đáp lại:
Người tu chân không tham gia vào việc sản xuất, cần nhân gian cung ứng ăn mặc không ngừng.
Mặc dù người đắc đạo không cần ăn uống, nhưng một số lượng lớn tu sĩ cấp thấp lại cần thiết.
Càng chưa kể khắp núi đều là linh thú….
Nghe nói tộc chim tước có khả năng hô phong hoán vũ, nhưng Điểu phái đã bị chính hắn tự tay tiêu diệt rồi!
Đúng lúc này, đích tỷ chủ động tiếp kiến.
Nàng ta gầy như một bộ xương, cơ thể bẩn thỉu.
Không có ai phục vụ, nàng ta thậm chí không thể tự tắm giặt, thay y phục.
Cách một khoảng xa đã ngửi đến một cỗ tanh nồng.
Hoàng đế nhìn thấy nữ nhân điên cuồng này, vô thức che miệng mũi lại:
“Đây chính là Thiên phi sao?”
Bách Diệu cau mày, không khỏi lùi về sau mấy bước: “Thiên phi, ngươi lại muốn làm gì?”.
Đích tỷ lại hào hứng nói: “Ta có thể cầu mưa!”.
Phương pháp mà đích tỷ nói đến, chính là phương pháp hiến tế của Điểu tộc lấy được từ chỗ phụ thân.
Phương pháp này cần bố trí một lượng lớn máu hiến tế, mỗi ngày giết chết một trăm người trong bảy bảy bốn chín ngày liên tục.
Ngày thứ bốn mươi chín, bể máu đầy, mưa tự nhiên ập đến!
Bạch Diệu muốn duy trì thanh danh chính trực của mình, đối với phương thức đẫm máu này không bình luận gì cả.
Hoàng đế liền lo lắng: “Chỉ cần có thể cầu mưa, trẫm lại không quan tâm nhiều như vậy!”.
Nếu hạn hán tiếp tục, dân chúng sẽ nổi dậy, ngôi vị hoàng đế của ông ta sẽ không được bảo toàn.
Bạch Diệu cuối cùng cũng cho phép đích tỷ chuẩn bị cầu mưa và lễ tế, đồng thời cũng dỡ bỏ cấm túc cho nàng ta.
Lúc đầu, hoàng đế gửi đến toàn bộ là tử tù.
Nhưng thời gian trôi qua, tử tù liền không đủ dùng.
Hoàng thân quý tộc trấn kinh, sợ rằng hoàng đế sẽ đem bọn họ bắt đi làm vật hiến tế.
Một số quý tộc bắt đầu bí mật tìm kiếm người thay thế, sợ hoàng đế đưa họ đi giết….
Ta nhịn không được khuyên nhủ hoàng đế cùng tiên quân:
“Kỳ thật, trước kia đi theo phụ thân cũng từng nghe đến trận pháp này, chỉ dùng tử tù, hiệu quả cũng đều như vậy.”
Hoàng đế vẫn do dự: “Nhưng nếu hiệu quả không tốt thì sao?”
Ta trịnh trọng nói: “Nếu như vậy, ta nguyện ý hy sinh bản thân, khởi động trận pháp!”.
Cuối cùng trải qua bốn mươi chín ngày, đại trận chất đầy thi thể, nhưng mây đen vẫn chưa tới, bầu trời vẫn trong xanh.
Đích tỷ trở nên lo lắng, đích thân lên sân khấu giết vài người.
Xác chết không đầu rơi xuống đất, máu chảy ròng ròng.
Nhưng vậy mà không có nửa điểm phát sinh gì.
Ta trước tiên nói: “Thực ra phương pháp của đích tỷ có thể vẫn chưa hoàn chỉnh. Lễ hiến tế, ám chỉ huyết thống cao quý, điệu nhảy cuối cùng phải được thực hiện bởi tiên tử có dòng máu cao quý, trong quá trình thực hiện điệu nhảy, không thể dừng lại, cho đến khi chết vì kiệt sức!”.
Đến lúc này đích tỷ mới phản ứng lại tất cả lời ta nói, tức giận chỉ vào ta:
“Con khốn nhà ngươi! Vậy mà dám đem chủ ý lên người ta?”.
Ta nói: “Đích tỷ trước giờ luôn tự phụ về huyết thống cao quý của mình, đến lúc này cũng nên hy sinh bản thân mình! Thiên phi được thiên hạ phụng dưỡng, lẽ thế nên hy sinh vì lợi ích của thế gian!”.
Đích tỷ vẫn còn muốn tranh luận, nhưng không đợi nàng ta nói xong, liền bị buộc cởi giày bước lên thần đài.
Những long nữ, phượng nữ phía sau đều có tông môn làm chỗ dựa, Bách Diệu không dám đắc tội với bọn họ.
Chỉ có vị đích nữ vẫn luôn tuyên truyền mình có huyết thống thiên nga cao quý, lại là kẻ mồ côi, Bạch Diệu đương nhiên sẽ không do dự.
Đích tỷ mặc lên vũ y, bước lên bục cầu mưa.
Chỉ cần lơ là một chút, sẽ có tiên tử cầm roi quất lên người nàng ta, ép nàng ta đứng dậy.
Đích tỷ ngã xuống đất vài lần, khóc lóc van xin người đang trông chừng:
“Các người giết ta đi! Ta thực sự nhảy không nổi nữa!”.
Phượng nữ kia chính là bị nàng ta hại mất đi tiên tủy, biến làm nô bộc, trong tay cầm một cây roi dài lạnh lùng nói:
“Thiên phi bình thường đối với chúng ta mắng mỏ khinh thường, miệng luôn nói một khi làm nô lệ thì vĩnh viễn luôn hạ tiện, ta đã bị trục xuất ra khỏi gia tộc, bị biến thành nô bộc, Thiên phi mau chóng đứng dậy, nếu như lại không đứng dậy, roi trong tay ta cũng sẽ không khách khí đâu!”.
Đích tỷ không còn cách nào khác khóc lóc đứng dậy.
Về việc tại sao phượng nữ lại ngẫu nhiên được phân công giám sát, dương nhiên là do công lao của ta…
Tôi uống trà, ngồi dưới dù nhìn đích tỷ chân trần nhảy múa trên cát nóng.
Đích tỷ nhảy múa dưới ánh nắng thiêu đốt suốt ba ngày ba đêm, khuôn mặt trắng trẻo giờ khắp mặt là mụn nước lớn nhỏ, hoàn toàn hủy hoại dung nhan.
Ta lại nhớ đến khuôn mặt đầy máu của tiểu muội, bị móng vuốt dài của đích tỷ cào xước, cuối cùng gãy cổ, chết không toàn thây…
Ba ngày sau, ta thấy đích tỷ không còn nhảy nổi nữa, chủ động nói cùng Bạch Diệu:
“Ta nguyện ý thay thế tỷ tỷ, tiếp tục vũ điệu cầu mưa!”
Bạch Diệu do dự: “Nhưng nhi tử còn nhỏ, không thể không có người chiếu cố…”
Ta là mẫu thân thân sinh của trưởng tử, Bạch Diệu vẫn còn có chút kiêng kỵ.
Ta cười nói: “Tiên quân yên tâm, ta tự có chủ trương.”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.