Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 3

4:11 chiều – 17/11/2024

8

Mười một giờ tối, tôi định mò vào thư phòng của Thẩm Hoài Châu.

Thư phòng của hắn vẫn sáng đèn.

Tôi dựa vào cửa nghe nửa ngày, phát hiện hoàn toàn không có động tĩnh.

Đang muốn đẩy cửa đi vào, liền truyền đến âm thanh của Thẩm Hoài Châu.

Giọng hắn có chút rầu rĩ: “Bên nhà em vẫn định chạy sao?”

Thẩm Tu Bạch thở dài: “Đúng vậy, tối qua lại ầm ĩ một trận.”

Tôi bĩu môi cười lạnh.

Thẩm Hoài Châu cười khẽ một tiếng: “Vậy bên anh cũng sẽ vậy.”

Hai anh em rõ ràng muốn tâm sự suốt đêm.

Kế hoạch không thể thực hiện, tôi đứng thẳng người, định trở về phòng.

Kết quả vừa mới xoay người, cửa đã bị từ bên trong mạnh mẽ mở ra.

Ánh mắt Thẩm Tu Bạch dừng trên người tôi, bên tai đột nhiên đỏ lên.

Hắn nhanh chóng xoay người, lắp bắp chào hỏi: “Chị dâu.”

Nói xong, cũng không đợi tôi trả lời, hắn liền bước nhanh rời đi.

Thẩm Hoài Châu bước nhanh ra, khoác áo khoác lên người tôi.

Giọng nói không nhận ra là đang vui hay buồn: “Đêm hôm khuya khoắt ăn mặc như vậy, muốn làm gì hả?”

Mặt tôi đỏ và nóng.

Thẩm Hoài Châu muốn tôi phải trả lời: “Hửm?”

Âm cuối của hắn vang lên, chọc cho lòng người ta ngứa ngáy.

Tôi mạnh bạo, một tay đẩy hắn đến góc tường, trực tiếp hôn lên.

Thường ngày luôn là Thẩm Hoài Châu dụ dỗ, tôi hoàn toàn không có kinh nghiệm.

Hôn hai cái cũng không biết tiếp theo nên làm như thế nào.

Thẩm Hoài Châu bóp eo tôi, cách xa tôi một chút:

“Thay đổi chiến lược sao?”

Chuyện đã đến nước này, tôi dứt khoát nặn ra hai giọt nước mắt: “Niên Niên hai ngày nay tâm trạng không tốt, trạng thái có vẻ không ổn, anh có thể trả giấy tờ lại cho chúng em, để em và cô ấy đi ra ngoài giải sầu được không?”

Câu này chỉ là thăm dò mà thôi.

Căn bản không nghĩ Thẩm Hoài Châu có thể đồng ý.

Ánh mắt Thẩm Hoài Châu thanh tỉnh, giọng nói cũng lạnh đi không ít: “Sau đó trên đường đi giả bộ gặp chuyện ngoài ý muốn, sau này cũng không trở về nữa, phải không?”

Tôi kinh ngạc lại có chút chột dạ.

Đúng như kế hoạch của tôi.

Nhưng tôi không thể thừa nhận điều đó.

Tôi lắc đầu: “Không có! Em không có ý định làm như vậy, chỉ đơn thuần là đi giải sầu.”

Thẩm Hoài Châu hừ lạnh một tiếng, một chữ cũng không tin.

Tôi dò xét biểu cảm của hắn, tiếp tục nói: “Em không yên tâm để cho cô ấy đi một mình!”

Thẩm Hoài Châu nói: “Ừ, em không đi, chờ cô ấy dàn xếp ổn thỏa, em lại nghĩ cách chạy trốn.”

Răng hàm sau của tôi đều cắn chặt.

Hắn ta đã theo dõi tôi phải không?

Cái này cũng đoán được?

Trong lòng mắng hắn 800 hiệp, nhưng trên mặt vẫn chết cũng không thừa nhận: “Không có!”

“Nếu em chạy, đến lúc đó tùy anh xử lý.”

Dù sao mục tiêu lần này chỉ là để Ôn Niên chạy trốn thành công.

Hiện tại cái gì dễ nghe thì nói cái đó.

Thẩm Hoài Châu không tiếp lời.

Hắn nhìn từ trên xuống dưới đánh giá đồ của tôi: “Cho nên em đêm nay là vì chị em tốt mà hiến thân, lấy sắc dụ anh sao?”

Tôi kéo áo khoác lại.

Thẩm Hoài Châu lại cười lạnh một tiếng.

Trong lời nói mang theo chút ý kỳ lạ: “Cô ấy quan trọng với em tới vậy sao.”

Tôi ngoắc ngoắc ngón tay hắn, đánh bài tình cảm: “Em trai anh và anh không giống nhau, anh ta có Bạch Nguyệt Quang, nếu bắt Niên Niên ở lại nơi này cũng là tra tấn lẫn nhau, còn không bằng thả cô ấy đi, em trai anh cũng có thể nối lại tình xưa với Bạch nguyệt quang?”

Thẩm Hoài Châu không hề dao động: “Anh mặc kệ việc của người khác.”

Thấy hắn như vậy, tôi có chút tức giận đạp hắn một cước: “Tránh ra cho em!”

Nói xong, tôi xoay người muốn đi.

Thuận tiện xem có cách gì khác không.

Nhưng còn chưa đi được hai bước, đã bị Thẩm Hoài Châu kéo về: “Càng ngày càng to gan.”

9

Trong khoảng thời gian này tinh thần không được ổn định, hơn nữa lúc chạy trốn còn bị gió lạnh thổi qua.

Đêm đó tôi bị sốt cao.

Thẩm Hoài Châu đưa tay lên trán tôi, vô cùng nôn nóng: “Thư Du?”

Tôi nhắm chặt hai mắt, miệng nói mê sảng: “Thẩm Hoài Châu!”

Thẩm Hoài Châu lên tiếng trả lời.

Tôi còn nói: “Anh thả Niên Niên đi đi.”

Thẩm Hoài Châu không nói gì.

Đang lúc nội tâm tôi thấp thỏm, cho rằng mình bị lộ tẩy.

Nghe thấy hắn than thở: “Đồ không có lương tâm, suốt ngày chỉ nghĩ đến một mình cô ấy.”

Tôi không kịp suy nghĩ ngụ ý của lời này, lặp lại một lần nữa.

Nhưng qua thật lâu, cũng không nghe được Thẩm Hoài Châu lên tiếng.

Tôi nhịn không được nhấc mí mắt liếc trộm một cái.

Kết quả ánh mắt vừa đúng lúc đối diện với hắn.

Tôi nhanh chóng nhắm mắt giả bộ ngủ.

Thẩm Hoài Châu tức giận nói: “Đừng giả bộ, anh biết em tỉnh rồi.”

Tôi nắm chặt chăn: “Cho nên anh có thể…”

Thẩm Hoài Châu rũ mắt: “Anh chỉ có thể đưa giấy tờ của cô ấy cho em, những chuyện sau đó thì không thể chắc được.”

Tôi mừng rỡ vô cùng, liên tục gật đầu: “Được!”

Có giấy tờ là tốt rồi.

Những chuyện khác cũng không làm khó được Thẩm Hoài Châu.

Thẩm Hoài Châu đẩy cửa đi ra ngoài.

Không bao lâu, hắn cầm giấy tờ của Ôn Niên đi vào.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Tôi nhanh chóng đưa tay ra đón: “Cảm ơn anh, anh thật tốt!”

Thẩm Hoài Châu cười lạnh: “Anh không tốt.”

Trong đầu tôi hiện lên câu nói hắn vừa mới lầm bầm kia.

Ánh mắt vừa chuyển, liền giấu giấy tờ dưới gối, đưa tay ôm lấy eo hắn: “Không có mà, anh là tốt nhất.”

Thẩm Hoài Châu xoa đầu tôi: “Lần này nếu lại gạt anh thì sẽ phạt em nửa năm không bước được xuống giường.”

Tôi mặt dán vào cơ bụng của hắn, đưa tay thề: “Lần này sẽ không lừa anh đâu!”

Lần sau thì không biết.

10

Dưới sự giám sát của Thẩm Hoài Châu, tôi hạ sốt mới có thể đến phòng Ôn Niên.

Ôn Niên học được một bài học, lần này chỉ mang theo thẻ và tiền mặt.

Cô ấy nhận lấy giấy tờ trong tay tôi, mở miệng nói: “Cô không đi cùng tôi sao?”

Tôi lắc đầu: “Nếu cùng nhau đi, cô sẽ hoàn toàn không thoát được.”

Còn nữa……

Thẩm Hoài Châu đối với tôi cũng không tệ.

Thay vì hai người cùng đi, chi bằng để Ôn Niên rời đi trước.

Thấy Ôn Niên đỏ mắt, tôi đưa tay ôm cô ấy: “Yên tâm đi, chờ tôi dàn xếp ổn thỏa tôi sẽ liên lạc với cô, không chừng qua một thời gian nữa sẽ đi tìm cô.”

Ôn Niên nở nụ cười.

Tôi lại nói: “Tối nay Thẩm Tu Bạch sẽ không về nhà, cô làm một chút thủ thuật che mắt đi.”

Ôn Niên gật đầu.

Dưới sự giúp đỡ của Thẩm Hoài Châu, cô ấy nhẹ nhàng rời đi.

Vì không muốn Thẩm Tu Bạch hoài nghi, thỉnh thoảng cô ấy sẽ gửi video.

Buổi tối, sau khi nhận được tin Ôn Niên đã thuận lợi hạ cánh, tôi mới yên lòng.

11

Thẩm Hoài Châu quấn lấy tôi muốn tôi phải cảm ơn.

Lúc tình cảm nồng nàn nhất, hắn cúi đầu nhìn tôi: “Thư Du, em gả cho anh đi.”

Lý trí của tôi lập tức hồi phục, lắp bắp nói: “Anh đừng nói lung tung.”

Hắn chỉ là nhất thời vui vẻ, tôi tưởng thật thì làm sao bây giờ?

Hơn nữa Ôn Niên và Thẩm Tu Bạch đã coi như là chia tay rồi.

Nếu tôi gả cho Thẩm Hoài Châu, về sau ngay cả người cùng thuyền cũng không có.

Điều này quả thực là ngược với kế hoạch ban đầu của chúng tôi.

Tôi đang do dự, Thẩm Hoài Châu nhíu mày: “Em không muốn sao?”

Tôi không biết nên nói như thế nào: “Hay là, anh chờ tỉnh ngủ rồi suy nghĩ lại, những lời này không thể nói lung tung được.”

Tôi càng nói giọng càng nhỏ: “Hơn nữa anh lại không thích em nhiều như vậy, tương lai lỡ còn phải ly hôn…”

Vị trí của tôi đối với bản thân rất rõ ràng.

Chính là chim hoàng yến bị Ôn gia đưa tới gán nợ mà thôi.

Hơn nữa gia đình hào môn như bọn họ đều để mắt tới chuyện môn đăng hộ đối.

Lỡ đâu mẹ Thẩm Hoài Châu không đồng ý, Ôn Niên lại không ở đây.

Tôi một mình chẳng phải cũng chỉ là cô đơn lẻ loi thôi sao?

Sắc mặt Thẩm Hoài Châu trầm xuống: “Anh ở đây cầu hôn em, em lại nói chuyện ly hôn với anh sao?”

Tôi đây coi như là phòng ngừa chu đáo đi ha?

Nhưng nhìn đến ánh mắt của Thẩm Hoài Châu, tôi không dám nói lời mất hứng nữa.

Nhanh chóng kéo chăn lên: “Anh chờ em đêm nay nằm mơ suy nghĩ một chút.”

Thẩm Hoài Châu cũng không làm khó tôi, nằm xuống bên cạnh tôi.

Ngay tại lúc tôi sắp ngủ, đột nhiên cảm giác được hắn chọc chọc bả vai tôi: “Cái gì mà anh lại không thích em nhiều như vậy?”

Theo như trong tiểu thuyết, tiếp theo hắn nhất định sẽ nói mấy lời dỗ dành tôi.

Tôi nhắm mắt lại và giả vờ ngủ.

Không trực tiếp trả lời hắn.

Thẩm Hoài Châu cũng không hỏi nữa.

12

Sáng sớm hôm sau, tôi chờ Thẩm Hoài Châu ra khỏi cửa mới dám mở mắt.

Chuyện đầu tiên chính là lấy điện thoại di động ra, gửi tin nhắn cho Ôn Niên:

[Thế nào, vẫn thuận lợi chứ?]

Ôn Niên liền trả lời: “Thuận lợi, đã dàn xếp ổn thỏa rồi, bên cô thì sao?”

Tôi vội vàng đem chuyện Thẩm Hoài Châu tối hôm qua ở trên giường cầu hôn tôi nói cho cô ấy biết.

Kể xong chuyện đã xảy ra, tôi hỏi cô ấy: “Phải làm sao bây giờ?”

Trên màn hình hiển thị nửa ngày “Đối phương đang nhập vào…”

Hơn nửa ngày, Ôn Niên mới trả lời tôi: [Cô nghĩ thế nào? Thật ra tôi cảm thấy Thẩm Hoài Châu rất tốt, mạnh hơn tên khốn kiếp kia gấp trăm lần.]

Tôi thở dài, trả lời cô ấy: [Tôi cũng cảm thấy anh ấy tốt, nhưng hai chúng ta bị đưa đến Thẩm gia là để gán nợ, chim hoàng yến chuyển lên chính thức gì đó, bình thường là trong tiểu thuyết mới có.]

[Hơn nữa tôi cũng không chắc tối qua Thẩm Hoài Châu có nghiêm túc hay không.]

Lần này Ôn Niên trả lời càng chậm.

Ngay khi tôi không kiềm chế được muốn nhắn một câu, cô ấy trả lời: [Vậy cô hãy thử xem? Dù sao tôi cảm thấy anh ấy cũng có chút thích cô.]

Gửi xong tin nhắn này, Ôn Niên lại không có tin tức gì.

Tôi lại hỏi: “Làm sao thử đây?”

“Phát hiện anh ấy không thích thật thì ly hôn ư?”

“Không tốt lắm, phải không?”

Ôn Niên lại biến mất.

Tôi thực sự nôn nóng bất an, đợi một giờ sau, gọi cho cô ấy một cuộc điện thoại video.

Tuy rằng được kết nối, nhưng không nhìn thấy mặt.

Chỉ có thể nghe được tiếng cô ấy tức giận mắng: “Thẩm Tu Bạch anh là đồ khốn kiếp! Anh cầm tinh con chó sao?”

Tôi lập tức cúp máy.

Nhanh như vậy lại bị bắt?

Hơn nữa chỉ trong vài giây này, hình như tôi đã đưa ra một kết luận quan trọng.

Cô ấy và Thẩm Tu Bạch dường như muốn làm hòa.

Tôi lặng lẽ vẽ một vòng tròn nguyền rủa họ.

Sớm biết như vậy, tôi còn phải hy sinh bản thân sao?

Bây giờ eo còn đau!

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận