8.
Đây là lần đầu tiên tôi ngủ lại ở nhà người khác.
Tám giờ tối, tôi đứng trước phòng tắm, đáng thương nhìn Ôn Cảnh Sơ: “Không có quần áo thay.”
Ôn Cảnh Sơ nhét một bộ đồ mới vào trong tay tôi: “Chấp nhận mặc tạm đi, bên ngoài mưa to, không có ai nhận ship đồ cả.”
Tất cả đều như kế hoạch của Hứa Vi Vi, mọi thứ đều thuận lợi.
Tôi đứng trong phòng tắm chờ một lúc lâu, mãi đến khi bên ngoài tắt đèn mới không lấy quần áo trong mà len lén đẩy cửa đi ra.
Hơi nóng từ trong phòng tắm tràn ra.
Không khí trở nên ẩm ướt.
Tôi quấn khăn tắm, tìm kiếm bóng dáng của Ôn Cảnh Sơ trong phòng khách.
Trên sofa chỉ có một chiếc chăn, không thấy bóng người.
Tôi vốn đang căng thẳng, lần này lại càng hoảng hơn, vội vàng gửi tin nhắn cho Hứa Vi Vi.
[Anh ấy chạy rồi.]
[Chạy?]
[Ừm, chị Vi Vi, không phải là anh ấy… không thích phụ nữ đấy chứ?]
Hứa Vi Vi gửi một sticker nghiêm túc: [Cậu ấy đụng vào em chưa?]
[Ừm… Trên nguyên tắc mà nói thì không tính, không có, không có chạm.]
Hứa Vi Vi im lặng một lúc lâu rồi gửi voice chat đến.
“Em gái, em chuẩn bị tâm lý trước đi. Ôn Cảnh Sơ đến tuổi này rồi mà lại chưa từng yêu đường, một là không thích phụ nữ, hai là không được.”
Điện thoại tôi là hàng chất lượng, hơn nữa còn mở loa ngoài.
Âm thanh lại ở mức lớn nhất.
Giọng Hứa Vi Vi vang khắp phòng.
Tôi ngẩn người.
Bầu trời tối đen bên ngoài đột nhiên lóe sáng, phác họa ra dáng người cao gầy của người đàn ông.
Anh dựa vào bệ cửa sổ, hơi nghiêng đầu, lười biếng nhìn tôi.
Tôi giơ điện thoại, im lặng đối mặt với Ôn Cảnh Sơ cách mình mấy bước.
“Nguyên Nguyên, lại đây.”
Ôn Cảnh Sơ gọi tôi.
Tôi bị dọa cho run rẩy, nhanh chóng giấu điện thoại đi: “Không phải em nói…”
Cạch.
Cửa sổ bị đóng lại.
Ôn Cảnh Sơ nâng chân đi về phía tôi.
Tôi hoảng hốt lùi về sau mấy bước, lưng va vào tường, không thể lùi lại nữa.
Ôn Cảnh Sơ dễ dàng lấy được điện thoại trong tay tôi, tiện tay ném lên bàn ăn.
Mùi dầu gội đầu và mùi nước khử trùng như ôm trọn lấy tôi.
“Anh lớn hơn em năm tuổi, đúng là hơi già rồi.”
Ôn Cảnh Sơ vuốt mái tóc ẩm ướt của tôi, giọng điệu u ám: “Chưa từng có bạn gái, cũng không thích đàn ông.”
Trái tim tôi đập nhanh, bên tai là tiếng mạch máu đập đều đều, nhịp nhàng, âm thanh rung động.
“Vậy, vậy anh thích ai?”
Tiếng đồng hồ trong góc tường cũng khiến thần kinh yếu ớt của tôi trở nên nhạy cảm.
Ôn Cảnh Sơ chặn tôi lại, đột nhiên bật cười: “Em nói xem anh thích ai?”
Anh giữ cằm tôi xoa xoa, ép tôi nhìn thẳng vào mắt anh.
“Lần đầu tiên thấy em, anh đã muốn…”
Anh xích lại gần bên tai tôi nói nhỏ hai chữ.
Hai chân tôi mềm nhũn, ngã vào trong lồng ngực anh.
Lúc này Ôn Cảnh Sơ như một chú sói đã cởi vỏ bọc yếu ớt của mình, để lộ ra bản tính thật.
“Anh, anh…”
Anh cọ nhẹ vào tai tôi, giọng nói nhẹ nhàng: “Mặc áo sơ mi của anh, em còn muốn chạy đi đâu nữa, hả?”
“Anh cố ý…”
Giọng tôi như tiếng muỗi kêu.
“Em đoán đúng rồi.”
Cừu nhỏ tắm rửa sạch sẽ rồi mới vào nồi được.
Anh dùng một nụ hôn nóng bỏng chặn tôi lại.
Lúc đầu là trêu chọc, tôi vừa lùi lại anh đã giữ chặt lấy gáy tôi, đùng dầu lưỡi liếm nhẹ lên răng, không ngừng trêu chọc…
Anh quá xấu rồi.
Ngón tay anh trượt nhẹ lên rãnh lưng tôi, từng chút từng chút chuyển đến gáy, nhẹ nhàng vuốt ve.
Tôi biến thành một đám bùn, mềm mại ôm lấy cổ Ôn Cảnh Sơ.
Anh ôm lấy tôi: “Chúng ta vào phòng ngủ.”
Tôi bị ném lên giường, vừa chuẩn bị sẵn sàng đón cuồng phong mưa rào thì Ôn Cảnh Sơ đã cầm chăn đắp kín cho tôi rồi rời đi.
Tôi: “?”
Anh chậm rãi cài lại cúc áo, dịu dàng nói: “Ngủ ngon.”
Sau đó cũng không quay đầu mà đóng cửa lại cho tôi.
Tôi tức giận la to: “Ôn Cảnh Sơ, có phải là anh không được không?”
9.
Lúc tôi tỉnh dậy cũng đã gần giữa trưa.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetVừa mở cửa đã ngửi được mùi thơm lan tỏa khắp phòng.
Ôn Cảnh Sơ quay lưng về phía tôi trong phòng bếp.
Nghe thấy tiếng, anh quay đầu nhìn tôi.
“Rửa tay ra ăn cơm.”
Đột nhiên chuông cửa vang lên.
Ôn Cảnh Sơ nói: “Chắc là quần áo của em đến, chỉnh lại đồ rồi đi mở cửa.”
“Ồ.”
Tôi đi đến mở cửa.
Không phải là shipper.
Mà là một đôi vợ chồng trung niên tóc đã điểm bạc.
Bọn họ thấy tôi, đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó là vô cùng không khách sáo nói: “Đây là nhà con trai tôi, cô là ai?”
Ôn Cảnh Sơ nghe thấy tiếng động, anh ra khỏi phòng bếp, không cần suy nghĩ đã nói:
“Nguyên Nguyên, đến chỗ anh.”
“Dạ.”
Tôi đã đoán được người đến là ai.
Ôn Cảnh Sơ bảo vệ tôi sau lưng, dùng giọng điệu vô cùng lạnh lùng nói: “Hai người đến đây làm gì?”
Người phụ nữ trung niên cất giọng nói bén nhọn: “Con trai mẹ mua nhà mà mẹ không thể đến ở sao?”
Người đàn ông kia ngay cả giày cũng không đổi, đi thẳng lên trên thảm.
“Được đó, thằng nhãi mày, giàu rồi cũng không biết hiếu kính bố mẹ à? Nếu không phải ông đây trăm phương ngàn kế đi nghe ngóng thì ông còn không biết mày làm bác sĩ đâu. Mày không để tụi tao tìm được dễ dàng nhỉ.”
“Dựa vào hai người mà cũng xứng?”
Ôn Cảnh Sơ khinh thường cười ra tiếng.
Bầu không khí trong phòng khách đột nhiên trở nên căng thẳng.
Đôi vợ chồng trung niên thẹn quá hóa giận.
“Tụi tao là bố mẹ mày, mày không chăm sóc tụi tao, tụi tao sẽ đến tòa kiện mày.”
“Năm đó khi hai người ném tôi cho bác gái có từng nghĩ đến việc tôi có hiếu kính hai người hay không chưa?”
Giọng Ôn Cảnh Sơ mỉa mai: “Cho hai người ba giây, cút ra ngoài.”
“Mày đúng là đồ không có lương tâm, nuôi mày còn không bằng nuôi một con chó nữa!”
Tôi nghe xong cảm thấy rất khó chịu.
Tôi nhớ đến nhiều năm trước, Ôn Cảnh Sơ bị gia đình bác gái mình kéo đến đầu ngõ.
Bố mẹ anh cũng ngang ngược gây chuyện như bây giờ:
“Chị là bác nó, nhà chúng tôi thất nghiệp, còn phải dựa vào cứu trợ của người khác, chị đừng có mong cái thứ hàng tiện nghi giá rẻ này cho chúng tôi!”
Bác gái anh tức giận kêu to: “Không biết xấu hổ! Cả nhà mấy người đều là lũ quỷ hút máu! Con đỉa!”
Tôi không biết lấy đâu ra dũng khí mà kéo Ôn Cảnh Sơ ra phía sau rồi mắng:
“Là hai người không nuôi anh ấy, cũng không biết ai mới là người không có lương tâm!”
Mẹ anh bị kích thích, bà ta ngồi dưới đất gào khóc: “Cưới vợ rồi quên mẹ, mọi người đến mà xem này!”
“Nơi này không phải là chỗ cho mày nói!”
Bố anh cầm lấy bình hòa trên bàn ném về phía tôi.
Ôn Cảnh Sơ nhanh tay nhanh mắt xoay người ôm lấy tôi.
Bình đập vào bàn vỡ nát, mảnh sứ bắn ra khiến mặt Ôn Cảnh Sơ bị thương.
Không ngừng chảy máu.
Tôi được anh bảo vệ trong ngực, hoàn hảo không chút tổn thương.
Tiếng ồn ào khiến hàng xóm xung quanh chú ý, có người báo cảnh sát.
Hai người họ thấy chuyện bị làm lớn thì xám xịt rời đi.
Để lại một mớ hỗn độn.
Tôi vỗ lưng anh, lúc nói mới phát hiện giọng mình run rẩy: “Anh đừng sợ, họ đi hết rồi.”
Ôn Cảnh Sơ hạ ánh mắt, lẳng lặng vuốt tóc tôi.
“Nguyên Nguyên.”
Anh gọi tôi một tiếng, sau đó không nói gì mà chỉ ôm tôi, vùi mặt vào cổ tôi, phần da cổ tôi nhanh chóng ẩm ướt.
Tôi hơi động đậy nói: “Mặt anh bị thương, em băng vết thương lại cho anh được không?”
“Đường Nguyên Nguyên, em vẫn luôn biết.”
“Biết cái gì?”
“Biết quá khứ và xuất thân của anh, và cả cuộc đời nát bét này của anh nữa.” Anh ôm chặt tôi vào lòng: “Tại sao em lại thích anh? Sẽ rất vất vả.”
Tôi nghẹn ngào: “Thích làm gì nghĩ nhiều như vậy chứ…”
“Trước em, không ai thích anh.”
Tôi ngẩng mặt lên, mỉm cười nói.
“Vậy chắc anh rất hạnh phúc, được một người thích mười năm. Đường Dĩ Thần cũng không có đâu.”
Ánh mắt Ôn Cảnh Sơ rung động, che giấu hết mọi cảm xúc.
“Này, chẳng lẽ anh không cảm động sao?”
“Ừm.” Anh đóng cửa lại, dọn dẹp xong mảnh sứ rồi quay lại ôm lấy tôi đặt lên bàn ăn.
Hai tay chống hai bên, nghiêm túc hôn tôi.
“Nguyên Nguyên, anh yêu em.”
Tôi vòng tay qua cổ anh, nóng như lửa.
“Vết thương của anh có cần bôi thuốc không…”
Anh xoa đầu tôi, vùi đầu vào vai tôi: “Nguyên Nguyên, anh yêu em.”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.