7.
Ta thay thế đích tỷ mặc vào bộ váy kim sắc bước lên sân khấu nhảy.
Sau khi lên đài, nhìn thấy đích tỷ đang hấp hối đã được khiêng đi, nhìn thấy ta, khóe miệng tràn đầy mụn nước co giật:
“Ha ha, tới lượt ngươi rồi…”
Nhưng chẳng mấy nàng ta liền không cười được nữa.
Bởi vì, khi ta di chuyển, những đám mây đen trên đầu bắt đầu tụ lại.
Đàn tế được xây tại sinh môn nơi giao thoa hai giới thiên giới và nhân gian, vốn dĩ là nơi hội tụ linh lực.
Tích lũy khí vận từng chút từng chút một, làm sao có thể thỏa mãn bằng việc trực tiếp hấp thụ vận may của cả quốc gia?
Ta lặng lẽ dẫn độ lực lượng của thiên giới, thông qua cơ thể mình truyền đến nhân gian.
Một lúc sau thiên lôi cuồn cuộn, nhìn liền biết chuẩn bị mưa to.
Bách tính vốn dĩ liền nghe qua ta khuyên can hiến tế con người, lại nhìn thấy cảnh tượng này, không khỏi liền quỳ lạy.
“Kim hoàng yến nương nương đến giải cứu!”
Ngay cả hoàng đế cũng quỳ xuống, nhìn ta nhảy múa một cách say mê:
“Hoàn hảo xinh đẹp, thần nữ, thần nữ a!”
Ta ngửa người đứng trên đài cao khiêu vũ, say sưa hưởng thụ sự tẩm bổ của khí vận.
Sức mạnh của tín ngưỡng cũng là một dạng khí vận, toàn thân ta đều như được gột rửa sảng khoái dễ chịu.
Cơn mưa kéo dài ba ngày ba đêm, làm ướt những cánh đồng khô cằn.
Hệ thống khí vận cũng tăng cấp lên 80!
Nhưng trong bữa tiệc mừng, hoàng đế vậy mà lại mở miệng: Ông ta muốn cưới ta!
Vốn dĩ tiên nhân hai giới hỗ trợ bù trừ lẫn nhau, tiên quân phụ trách tu chân giới, thường gửi tặng đan dược cho hoàng đế.
Thân phận của ta chỉ là một thú nữ, đưa một cái thị thiếp gả cho hoàng đế, cũng không tính là chuyện gì to tát.
Nhưng bây giờ ta đã thoát thai hoán cốt, toàn bộ con người trở nên đẹp đẽ thánh thiện lên vài phần.
Bạch Diệu có chút không nỡ buông tay.
Nhưng ta lại tự mình nói: “Tiên quân, chỉ cần có thể tạo dựng hòa bình giữa hai giới tiên nhân, Uyển Uyển nguyện ý hy sinh.”
So với tiên giới coi trọng huyết thống, ở nhân gian tiếp nhận hương hỏa lại càng hấp dẫn ta hơn!
Loại tín ngưỡng được vạn người ngưỡng mộ thực sự là quá tốt…
Bạch Diệu chưa kịp nói gì thì hoàng đế trước tiên đã vui mừng nói:
“Nếu đã như vậy, liền cảm ơn tiên quân đã từ bỏ thứ yêu thích!”
Đây là trước tiên xác nhận vấn đề.
Ta không vội không vàng: “Nhưng hoàng đế nếu muốn cưới ta, ta còn có một điều kiện.”
Hoàng đế mờ mịt nhìn ta: “Tiên cô đừng nói là một điều kiện, cho dù là một trăm ta cũng đồng ý!”.
Ta nói: “Nếu hoàng đế muốn cưới ta, bắt buộc phải lập ta làm hoàng hậu!”.
Hoàng đế do dự một chút, nói: “Phụ thân của hoàng hậu năm xưa phù trợ ta lên ngôi, đối với trẫm có ơn…trẫm có thể phong ngươi làm hoàng quý phi, không ai có thể thất lễ với ngươi.”
Ta giả vờ vô ý đổ tiên tửu, lộ ra cổ tay trắng nõn: “Vậy thì bổn tiên tử khong thể tuân theo rồi.”
Hoàng đế ngửi thấy mùi thơm trên người ta, bị ta kích thích đến mức không khỏi ngứa ngáy.
Ông ta nghiến răng nghiến lợi nói:
“Trẫm đáp ứng ngươi, sau khi trở về liền sắc phong ngươi làm hoàng hậu!”.
Bạch Diệu đã có trưởng tử, có thể để trống phi vị của ta, cưới một vị tiên tử có địa vị càng cao.
Sau một hồi suy nghĩ, hắn ta liền đồng ý.
Trước khi rời đi, ta cầu xin Bạch DIệu dưa trưởng tử Bạch Hòa thu xếp ở Lăng Tiêu đài, không cho phép đích tỷ can thiệp vào.
Sau đó giao việc trưởng sự cho phượng nữ.
Bạch Hòa có huyết thống của linh thú, sinh ra liền như đứa trẻ ba tuổi, giờ đây đã giống như một đứa trẻ loài người bốn, năm tuổi.
Ta ôm lấy nó nói: “Tiểu Hòa, nương cần đi làm một việc lớn, có thể phải mất một thời gian dài, dì Phong sẽ bảo hộ con, không cần phải sợ hãi Thiên phi, cần phải ngẩng cao đầu tiến về phía trước!”.
Bajh Hòa là trưởng tử duy nhất của tiên quân, từ khi sinh ra đã ăn no mặc ấm, giờ đây không hề có nỗi buồn.
Ngược lại nhìn ta với ánh mắt đen láy:
“Nương sẽ quay lại chứ?”
Ta duỗi tay ngón út móc nghéo với Bạch Hòa: “Sẽ.”
Đợi khi quay lại, cả thiên địa này sẽ quỳ bò dưới chân của ta!.
8.
Hoàng đế thực sự đã phế truất hoàng hậu, sắc phong ta lên làm tân hoàng hậu.
Ta tìm cớ tu đạo, yêu cầu hoàng đế tại phía trên suối nước nóng xây cho ta Thượng Chân cung.
Nhân hoàng là cửu ngũ chí tôn, gầy béo gì cũng đều nhìn qua rồi.
Ta đổi bộ dạng mê hoặc biến thành lạnh lùng như băng, sống sâu trong cung điện, bình thường hiếm khi ra ngoài.
Đạo bào giản dị, trông lại càng ngày càng giống thần tiên.
Cho dù hoàng đế muốn gặp ta, cũng không phải lần nào cũng gặp được. Ta thường nói cần bế quan tu luyện, không thể gặp ông ta.
Cứ như vậy, cái gì không có được lại càng muốn có, hoàng đế đã bị ta mê hoặc thần hồn điên đảo.
Trên triều muốn buộc tội ta là yêu nữ, nhưng tiếc là ta có tiếng là cầu mưa cứu giúp, bách tính người người đều ca ngợi đức tính của ta.
Không còn ai lại nói ta là chim hoàng yến ti tiện nữa, ngược lại người người đều ca ngợi ta là tiên tử thánh thiện.
Còn xây cho ta một ngôi miếu, nhận hương hỏa cúng bái.
Khí vận của ta đều đặn tăng, sắp vượt qua mốc 90!
Một đêm nọ, ta đang tắm trong suối nước nóng, những cánh hoa nổi trên mặt nước, ta nắm lấy một nắm tưới lên vai.
Đây là hoa mẫu đơn nở rộ nhất kinh thành, giờ được đưa vào cho ta hưởng dụng.
Lúc này, ta nghe thấy tiếng bước chân.
Nhìn lại, ta thấy một vị phu nhân.
Ta mỉm cười nói: “Cựu hoàng hậu vẫn khỏe chứ?”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetNàng ấy khí độ ung dung, nhưng khuôn mặt lại hốc hác. Nhìn thấy ta đang ngâm người trong nước, thở dài nói:
“Ta ban đầu đối với ngươi từ lâu đã có ác cảm, nhưng nay tận mắt nhìn thấy mỹ mạo của ngươi, cái gì cũng không nói ra được. Đừng nói hoàng đế, liền nữ tử cũng sẽ khuynh đảo vì ngươi!”.
Ta như một con rắn nước bơi về phía mép hồ, nhìn nàng ấy:
“Ta biết ngươi vốn là con gái của một vị tướng quân, phụ thân ngươi vì phù trợ hoàng đế lên ngôi liền chết trận, dựa vào các cựu thần và danh tiếng, thuận lợi lên làm hoàng hậu, nhưng lại không có tình cảm, đến tận giờ vẫn chưa có đích tử. Bâ giờ lại vì một người mới, bị giáng làm phi, ngươi cam lòng ư?”.
Cựu hoàng hậu giờ đây bị phế truất thành Hiền Phi, bị giam trong cung.
Hiền, thật là có bao nhiêu mỉa mai chứ!
Bị bóc lột đến tận xương tủy, rồi bị ban cho một danh hiệu hiền, liền có thể giấu đầu hở đuôi khiến nàng ấy giữ vững bổn phận, không được phép phản đối!
Hiền Phi ánh mắt xám xịt như gỗ mục, ngơ ngác lắc đầu:
“Nhưng không cam tâm tình nguyện, thân là nữ tử, lại có thể làm gì?”.
Ta sờ sờ bụng dưới hơi căng lên của mình:
“Hiện tại trong bụng ta đang mang long tử. Nếu ngươi nguyện ý giúp ta, ta sẽ cho ngươi tất cả những gì mà hoàng đế không thể cho, vinh quang, quyền uy, thậm chí cả con cái…”.
“Ngươi muốn ta làm gì?”.
Mái tóc đen dài đến đầu gối của ta bồng bềnh trong nước, như bông anh túc đen nở rộ, vừa nguy hiểm vừa xinh đẹp:
“Rất đơn giản, chỉ cần ngươi cùng ta thỏa thuận…”
Chín là con số tối cao, đương nhiên cần phải có vận may của người tối cao mới có thể đột phá.
Thân là cửu ngũ chí tôn, đương nhiên là vật tế thích hợp nhất!
Kể từ ngày đó, Hiền Phi thay đổi thái độ oán giận, bắt đầu xu nịnh hoàng đế.
Nàng ấy đối hoàng đế ôn nhu ân cần, thậm chí còn rửa tay nấu canh.
Hoàng đế chỉ cho rằng nàng ấy nghĩ thông rồi, lại không biết rằng sớm đã rơi vào mai phục.
Một bên là thê tử hiền lành, một bên là yêu nữ lạnh lùng quyến rũ, hoàng đế tưởng rằng mình đang hưởng thụ phúc lành, hầu như đêm nào cũng thay phiên nhau lưu lại trong cung của ta và Hiền Phi.
Nhưng ông ta không chú ý đến, sau mỗi lần lưu lại, sức lực của ông ta liền trở nên yếu ớt như bị hút cạn kiệt…
Còn món canh mà hiên phi tự tay dâng lên, sẽ khiến tinh thần ông ta trở nên phấn chấn.
Nhưng thực ra nó chỉ là biểu hiện của cơ thể tiêu xài quá độ, sẽ càng ngày càng khiến ông ta nhanh chóng khô héo hơn!
Sức khỏe của hoàng đế ngày càng trở nên tồi tệ.
Vào ngày ông ta lâm bệnh nặng, ta đã ở bên cạnh, cho đến khi ông ta trút hết hơi thở cuối cùng.
Cảm nhận được trong cơ thể khí vận đang dâng trào, âm thanh của hệ thống truyền đến:
“Chúc mừng kí chủ đã hấp thu chân long thiên mệnh, đột phá cấp 90!”
Ta kìm nén sự phấn khích, ôm hoàng tử mới chào đời, tuyên bố với bách quan:
“Theo ý chỉ của tiên đế, lệnh cho ấu tử đăng cơ, ai gia thành thái hậu nhiếp chính!”.
Nhưng một số võ tương bắt đầu tỏ ra bất bình: “Thái hậu nương nương không phải là người, ai biết được khẩu dụ là thật hay giả? Để chúng ta vào cung bái lạy tiên đế, rồi lại quyết định!”.
Nhưng nhìn thấy Hiền Phi thay thành một thân quân phục, dẫn đầu là thị vệ canh giữ cung môn: “Ai dám xông vào cung?”.
Những võ tướng kia phần lớn đều là cấp dưới cũ của phụ thân Hiền Phi, nhìn đến nàng ấy liền dịu đi vài phần.
Lại nhìn thấy đao kiếm của vệ lâm quân vây quanh mình, trong lòng liền biết chuyện xảy ra ngày hôm nay chính là đã rơi vào một cái bẫy.
Chỉ đành quỳ lạy: “Bái kiến tân đế, bái kiến thái hậu!”.
Với sự giúp đỡ của Hiền Phi, tuổi nhỏ Tô Xung mới một tuổi thuận lợi đăng cơ.
Đúng vậy, sau khi sinh ra đứa con trai nhỏ này, hoàng đế cho rằng ta chỉ là một điềm lành mảnh mai yếu đuối, không phải thuộc nhân loại, ở tiền triều không có gốc rễ.
Ông ta đã trưởng tử, đích tử, căn bản không để ý đứa nhỏ miệng vàng này.
Vì vậy, cho phép ta cho nó đổi sang họ mẹ, không có thêm vào gia phả.
Ai có thể ngờ rằng cửu ngũ chí tôn vậy mà bị một con chim hoàng yến tính kế chứ?
Ta giao Tô Xung cho Hiền Phi nuôi dưỡng, phong nàng làm mẹ nuôi của tân đế.
Bản thân buông rèm nhấp chính, nắm giữ quyền lực của nhân giới.
Trong vài năm qua, mọi thứ ở nhân giới diễn ra suôn sẻ, mối quan hệ với tiên giới cũng rất hài hòa.
Ta cũng trở thành “Kim hoàng yến nương nương”, dẫn đầu hy sinh vì nước, dưới sự nuôi dưỡng của quốc vận, tu vi của ta ngày trở nên tinh tiến hơn…
Một ngày trên tiên giới, một trăm năm trên nhân giới
Lại nhìn thấy đích tỷ lần nữa là tại bách hoa yến, nàng ta mang theo đích tử-đứa con không dễ dàng gì mới có được.
Ta nghe nói nàng ta lại dùng thủ đoạn cũ, ép một tiểu tiên thông phòng đưa Bạch Diệu vào phòng của nàng ta, sau đó liền có thai.
Nhưng sau sự việc này, Bạch Diệu đối với vị tỷ tỷ đã bị hủy dung này hoàn toàn chán ghét, thậm chí còn để lại lời nói: “Nghĩ đến việc tối qua ngủ với ngươi liền buồn nôn!”.
Những năm qua, thông phòng lẫn trắc phi của Bạch Diệu vẫn luôn tăng không ngừng, phong lưu khắp chốn.
Đích tỷ cái này Thiên phi, cũng phải nén giận, hữu danh vô thực.
Liền ngay cả đích tử nhìn đến cũng ngờ nghệch, hoàn toàn thua kém thần thái phi dương của Bách Hòa.
Nàng ta đeo khăn che mặt, dáng người mập mạp, bộ dạng lúc nào cũng tức giận nhưng không có chỗ phát tiết.
Nhìn đích tử của mình di chuyển lung tung, bèn sốt ruột nói:
“Ta vì sinh ra ngươi cơ thể mới mập mạp, dung mạo đều bị hủy rồi! Ngươi thì hay rồi, không những không biết tranh khí, liền thứ huynh cũng không bằng, thật sự là khiến ta mất mặt!”.
Đích tử vừa khóc vừa náo: “Nhưng nghe nói mẫu thân sinh ra ca ca được sủng ái, phụ thân đương nhiên thích huynh ấy! Nương, bản thân người không tranh khí, chỉ biết trách ta làm cái gì?”.
Đích tỷ chợt mất bình tĩnh liền tát nó một cái:
“Mẫu thân hắn chẳng qua cũng chỉ là một nha hoàn, xuất thân như vậy đều có thể nhận được sủng ái, ngươi vì cái gì không được? Vi nương đã tận lực rồi, là bản thân ngươi vô dụng!”.
Ta không thể nghe nổi nữa, đứng dậy đi về phía bàn kia:
“Tỷ tỷ biệt lai vô dạng, mở miệng một câu nha đầu, là nói ai vậy?”.
Đích tỷ vừa thấy ta, lập tức sợ hãi nhìn ta:”Ngươi, ngươi muốn làm gì?”.
Nàng ta nhiều lần cố gắng hãm hại ta, kết quả ngược lại bản thân bị hủy dung và bỏ rơi, nỗi đau này khiến nàng ta đối với ta từ kiêu ngạo chuyển sang sợ hãi.
Hiện tại ta một nguyệt hoàng hoa y, ở nhân giới là Thái hậu, được đối đãi như một hoàng đế loài người.
Tham gia bữa yến tiệc này, đều được đối xử như một vị khách danh dự.
Bạch Hòa nhìn thấy ta, hưng phấn chạy tới ôm lấy ta:
“Mẫu thân!”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.