13
Không nghe được gợi ý từ Ôn Niên, tôi nằm sấp trên giường suy nghĩ.
Kết quả vừa định thử một lần, Thẩm Hoài Châu liền đẩy cửa đi vào.
Hắn nâng cằm: “Chim hoàng yến, cái từ này anh không hiểu lắm, em có thể giải thích cho anh một chút được không?”
Vẻ mặt tôi mơ hồ.
“Chim hoàng yến nào?”
Ngớ ngẩn hai giây, sau đó tôi mới phản ứng lại: “Sao anh biết?!”
Thẩm Hoài Châu không nói gì: “Chính em ngày hôm qua dùng máy tính của anh đăng nhập wechat quên thoát ra, em nói xem làm sao anh biết?”
Lời tôi định nói đến bên miệng cứ như vậy nuốt xuống, xấu hổ cười cười.
“Em quên mất.”
Thẩm Hoài Châu nhìn tôi: “Đừng nói sang chuyện khác, giải thích trước cái gì là chim hoàng yến, sao em lại là chim hoàng yến?”
Tôi dứt khoát nói thẳng:
“Ôn gia đưa em đến gán nợ, anh lại chưa từng nói qua muốn cưới em, không phải chim hoàng yến thì là cái gì?”
Thẩm Hoài Châu nhíu mày: “Gán nợ?”
Xem đi, tôi đã nói thức đêm thường xuyên thì đầu óc sẽ trở nên đần độn mà.
Tôi kiên nhẫn giải thích cho hắn: “Ôn gia phá sản, tiền thiếu các anh không trả, cho nên đưa em và Ôn Niên tới đây gán nợ.”
E là không phải tôi nhầm lẫn.
Bởi vì từ khi chúng tôi đến Thẩm gia, đã không còn ai đuổi theo chúng tôi đòi nợ nữa.
Thẩm Hoài Châu rốt cuộc hiểu rõ: “Đầu tiên, mua bán người là phạm pháp.”
“Thứ hai, anh lúc nào nói em đến là để gán nợ?”
Tôi nhìn ngón tay: “Anh cũng không nói không phải mà.”
Thẩm Hoài Châu lại bị tôi chọc tức cười: “Theo như em nói, người nợ tiền anh nhiều lắm, anh phải nuôi bao nhiêu con chim hoàng yến đây?”
Đúng là có chút đạo lý.
Tôi ngẩng đầu nhìn hắn: “Vậy – -”
Tôi có chút không biết phải bắt đầu hỏi từ đâu.
Nếu không phải vì gán nợ, tôi cùng Ôn Niên tại sao lại bị đưa tới đây?
Thẩm Hoài Châu đã bắt đầu giải thích: “Lúc ấy anh nói là muốn cưới em, sính lễ cũng đã đưa qua, cha mẹ em chạy mất, lúc ấy anh thấy em tính tình không tốt, nghĩ về sau sẽ tốt hơn, kết quả em vậy mà cho rằng anh coi em là chim hoàng yến rồi?”
Tôi ngẩn người, cả người bắt đầu rét run.
Tôi khá chắc chắn.
Lúc ấy cha mẹ Ôn gia đối với chuyện Thẩm Hoài Châu muốn cưới tôi một chữ cũng không hề đề cập tới.
Bọn họ đầu tiên là khóc lóc kể lể trong nhà phá sản thiếu nợ rất nhiều tiền, bảo tôi và Ôn Niên hãy cứu gia đình.
Thấy chúng tôi không đồng ý, liền cứng rắn đưa chúng tôi đến Thẩm gia.
Cái gọi là sính lễ, tôi ngay cả một xu cũng chưa từng thấy qua.
Dù đã sớm nhận được sự vô tình của bọn họ, giờ phút này tôi vẫn cảm thấy tim đau như kim đâm.
Không nói cho tôi biết, là bởi vì Thẩm Hoài Châu cưới tôi, bọn họ cần phải đưa sính lễ sao?
Nếu là đưa tới làm chim hoàng yến, tự nhiên một xu cũng không cần bỏ ra.
Nhìn vành mắt tôi bắt đầu đỏ lên, ý cười trên mặt Thẩm Hoài Châu lập tức biến mất.
Hắn luống cuống tay chân rút mấy tờ khăn giấy: “Là anh không nói sớm, đáng lẽ anh nên nói sớm với em.”
“Ngay từ đầu anh cũng cảm thấy không đúng, anh đối với em căn bản không giống như là đối với vị hôn phu, ngược lại giống như là đối với bà chủ, nhưng em lại tưởng là –”
Hắn dừng lại.
Tôi hỏi: “Tưởng là cái gì?”
Bên tai Thẩm Hoài Châu có chút đỏ lên, giọng nói nhẹ đến mức gần như nghe không rõ: “Em tưởng là tiểu tình thú của anh sao.”
Sắc mặt tôi đỏ lên: “Anh có bệnh hay không hả!”
Thẩm Hoài Châu thấy tôi đã nuốt nước mắt vào trong, thở phào nhẹ nhõm: “Anh rất khỏe.”
Tôi cào ga giường, lại hỏi: “Trước kia chúng ta cũng không quen nhau, vì sao anh muốn cưới em?”
Tôi và Ôn Niên hầu như từ nhỏ đến lớn đều bị nhốt ở nhà học tập.
Tự nhiên cũng không có khả năng sẽ có thanh mai trúc mã nhiều năm sau gặp lại.
Sau khi lớn lên lại bận rộn đấu trí đấu dũng với cha mẹ Ôn gia, đề phòng bọn họ sẽ bán chúng tôi đi.
Lại càng không có cơ hội quen biết Thẩm Hoài Châu.
Bên tai Thẩm Hoài Châu vẫn đỏ: “Lúc sinh nhật em, anh cũng ở khách sạn đó, từ xa nhìn thoáng qua, liền yêu rồi.”
Thật qua loa, thật thuần khiết.
Hắn tự mình khai báo xong, bắt đầu vặn hỏi tôi: “Vậy em không muốn lấy anh, là bởi vì không thích anh, hay là bởi vì anh làm em sợ?”
Tôi thành thật trả lời: “Sợ rồi.”
Ngoài Ôn Niên ra thì Thẩm Hoài Châu là người đối với tôi tốt nhất.
Nói không động lòng là nói dối.
Muốn chạy trốn, cũng chỉ là hiểu lầm thân phận của mình.
Sợ nói không rõ lại tạo thành hiểu lầm gì, tôi mở miệng: “Hơn nữa lần này chạy trốn, em lựa chọn ở lại cũng có thể nói rõ vấn đề.”
Thẩm Hoài Châu bĩu môi: “Nghe không rõ, nói rõ ràng một chút.”
Tôi tươi cười: “Yêu anh.”
Thẩm Hoài Châu ấn cái ót của tôi liền hôn xuống.
Lúc bị hôn ngã xuống giường, tôi nghe thấy hắn mở miệng: “Thư Du, anh yêu em.”
14
Đêm khuya, Thẩm Hoài Châu còn thỉnh thoảng hôn nhẹ lên khóe môi tôi.
Tôi đột nhiên tỉnh táo. Hỏi hắn: “Niên Niên và em trai anh là như thế nào? không phải đã có Bạch nguyệt quang sao?”
Ôn Niên là người trong mắt không thể chứa nổi hạt cát.
Nếu thật sự có chuyện này, ngày hôm qua lúc tôi gọi video đã không nhìn thấy cảnh tượng kia.
Chẳng lẽ lại có hiểu lầm gì?
Thẩm Hoài Châu suy nghĩ một chút: “Không tính là Bạch nguyệt quang, lúc Tu Bạch sắp kết hôn với người nọ, cô ta đột nhiên bốc hơi khỏi nhân gian, gần đây vừa trở về.”
“Anh cảm thấy em ấy rất hận cô gái kia.”
Tôi có chút nôn nóng bất an: “Do yêu sinh hận? Vậy Ôn Niên làm sao bây giờ?”
Nói đi cũng phải nói lại, lỡ đâu Ôn Niên lại đột nhiên yêu đương thì sao?
Nghĩ tới đây, tôi vội vàng cầm điện thoại lên nhắn tin cho Ôn Niên:
[Cô nên hỏi rõ ràng rồi mới làm hòa!]
[Ngàn vạn lần đừng yêu đương não tàn!]
[Nếu cô không hỏi rõ ràng thì lần sau còn muốn chạy, tôi cũng sẽ không giúp cô.]
Ôn Niên chậm chạp không trả lời.
Thẩm Hoài Châu cầm di động của tôi: “Đừng gửi nữa, nên đi ngủ thôi.”
Tôi vội vàng: “Không phải, em phải hỏi rõ ràng!”
Thẩm Hoài Châu khóa màn hình điện thoại, quay đầu nhìn tôi: “Đánh cược với anh không?”
Tôi nhíu mày: “Đánh cược cái gì?”
Khóe miệng Thẩm Hoài Châu nhếch lên: “Anh cá đây là trò chơi giữa bọn họ, lúc trở về tuyệt đối sẽ tình nồng ý đậm.”
Tôi bĩu môi: “Em không tin.”
Ôn Niên không đến mức không tỉnh táo như vậy.
Thẩm Hoài Châu muốn chính là những lời này của tôi.
Hắn gật đầu: “Được, nếu anh thắng, một đêm bảy lần, em thắng, cho em nghỉ ngơi ba ngày.”
Tôi ném một cái gối về phía hắn: “Cút đi!”
Khi tôi thức dậy vào buổi chiều hôm sau, tôi thấy điện thoại di động của mình thấy có một bản ghi chuyển tiền.
Mười triệu.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetĐến từ Thẩm Tu Bạch.
Phía sau còn kèm theo một cái ghi chú: [Chị dâu, cầu xin chị, đừng nói nữa, hơn nữa em thật sự đuổi mệt rồi, chị quan tâm vấn đề gì thì em sẽ giải thích rõ ràng, em không phải tra nam, thật sự đó!]
Tôi gửi ảnh chụp màn hình cho Thẩm Hoài Châu.
Hắn cũng trả lời tôi bằng một tấm ảnh chụp màn hình.
Là cuộc trò chuyện với Thẩm Tu Bạch.
Thẩm Tu Bạch: [Anh, anh có thể giúp em quỳ xuống cầu xin chị dâu, bảo chị ấy đừng nói chuyện Bạch Nguyệt Quang nữa, em thật vất vả lắm mới tìm được người về.]
Thẩm Hoài Châu: [Chính cậu không giữ mình trong sạch, trách ai?]
Thẩm Tu Bạch: [Em không giải thích rõ ràng được! Dù sao anh giúp em cầu xin chị dâu, chị ấy nói một câu so với em rất có tác dụng, Ôn Niên nghe lời chị ấy nhất.]
Thẩm Hoài Châu: [Trả tiền.]
Thẩm Tu Bạch: [?]
Thẩm Tu Bạch: [Anh có phải anh ruột không, nhờ anh giúp một chút còn đòi em phí bịt miệng?]
Thẩm Hoài Châu: [Vậy quên đi, tôi và vợ tôi đang ngủ, cậu lui ra đi.]
Thẩm Tu Bạch: [Chuyển qua rồi.]
Tôi cười đến ngân nga.
Cười đủ, tôi mới trả lời Thẩm Hoài Châu: [Ông xã anh thật tốt, yêu anh!]
Hai phút sau, Thẩm Hoài Châu đẩy cửa phòng ra.
Tôi hơi ngạc nhiên: “Không đi làm à?”
Trong con ngươi của Thẩm Hoài Châu mang theo ý cười: “Không đi, hôm nay bọn họ trở về, muốn chúng ta đi đón.”
Tôi hiểu trong giây lát.
Xem ra là Ôn Niên nói tôi mà không đi đón thì cô ấy sẽ không trở về.
Sau đó, Thẩm Hoài Châu nhân cơ hội lại gõ em trai một cái.
Tôi vươn tay về phía Thẩm Hoài Châu: “Vậy chúng ta mau đi đón, kéo em dậy!”
Thẩm Hoài Châu ôm tôi vào lòng.
Hôn hơn nửa ngày, hắn mới thoải mái dẫn tôi ra ngoài đón Thẩm Tu Bạch và Ôn Niên.
15
Thẩm Tu Bạch và Ôn Niên đã cởi bỏ hiểu lầm.
Từ xa, tôi có thể nhìn thấy những bong bóng màu hồng xuất hiện xung quanh họ.
Tôi vẫy tay từ xa.
Ôn Niên lập tức bỏ lại Thẩm Tu Bạch chạy về phía tôi.
Hai anh em đi sau chúng tôi.
Cố ý hạ giọng: “Em đề nghị ở gần một chút, nếu không lát nữa không có cách nào làm sáng tỏ.”
Thẩm Hoài Châu hừ nhẹ một tiếng, bước chân lại nhanh hơn.
Tôi và Ôn Niên vừa cười trộm, vừa nhỏ giọng thảo luận.
Tôi hỏi cô ấy: “Xác định Bạch nguyệt quang là quá khứ rồi sao?”
Ôn Niên gật đầu: “Cũng không thể tính là quá khứ, Thẩm Tu Bạch nói Bạch Nguyệt Quang là tự anh ấy tung ra.”
Tôi kinh ngạc: “Tại sao?”
Ôn Niên liếc mắt nhìn hai anh em đang lén lút, cố ý cao giọng:
“Sau khi người ta từ chối, anh ấy cảm thấy truyền ra ngoài thì rất mất mặt, liền tự mình bịa đặt một phiên bản liên hôn thương mại.”
Cách đó không xa truyền đến giọng nói ghét bỏ của Thẩm Hoài Châu: “Em ngốc như vậy sao?”
Thẩm Tu Bạch hối hận: “Nếu em sớm biết có Ôn Niên, em còn bịa cái rắm á!”
Hắn cũng không dám nghĩ.
Nếu mình theo đuổi không đủ nhanh, lập tức phải biên soạn một phiên bản mới.
Ôn Niên hạ giọng: “Nói thật, cô cảm thấy Thẩm Tu Bạch thế nào?”
Thẩm Tu Bạch ở phía sau khẩn trương hẳn lên.
Tôi suy nghĩ một chút: “Có chút tồi, nhưng để mà nói, cũng không phải là không thể.”
Hắn thở phào nhẹ nhõm.
Ôn Niên lại hỏi: “Vậy cô và Thẩm Hoài Châu – –
Tôi trầm mặc một lúc lâu: “Anh ấy vừa gặp đã yêu, gặp lại đã thầm mến, cũng may miệng ngọt, nếu không tôi chắc chắn sẽ đi cùng cô.”
Thẩm Tu Bạch yên lặng cúi đầu.
Thẩm Hoài Châu kiêu ngạo ưỡn ngực.
Nói xong, Ôn Niên kéo chặt cánh tay tôi, cười hì hì nói:
“Lần này thì tốt rồi, hai ta lại có thể ở bên nhau mỗi ngày.”
Hai anh em liếc nhau, tiến lên một trái một phải, lôi tôi và Ôn Niên đi.
16
Điều đầu tiên khi trở về nhà, họ đã có một thỏa thuận.
Đại loại nội dung chính là Thẩm Tu Bạch mỗi tháng cho tôi một khoản tiền, Thẩm Hoài Châu cho Ôn Niên.
Coi như mua chuộc.
Chúng tôi đừng tùy tiện nói ra những lời không có lợi, để cho tình cảm vợ chồng hài hòa.
Nhất là khuyên cái gì mà ly hôn trốn nhà đi.
Tôi và Ôn Niên liếc nhau, cố ý làm khó: “Aiya, đều là người một nhà, không cần phải ký mấy cái này chứ?”
Thẩm Tu Bạch đẩy tờ giấy tới trước mặt tôi: “Ký đi chị dâu, chị không ký thì em ngủ không yên.”
Ôn Niên nhìn về phía Thẩm Hoài Châu: “Đại ca, anh cũng muốn em ký?”
Sắc mặt Thẩm Hoài Châu không thay đổi: “Có ký hay không cũng được, tôi cảm thấy tình cảm của tôi với Thư Du rất vững chắc.”
Nói xong, anh nhìn về phía tôi: “Đúng không?”
Tôi: “Ừ……”
Nghe được âm cuối tôi kéo dài, anh quả quyết nhìn về phía Ôn Niên: “Ký đi.”
Ôn Niên lại nhìn tôi: “Cô có ký hay không?”
Tôi không cần nghĩ ngợi: “Cô ký thì tôi ký!”
Ký xong hiệp nghị, Thẩm Hoài Châu muốn ôm tôi trở về phòng.
Ôn Niên ở phía sau hô: “Tôi còn có chuyện muốn nói với Thư Du!”
Thẩm Hoài Châu liếc mắt qua.
Thẩm Tu Bạch lập tức đứng dậy: “Đi thôi Niên Niên, ngồi máy bay lâu như vậy rất mệt, chúng ta trở về ngủ thôi.”
Tôi chọc chọc eo Thẩm Hoài Châu, trêu ghẹo nói: “Không phải rất ổn định sao?”
Thẩm Hoài Châu liếc tôi một cái, nói chuyện đầy chua xót: “Anh cảm thấy ổn định, nhưng ở trong lòng em, cô ấy quan trọng hơn anh.”
Tôi xoay người ôm anh: “Đừng ghen nha.”
Thẩm Hoài Châu vẫn mạnh miệng: “Anh không ghen.”
Tôi bĩu môi: “Cô ấy so với anh quan trọng hơn~ cái này còn nói là không ghen à?”
Thấy tôi quyết tâm muốn trêu ghẹo anh.
Thẩm Hoài Châu đột nhiên cười khẽ một tiếng: “Nhắc nhở em một chút, tối hôm qua đánh cược là anh thắng.”
Thân thể tôi cứng đờ.
Co cẳng muốn chạy: “Em đau dạ dày, ngủ trước đây.”
Thẩm Hoài Châu kéo tôi về: “Không sao, trả tiền đặt cược xong, em từ từ ngủ.”
Tôi khóc không ra nước mắt.
┭┮﹏┭┮
……
Kết thúc ván cược, tôi âm thầm hạ quyết tâm.
Cả đời này không bao giờ đánh cược nữa!
(Hết)
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.