5
Vừa mới gõ cửa, Ôn Niên liền mở cửa kéo tôi vào.
Tôi nhìn bốn va li lớn trước mặt, rơi vào trầm tư: “Cô… muốn chạy trốn với đống đồ này sao?”
Cái vali như vậy, chưa ra khỏi Thẩm gia đã bị coi là kẻ trộm mất rồi?
Ôn Niên vỗ vỗ tay, hoàn toàn không nghĩ tới có chỗ nào không đúng:
“Đúng vậy, mang mấy thứ này đi, chúng ta đỡ phải dùng tiền mua.”
“Sau khi đi ra ngoài, thẻ của bọn họ chắc chắn là không thể quẹt rồi, không thể tiết kiệm một chút sao?”
Tôi im lặng: “…”
Quên đi, cô ấy vui vẻ là được.
Chúng tôi nhân lúc người hầu đang ăn cơm tối liền kéo vali xuống lầu.
Kết quả bởi vì vali quá nặng, làm ra động tĩnh không nhỏ.
Tôi nhanh nhẹn làm ra dáng vẻ nổi giận đùng đùng: “Thường ngày mua mấy thứ vô bổ này làm gì, tôi sẽ ném bớt cho cô!”
Ôn Niên trong nháy mắt hiểu được ý của tôi.
Cô ấy kéo vali bước nhanh ra ngoài: “Bớt tiêu tiền của chị dâu đi nha!”
“Được, cô ném đi!”
“Tôi giúp cô ném!”
Đám người hầu trợn mắt há hốc mồm nhìn chị em chúng tôi, chậm chạp không có phản ứng.
Tôi nhắm chuẩn cơ hội, cũng đi ra ngoài: “Được, tôi sẽ ném giúp cô!”
Chúng tôi giả vờ cãi nhau, đi ra ngoài biệt thự.
Tôi đặt hai vali trong tay xuống bên cạnh thùng rác, kéo Ôn Niên leo lên chiếc xe đã đặt trước.
Ôn Niên quay đầu lại: “Khoan đã còn đồ đạc!”
Tôi kéo cô ấy một cái: “Cái gì vậy, bỏ lại chỗ đó đi, bọn họ mới có thể tin chúng ta là thật sự đang cãi nhau!”
“Chỉ có như vậy mới có thể tranh thủ được thời gian chạy trốn.”
Nếu không thì chưa ra khỏi khu biệt thự đã bị người khác nhìn ra manh mối.
Ôn Niên lập tức điều chỉnh lại: “Cũng đúng, rác rưởi và đàn ông rác rưởi phải được vứt bỏ cùng với nhau!”
Chúng tôi không dám chậm trễ chút nào, vào sân bay đầu tiên là thay bộ đồ khác.
Tôi thúc giục cô ấy: “Cô phải nhanh lên, trước khi bọn họ tham gia tiệc trở về, chúng ta phải rời đi!”
Ôn Niên trong phòng chậm chạp không trả lời.
Tôi nghĩ cô ấy đã đợi tôi ở bên ngoài, sắp xếp quần áo và đi ra ngoài.
Kết quả vừa ra khỏi WC, thì thấy Thẩm Hoài Châu đứng cách đó không xa, sắc mặt lạnh như băng.
Tôi sợ đến mức đầu óc ngừng hoạt động ngay tại chỗ.
Thừa lúc Thẩm Hoài Châu chưa tới, tôi đội mũ lên rồi cúi đầu chạy đi.
Mới đi được vài bước, đã bị người ta bắt được.
Thân thể tôi run lên, cúi đầu càng thấp.
Không phải chứ, sao hắn lại đuổi theo nhanh như vậy?
Lúc này không phải còn đang ăn uống linh đình trong bữa tiệc sao?
Tôi cúi đầu, Thẩm Hoài Châu đưa tay nắm cằm tôi, kéo tôi ngẩng đầu lên.
Hắn mở miệng: “Vừa giả bệnh vừa làm nũng, không chịu theo anh ra ngoài, hóa ra là vì chuyện này sao?”
Tôi nào dám trả lời, ánh mắt không dám nhìn hắn.
Quyết tâm giả chết.
Thẩm Hoài Châu hít sâu, giọng điệu chậm rãi: “Nói đi, tại sao phải chạy?”
“Chỗ nào làm em mất hứng?”
Tôi nhỏ giọng: “Không biết.”
Ở cùng với chị em, còn cần lý do gì nữa?
Thẩm Hoài Châu lặp lại một lần: “Không biết?”
Tôi chột dạ: “Cô ấy chạy thì em cũng chạy…”
Dù sao tôi cũng không thể rời khỏi Ôn Niên.
Thẩm Hoài Châu hoàn toàn bị tôi chọc tức cười: “Cô ấy chạy là bởi vì em trai anh có Bạch nguyệt quang, anh thì không có, em chạy với cô ấy làm cái gì?”
Tôi không dám hé răng.
Giọng Thẩm Hoài Châu trở nên nặng nề: “Nói chuyện!”
Tôi run lên, như sắp khóc: “Em không thể phản bội chị em tốt được, cô ấy muốn chạy, em ở lại làm gì?”
Thẩm Hoài Châu không ngờ tôi lại trả lời như vậy.
Hắn tức giận đến mức hơi thở đều dồn dập.
Hơn nửa ngày, hắn mới điều chỉnh lại tâm trạng: “Về nhà.”
Tôi cẩn thận mở miệng: “Anh có thể trả lại điện thoại di động cho em trước không?”
Từ nhà vệ sinh đi ra đến bây giờ, tôi cũng không nhìn thấy bóng dáng của Ôn Niên.
Cũng không thấy Thẩm Tu Bạch.
Cho nên cô ấy hẳn là còn có cơ hội chạy trốn.
Tôi sẽ gửi tin nhắn nhắc cô ấy đổi hướng.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetThẩm Hoài Châu liếc tôi một cái: “Muốn mật báo sao?”
Tôi quả quyết lắc đầu: “Không phải, em chỉ xem giờ thôi.”
Thẩm Hoài Châu đưa cổ tay đến trước mặt tôi, bảo tôi nhìn đồng hồ: “Xem đi.”
Tôi như nghẹn một ngụm máu ở cổ họng.
Tôi cầm lấy tay hắn buông xuống: “Anh cho em dùng điện thoại di động một chút đi, xin anh đó.”
Tay Thẩm Hoài Châu ôm eo tôi, giọng nói lãnh đạm: “Không cần, cô ấy cũng bị bắt.”
Hắn dừng lại, nhìn chằm chằm tôi rồi cười lạnh: “Kết cục đêm nay hẳn là sẽ không dễ chịu hơn em.”
Tôi tức giận hỏi: “Các người muốn thế nào?”
“Rõ ràng là em trai anh có quan hệ không rõ ràng với người khác, Ôn Niên chạy trốn thì làm sao?”
“Hai anh em các người đều không phải thứ tốt gì!”
Tôi càng nói càng kích động, thấy sắc mặt Thẩm Hoài Châu trầm xuống.
Nhưng chuyện đã đến nước này, còn không bằng trước khi chết để cho miệng vui vẻ khoác lác một chút.
Tôi khí thế vô cùng: “Anh trừng cái gì mà trừng? Có bản lĩnh anh thả chúng tôi ra đi!”
Thẩm Hoài Châu siết chặt lực, kề sát bên tai tôi.
Hắn dùng âm thanh chỉ có hai chúng tôi có thể nghe được: “Anh không có bản lĩnh thả em đi, thế nhưng, anh có bản lĩnh đêm nay ở trên giường giết chết em.”
Sắc mặt tôi trong nháy mắt trắng bệch.
Thanh âm run rẩy mở miệng: “Em, em không nói gì cả.”
Vừa rồi quá sung, đã quên Thẩm Hoài Châu hắn cũng không phải là thứ tốt lành gì!
Sắc mặt Thẩm Hoài Châu không có chút thay đổi: “Muộn rồi.”
6
Bị Thẩm Hoài Châu lăn qua lộn lại tra tấn một đêm, lúc tỉnh lại cổ họng tôi khàn đến mức nói không ra lời.
Run rẩy đi tới phòng Ôn Niên.
Sắc mặt cô ấy không tốt, mắt sưng húp.
Tôi lấy ra thẻ ngân hàng giấu trong áo ngủ: “Những thứ này là Thẩm Hoài Châu đưa cho tôi, cô chuyển vào tài khoản của mình đi, lần này cô chạy trước, không cần lo cho tôi.”
Tối hôm qua tôi thử hỏi Thẩm Hoài Châu vì sao có thể tìm được chúng tôi nhanh như vậy.
Hắn nói là bởi vì hai người chúng tôi ở cùng một chỗ quá mức nổi bật.
Hơn nữa hai người thân với nhau đột nhiên cãi nhau, còn kéo vali, thì càng dễ thấy.
Người hầu gọi điện thoại báo cáo, hắn đã hiểu tại sao.
Lại liên tưởng đến lời tôi lừa gạt hắn ngày hôm qua, hắn lại càng tức giận.
Tôi lắc lắc đầu, ném chuyện đó ra ngoài.
Nghiêm túc nhìn Ôn Niên: “Cô chạy đi, chờ cô thu xếp ổn thỏa, tôi sẽ nghĩ cách đoàn tụ với cô.”
Vốn tôi chạy trốn chỉ là bởi vì không muốn tách ra với Ôn Niên.
Cho nên cô ấy chạy thì tôi cũng chạy.
Nhưng sau đêm qua, khiến tôi hoàn toàn hạ quyết tâm.
Không thể ở bên Thẩm Hoài Châu nữa!
Vành mắt Ôn Niên đỏ lên.
Cô ấy lắc đầu: “Chạy không thoát đâu, Thẩm Tu Bạch lấy hết giấy tờ của tôi rồi.”
Tôi vội rút giấy lau nước mắt cho cô ấy, hỏi cô ấy chuyện gì đã xảy ra.
Ôn Niên hít hít mũi: “Anh ấy nói, tôi không có tư cách ghen với Bạch Nguyệt Quang, đời này chỉ có thể ở bên cạnh anh ấy.”
Tôi siết chặt nắm đấm.
Tên cặn bã chết tiệt.
Suy nghĩ một chút, tôi nhìn vào mắt Ôn Niên: “Cô yên tâm, giấy tờ tôi sẽ giúp cô lấy lại.”
Ôn Niên rốt cuộc không nhịn được nữa, ôm lấy tôi khóc lớn.
Tôi thở dài, vỗ vỗ lưng cô ấy.
7
Tôi và Ôn Niên chưa bao giờ có tranh chấp.
Bởi vì trong mắt cha mẹ Ôn gia, hai chúng tôi chỉ là hàng hóa có thể dùng để giao dịch mà thôi.
Cho nên khi việc làm ăn của Ôn gia bắt đầu có xu hướng trượt dốc, cũng đã có chủ ý bán chúng tôi đi.
Là tôi và Ôn Niên thà chết cũng không theo.
Vì thế không biết đã bị đánh bao nhiêu lần.
Mỗi lần bị đánh, cô ấy luôn bảo vệ tôi.
Khoảng thời gian ở Ôn gia, chúng tôi nương tựa lẫn nhau.
Sau đó Ôn gia phá sản, bọn họ trực tiếp đưa chúng tôi tới Thẩm gia gán nợ.
Chúng tôi ngay từ đầu chấp nhận cũng chỉ là bởi vì anh em Thẩm gia so với những phú nhị đại hèn mọn kia tốt hơn rất nhiều.
Cũng là vì tìm được cơ hội, rời khỏi nơi này.
Nhất là Ôn Niên hiện giờ sống không tốt.
Cho nên bất kể như thế nào, tôi cũng phải giúp cô ấy rời khỏi nơi này trước.
Nghĩ đến đây, tôi mở tủ quần áo, bắt đầu lục lọi.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.