1
Gia đình phá sản, tôi và thiên kim giả Ôn Niên bị đưa tới Thẩm gia để gán nợ.
Tôi đi theo anh trai Thẩm Hoài Châu.
Cô ấy đi theo em trai Thẩm Tu Bạch.
Cuộc sống ở Thẩm gia cũng coi như khá dễ sống.
Thái độ của hai anh em họ đối với chúng tôi cũng rất thần kỳ.
Mỗi tháng cho tiền thì không ít, nhưng nhìn mặt chúng tôi thì không nhiều.
Hai chúng tôi cũng rất vui vẻ tự do.
Mỗi khi ra ngoài gặp mặt, tôi đều than thở với cô ấy về sự trâu bò của kim chủ vào mỗi đêm.
Nhưng gần đây, tôi thấy Ôn Niên luôn bất an.
Tôi chọc chọc cánh tay cô ấy: “Cô sao vậy? Tối qua Thẩm Tu Bạch không ngủ với cô sao?”
Cô ấy lấy lại tinh thần, thở dài:
“Bạch nguyệt quang của Thẩm Tu Bạch đã trở lại.”
Tôi “A” một tiếng.
Đề tài này không có cách nào giải quyết nhanh gọn được.
Bởi vì ở điểm này, hai anh em họ không giống nhau.
Thẩm Hoài Châu vẫn đi theo con đường cấm dục.
Nghe nói trước khi tôi xuất hiện, bên cạnh ngay cả một con muỗi cái cũng không có.
Thẩm Tu Bạch cũng không khác là bao.
Nhưng nghe nói vẫn có một Bạch nguyệt quang nhớ mãi không quên.
Ôn Niên tiếp tục thở dài: “Tôi cảm thấy tôi nên đi rồi, để anh ấy quay lại với Bạch nguyệt quang của mình.”
Tôi uống một ngụm trà sữa: “Đi đâu? Tôi đi cùng cô.”
Ôn Niên đột nhiên hạ quyết tâm: “Tôi định chạy trốn, cô có chạy không?”
Tôi không chút do dự: “Cô chạy thì tôi cũng chạy.”
Thẩm Hoài Châu đối với tôi tuy không tệ.
Nhưng trời đất rộng lớn, chị em là quan trọng nhất.
Được hay không, mặc kệ hắn!
Mặt Ôn Niên vô cùng vui mừng: “Vậy tôi chạy trước hay cô chạy trước?”
Tôi nghĩ nghĩ: “Cùng nhau chạy đi.”
Mặc dù Thẩm Hoài Châu không có Bạch nguyệt quang.
Nhưng bảo đảm một ngày nào đó sẽ xuất hiện một đối tượng liên hôn thương mại.
Tôi vẫn nên phòng ngừa chu đáo, nhân cơ hội này cùng nhau chạy trốn.
Ôn Niên lập tức hô to: “Được! Cùng nhau chạy!”
Sau đó, cô ấy sắp xếp mọi thứ liên quan đến việc chạy trốn.
“Tôi phụ trách việc mua vé và chuẩn bị các loại đồ dùng cần thiết để chạy trốn, cô phụ trách đi làm kế hoạch.”
Cô ấy dừng một chút: “Nếu cô không lên kế hoạch trước, thì đừng chạy theo tôi nha!”
Nói xong, cô ấy thu lại năm ngón tay.
Tôi vội vàng gật đầu: “Yên tâm yên tâm, đêm nay tôi trở về sẽ làm ngay một bản PPT và một bản word!”
Dù sao cũng không giống với du lịch bình thường, tôi vẫn phải để ý một chút.
Nhận được sự cam đoan của tôi, Ôn Niên hài lòng gật đầu.
2
Đêm đó về đến nhà, chúng tôi đều từ chối sự thân mật của kim chủ.
Cô ấy nói cô ấy bị đau dạ dày, tôi nói tôi chóng mặt.
Khi thấy hai vị kim chủ rời đi, tôi từ trên giường bò dậy, mở máy tính bắt đầu nhanh chóng làm ra kế hoạch chạy trốn.
Trong lúc Thẩm Hoài Châu sắp mua thuốc về, tôi lại nhanh chóng chạy về giường giả bệnh.
Hắn đưa tay sờ trán tôi, nỉ non: “Sao lại đổ mồ hôi rồi?”
Hắn muốn giúp tôi kéo chăn xuống.
Tôi vội vàng kéo chăn thật chặt, giả vờ rất lạnh.
Thẩm Hoài Châu lại xem nhiệt độ, phát hiện lại giảm xuống một ít.
Lúc này mới yên tâm rời đi.
Chân trước hắn vừa đóng cửa lại, chân sau tôi liền nhanh chóng lấy máy tính nóng hổi từ trong chăn ra.
Trên người bị chùm đến nóng hầm hập, tôi cũng không rảnh để ý tới.
Mở máy tính rồi tiếp tục viết.
Thời gian một buổi tối, Thẩm Hoài Châu cách một chút sẽ đến xem tình hình của tôi.
Hắn vừa vào, tôi liền nhanh chóng khép máy tính lại giả bộ ngủ.
Cứ lặp đi lặp lại như thế, khi trời sắp sáng, tôi mới có thể viết xong.
Nhấn nút Save, cất máy tính đi, tôi lập tức rơi vào trạng thái mê man.
3
Lúc tỉnh lại, Ôn Niên đang ngồi bên giường.
Cô ấy còn tiều tụy hơn tôi một chút.
Thấy tôi tỉnh lại, cô ấy vội vàng vươn tay hỏi tôi kế hoạch chạy trốn sao rồi.
Tôi mở máy tính cho cô ấy xem.
Nhân tiện hỏi: “Sao sắc mặt cô lại tệ như vậy?”
Ôn Niên trượt màn hình, thầm thở dài: “Thẩm Tu Bạch não tàn nhìn ra tôi đang giả bộ, cho nên lại lôi kéo tôi cả đêm.”
Nói xong, cơn tức của cô ấy lại bùng lên: “Bà nội hắn, nếu không chạy sớm muộn gì cũng mất mạng.”
Tôi buồn ngủ.
Cô ấy xem xong, gửi kế hoạch đến máy tính của mình.
Tôi ngáp một cái, lại hỏi: “Cô bên kia chuẩn bị xong chưa?”
Trong mắt Ôn Niên lạnh như băng:
“Nghe nói vị Bạch Nguyệt Quang kia ba ngày sau sẽ trở về, hai anh em Thẩm gia đều sẽ đi tham gia tiệc chào mừng.”
“Buổi tối hôm đó chạy là hợp lý nhất.”
Tôi gật đầu: “Được, đều nghe lời cô.”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetÔn Niên trả máy tính cho tôi: “Nhân lúc bọn họ không có ở đây, tôi phải về ngủ bù đây.”
Cô ấy vừa đóng cửa lại, tôi lại đắp chăn tiếp tục ngủ.
Vừa ngủ liền ngủ đến khi Thẩm Hoài Châu trở về.
Hắn cởi đồng hồ ra, lại tới sờ trán tôi: “Hôm nay thế nào rồi? Nghe người giúp việc nói em ngủ cả ngày.”
Tay hắn có chút lạnh, tôi co rúm một chút: “Em khỏe rồi.”
Có Ôn Niên làm gương ở phía trước, tôi sợ bị hắn nhìn ra là tôi giả bệnh.
Thẩm Hoài Châu lại cởi cúc áo: “Vậy đi ngủ sớm một chút đi.”
Tôi có một chút sợ hãi với động tác cởi nút áo của hắn ta.
Sợ tới mức lắp bắp: “Cái kia, em còn chưa khỏe, chúng ta vẫn nên ngủ thật ngon đi.”
Thẩm Hoài Châu phản ứng lại, nhướng mày:
“Không đi ngủ thì em muốn làm gì?”
“Còn có thể làm gì chứ?”
“Chỉ biết giả ngốc.”
Tôi đỏ mặt, lại lấy chăn che đầu: “Không làm gì hết, ngủ đi ngủ đi.”
Thẩm Hoài Châu cũng không nói gì nữa.
Hắn đưa tay ôm tôi vào trong ngực, rất nhanh liền ngủ thiếp đi.
Ban ngày ngủ cả một ngày, tôi mở to mắt nhìn trần nhà, ngủ không được.
Trong đầu nghĩ xem kế hoạch chạy trốn còn có chỗ nào cần hoàn thiện.
Mở mắt đến bình minh, rốt cuộc cũng có chút buồn ngủ.
Chỉ có thể nghe được tiếng Thẩm Hoài Châu rời giường, ánh mắt hoàn toàn không mở ra được.
Không biết qua bao lâu, hắn cúi người hôn lên trán tôi, trong phòng lại không có động tĩnh.
Để hạ thấp lòng cảnh giác của hai anh em, thời gian uống trà chiều của tôi và Ôn Niên đều hủy bỏ.
Mỗi ngày đều ở trong phòng của mình hoàn thiện kế hoạch.
Cuối cùng thì ngày Bạch Nguyệt Quang về nước đã tới.
4
Sáng sớm, Ôn Niên đã tìm lý do để cãi nhau với Thẩm Tu Bạch.
Sau đó tự nhốt mình vào trong phòng, ngay cả tôi cũng không chịu mở cửa.
Thẩm Tu Bạch nghĩ cô ấy chỉ là đang giận dỗi, tức giận phá cửa ra ngoài.
Ánh mắt của tôi dừng lại trên người Thẩm Hoài Châu đang nhàn nhã uống trà trên sô pha, trong lòng âm thầm sốt ruột.
Không phải nói muốn đi dự tiệc chào mừng sao?
Sao hắn còn chưa đi?
Nếu không đi chúng tôi sẽ không kịp lên máy bay.
Tôi vội vã như một con kiến trên chảo nóng.
Thật lâu Thẩm Hoài Châu mới đứng dậy, trong lòng tôi vui vẻ chuẩn bị săn sóc dặn dò hắn trên đường đi phải cẩn thận.
Ai ngờ Thẩm Hoài Châu nhìn tôi một cái, nhíu mày: “Sao còn chưa đi thay quần áo?”
Tôi sửng sốt: “Hả?”
Hắn nhìn đồng hồ: “Tiệc chào mừng buổi tối, em không đi sao?”
Tất nhiên tôi sẽ không đi!
Cảm nhận được ánh mắt của hắn, tôi trong cái khó ló cái khôn, nặn ra hai giọt nước mắt: “Hôm nay em có chút không thoải mái, vẫn là không nên đi vậy.”
Vốn tưởng rằng nói đến nước này là được rồi.
Kết quả động tác mặc áo khoác của Thẩm Hoài Châu dừng một chút: “Vậy cũng phải thay quần áo, anh đưa em đi bệnh viện.”
Tôi đang gấp đến độ đỉnh đầu sắp bốc hỏa luôn rồi.
Liên tục xua tay: “Không không không, em không cần đi bệnh viện, ngủ một lát là được.”
Giọng điệu của Thẩm Hoài Châu không cho phép tôi từ chối: “Không được, khó chịu nhiều ngày như vậy, nhất định phải đi kiểm tra.”
Tôi lắc đầu: “Tiệc chào mừng rất quan trọng, anh cứ đi trước đi, chờ anh trở về chúng ta sẽ đi kiểm tra.”
Chờ hắn trở về, tôi với Ôn Niên hẳn là đã chạy trốn thành công rồi.
Thẩm Hoài Châu không chấp nhận: “Người không quan trọng mà thôi, đi kiểm tra trước, nghe lời anh.”
Mắt thấy hắn thật sự muốn lôi kéo tôi đi ra ngoài, tôi vội vàng nắm lấy tay vịn sô pha bên cạnh:
“Thật ra, thật ra là em gạt anh, em rất bình thường.”
Thẩm Hoài Châu rõ ràng không tin.
Lực trên tay hắn lỏng ra một chút, trên mặt có chút không vui: “Mặc kệ em nói thế nào, hôm nay phải đi kiểm tra.”
Tôi đổ mồ hôi lạnh cả người.
Suy nghĩ một chút, tôi nắm chặt tay áo hắn: “Thật sự không sao mà, em muốn ở nhà với Niên Niên, hôm nay cô ấy đau lòng nên em rất lo lắng cho cô ấy.”
Thẩm Hoài Châu nghi ngờ nhìn tôi.
Tôi tiếp tục nói: “Anh biết cô ấy là một trong những người quan trọng nhất trên thế giới này của em mà, em không muốn để cô ấy lại một mình.”
Thẩm Hoài Châu cũng nhớ tới khúc mắc tình cảm giữa Bạch Nguyệt Quang và Thẩm Tu Bạch kia.
Hắn buông tay tôi ra, gật đầu: “Vậy cũng được, em ở bên cạnh cô ấy đi.”
Tôi vui mừng vô cùng.
Bổ nhào qua hôn lên môi hắn: “Anh thật tốt, buổi tối uống ít rượu một chút, bye bye!”
Thẩm Hoài Châu giữ chặt eo tôi, cúi đầu: “Cô ấy là một trong những người quan trọng nhất, vậy những người khác là ai?”
Thật ra là không có một trong những nào cả.
Ôn Niên chính là người thân nhất của tôi.
Nhưng tôi không ngại dỗ dành hắn, làm cho hắn buông lỏng cảnh giác: “Đương nhiên là anh, chỉ có hai người các người thôi, không có ai khác nữa.”
Khóe miệng Thẩm Hoài Châu nhếch lên: “Dẻo mồm dẻo miệng.”
Hắn cúi đầu hôn xuống.
Chân tôi mềm nhũn đến nỗi suýt nữa đứng không vững.
Sợ lát nữa hắn không khống chế được, tôi vội vàng đẩy đẩy hắn: “Sắp không kịp rồi, anh mau đi đi.”
Lúc này Thẩm Hoài Châu mới buông tôi ra: “Buổi tối đừng ngủ sớm.”
Vì tiễn hắn đi, tôi cái gì cũng dám đồng ý.
Tôi thở phào nhẹ nhõm khi thấy chiếc xe của hắn biến mất trong sân.
Sau đó chạy nhanh lên lầu tìm Ôn Niên.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.