Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 5

1:37 sáng – 16/11/2024

10.

Vì để anh trai thuận lợi khỏi bệnh, tôi và Ôn Cảnh Sơ không có ý định công khai trước mặt anh ấy.

Mỗi lần Đường Dĩ Thần thấy tôi xuất hiện với Ôn Cảnh Sơ đều bắt đầu trợn trừng mắt, châm chọc khiêu khích.

“Chà, đàn ông già không tìm được bạn gái nên bắt đầu lừa gạt cô gái nhỏ nhà người ta rồi đấy. Đường Nguyên Nguyên, em cẩn thận bị lừa.”

Tôi cúi đầu gọt lê cho anh ấy.

Ôn Cảnh Sơ đứng trước giường bệnh nói: “Đã hỏi chủ nhiệm Lý, ngày mai xuất viện.”

“Cậu ổn không vậy?”

Anh trai nghi ngờ nhìn anh một cái: “Đổi tính à?”

Ôn Cảnh Sơ cười nhạt: “Quan tâm người lớn mà thôi.”

Anh tôi liếc mắt nhìn anh, quay đầu hớn hở nói với Hứa Vi Vi: “Em nói mời chú dì đi ăn cơm vào hôm nào?”

“Ngày kia.” Cô ấy nhìn tôi và Ôn Cảnh Sơ: “Còn cả hai người nữa.”

“Hả? Tại sao còn có cả em?”

Hứa Vi Vi cười thần bí: “Đừng hỏi nhiều như vậy, đến với Cảnh Sơ là được.”

Chiều tối thứ sáu, tôi gặp bố mẹ của Hứa Vi Vi, cũng là người giúp đỡ Ôn Cảnh Sơ.

Hóa ra nhà cô ấy giàu như vậy.

Sắc mặt bố Hứa không tốt lắm, nói chuyện cũng không chút nể nang.

“Vi Vi, chuyện chung thân đại sự cả đời không thể qua loa như vậy được, người bố mẹ chọn cho con con không muốn mà lại đi chọn người khác.”

Anh tôi nắm tay Hứa Vi Vi: “Chú, con và Vi Vi tự do yêu đương, con có nhà có xe, thu nhập ổn định. Chú có thể yên tâm.”

Đây là lần đầu tiên tôi thấy dáng vẻ đáng tin cậy của anh trai mình.

Bố mẹ Hứa Vi Vi nhìn nhau, giọng điệu uyển chuyển.

“Vi Vi, bố mẹ nghĩ con nói đùa nên mới tự làm chủ, mời bố mẹ Cảnh Sơ đến…”

Vừa dứt lời, bố mẹ Ôn Cảnh Sơ đã đẩy cửa đi vào: “Ôi chao, ông bà thông gia, chào hai người.”

Bầu không khí lập tức trở nên nặng nề.

Ôn Cảnh Sơ nhíu mày, nắm chặt lấy tay tôi.

“Chú dì, con đã có bạn gái, cảm ơn chú dì yêu thương, con và Vi Vi chỉ là bạn bè bình thường thôi.”

Anh tôi trợn trừng mắt, nhìn tôi không chớp mắt.

Tôi trốn tránh, từ từ nhích về sau lưng Ôn Cảnh Sơ.

“Đứa nhỏ này, con nói chuyện kiểu gì vậy.” Bố Ôn Cảnh Sơ phản bác: “Con và Vi Vi là một đôi trời sinh…”

“Đây là chuyện riêng của tôi, không liên quan gì đến ông.”

Bố anh vỗ bàn một cái, đứng lên, tức đến mức mặt đỏ bừng: “Thằng ranh con nhà mày, mày dám nói chuyện với ông đây như thế à?”

Ôn Cảnh Sơ không quan tâm đến ông ta mà nhìn về phía bố mẹ Hứa Vi Vi, nho nhã lịch sự:

“Chú dì, chắc hai người cũng thấy tình hình nhà con rồi. Con và họ không có tình cảm gì với nhau, hôn nhân của con do con quyết định.”

“Không được! Hôn sự này hôm nay nhất định phải được quyết định!” Mẹ Ôn Cảnh Sơ la lớn, nắm lấy tay Ôn Cảnh Sơ: “Mày đi ra ngoài cho tao!”

Tình hình trở nên hỗn loạn.

Ôn Cảnh Sơ lạnh lùng đứng dậy đi ra ngoài với bố mẹ.

Còn lại mấy người chúng tôi nhìn nhau.

“Đường Nguyên Nguyên, chuyện này là thế nào?”

Đối mặt với sự chất vấn của anh trai, tôi cẩn thận nói: “Em yêu đương với anh ấy…”

Bố mẹ Hứa Vi Vi hỏi tôi: “Cô gái, con là bạn gái Cảnh Sơ sao?”

“Vâng, con đã thích anh ấy rất nhiều năm rồi.”

Mẹ Hứa thở dài: “Được rồi, ông Hứa, dưa hái xanh không ngọt.”

Cho đến khi bữa tối kết thúc, Ôn Cảnh Sơ vẫn chưa quay lại.

Tôi nhân lúc Đường Dĩ Thần không chú ý, lén chạy ra ngoài.

Ở bồn hoa bên cạnh cửa khách sạn, tôi thấy được bóng dáng của Hứa Cảnh Sơ.

Anh dựa vào tường, cổ áo bị bố nắm lấy, nở nụ cười khinh bỉ:

“Ôn Quý, không có tiền thì đi tìm con nuôi của mình mà đòi, không phải ông muốn ở với đứa con giàu có đấy sao?”

Mẹ anh khóc như mưa: “Bố mẹ không phải là cố ý vứt bỏ con…”

“Không phải cố ý?” Ôn Cảnh Sơ cười lạnh: “Vì con nuôi mà vứt bỏ con ruột, chê nghèo ham giàu, sao, con nuôi của hai người tìm được bố mẹ ruột nên vứt hai người sang một bên sao?”

Câu nói này chọc đúng chỗ đau của bố Ôn, ông ta đấm Ôn Cảnh Sơ một cái, khuôn mặt anh nhanh chóng xuất hiện vết đỏ.

“Được, mày không đưa tiền thì tao đi tìm bạn gái nhỏ của mày, dù sao nó cũng phải hiếu kính bố mẹ chồng tương lai mà.”

Ôn Cảnh Sơ không còn cười, anh giữ chặt lấy vai ông ta, mạnh mẽ đẩy ông ta vào tường: “Ông thử tìm cô ấy sao.”

Bố anh lớn tiếng cười to: “Sợ sao? Lần cuối thấy mày sợ là lần mày lên cấp ba thì phải? Con bé kia không phải bạn gái mày sao?”

Khớp tay Ôn Cảnh Sơ trắng bệch, gân xanh trên trán lộ rõ, sắc mặt âm trầm, có thể thấy anh dùng nhiều sức đến mức nào.

Tôi đột nhiên nhớ đến một chiều tan học năm cấp hai, tôi bị một ông chú kì quái chặn lại đòi tiền.

Ông ta nói ông ta biết Ôn Cảnh Sơ.

Tôi đưa tiền cho ông ta, ông ta sẽ đồng ý cho tôi kết hôn với Ôn Cảnh Sơ.

Vừa nhìn đã không thấy giống người tốt.

Tiền của tôi đều dùng để mua sữa bò ô mai cho Ôn Cảnh Sơ, tôi không đồng ý, ông ta lập tức ra tay cướp lấy.

Cuối cùng bị cảnh sát kéo đi.

Tôi bị dọa sợ, vẫn luôn trốn trong góc tường khóc không ngừng.

Lúc anh tôi chạy đến, tôi đã bị dọa cho mặt mũi tái nhợt.

Ôn Cảnh Sơ đứng cách đó không xa, anh nhìn tôi một lúc lâu mới rời đi.

Từ đó trở đi anh càng lạnh nhạt với tôi hơn.

Tôi cho rằng anh không muốn dính líu liên quan đến mình vì không thích tôi, không ngờ là do bố mẹ anh.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Ôn Cảnh Sơ nhìn chằm chằm bố mình, cuối cùng khàn giọng nói: “Ông nợ bao nhiêu tiền?”

“Hai trăm vạn.”

Anh nhắm mắt, cuối cùng cũng nhượng bộ: “Được, tôi chuyển cho ông, ông đừng làm phiền cô ấy.”

Bố mẹ của anh rời đi.

Trời mưa lác đác.

Ôn Cảnh Sơ đứng một mình bên cạnh bồn hoa, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Tôi không cẩn thận giẫm lên cành cây khô, Ôn Cảnh Sơ ngẩng đầu nhìn sang.

Đôi mắt đen nhánh mang theo cảm xúc mà tôi không hiểu, rất lâu sau cũng không nói gì.

Không hiểu sao tôi đột nhiên rất muốn khóc.

Tôi đi đến trước mặt Ôn Cảnh Sơ, ngẩng đầu lên hỏi: “Anh muốn kết hôn với em không?”

Ánh mắt anh run rẩy, cô đơn nói: “Nguyên Nguyên, trên người anh mang món nợ hơn hai trăm vạn.”

“Cho nên anh thật sự không muốn kết hôn với em sao?”

Giọng tôi nghẹn ngào: “Vì bố mẹ anh nên anh không muốn ở bên cạnh em nữa sao?”

Ôn Cảnh Sơ ôm chặt lấy tôi: “Nguyên Nguyên, đừng khóc… Đừng vì anh mà như vậy.”

“Lần đó ông ta tìm đến em khiến anh rất sợ hãi.”

“Anh không muốn em gặp bất kỳ nguy hiểm nào, cho anh một chút thời gian, được không? Anh sẽ giải quyết.”

Ánh đèn đường đã tắt, xung quanh chìm vào bóng đêm.

Ôn Cảnh Sơ kéo tôi vào dưới mái hiên: “Nguyên Nguyên, về trước đi, anh trai em đang chờ em.”

Xuyên qua màn mưa, tôi thấy Đường Dĩ Thần đứng ở phía đối diện, im lặng nhìn Ôn Cảnh Sơ.

Ánh mắt hai người giao nhau, không khí căng thẳng.

Ôn Cảnh Sơ kéo tay tôi đi dưới mái hiên đến trước mặt anh ấy.

Anh tôi trầm mặt: “Nguyên Nguyên còn nhỏ, không hiểu chuyện, nhưng cậu phải biết, tôi không thích bố mẹ cậu, cũng tuyệt đối sẽ không để Nguyên Nguyên có bất kỳ tiếp xúc gì với họ. Cho dù nhân phẩm của cậu có hơn người đến đâu thì cũng không thể dựa vào được.”

“Tôi biết.”

Tóc Ôn Cảnh Sơ bị nước mưa làm ướt, đây là lần đầu tiên anh không phản bác lại anh tôi.

“Tôi… sẽ giải quyết hết mọi thứ, sau đó đến tìm Nguyên Nguyên.”

“Được, làm không được thì đừng đến gặp con bé.”

Ôn Cảnh Sơ nhìn tôi chằm chằm, anh xoa đầu tôi, cởi áo khoác ra khoác lên cho tôi rồi quay người rời đi.

11.

Anh tôi kéo tôi về nhà, ra lệnh cưỡng chế không cho phép tôi liên lạc với Ôn Cảnh Sơ.

Mùa hè đến, phòng vẽ tranh nhỏ tôi mở bắt đầu trở nên bận rộn.

Tôi cố gắng không nghĩ đến Ôn Cảnh Sơ, ngay cả WeChat cũng không nhắn.

Hứa Vi Vi sắp đính hôn với anh trai tôi, bố mẹ tôi cố ý chạy từ thành phố D đến để chuẩn bị lễ đính hôn.

Tháng 7, cảnh sát phá được tụ điểm đánh bạc lớn, bắt được không ít người.

Trưa ngày hôm đó, anh tôi kéo tôi lên bệnh viện.

“Đi đưa kẹo mừng giúp anh.”

“Đưa đến đâu?”

“Khoa não.”

Tôi cầm hộp kẹo mừng, ngẩn ra cả nửa ngày, thấy anh ấy uống sữa bò ô mai thì hỏi: “Anh lấy ở đâu ra vậy?”

“Cướp ở chỗ Ôn Cảnh Sơ.” Anh chậc lưỡi: “Em đừng có hỏi, thứ này đúng ngon thật, khó trách lúc đi học anh cướp sữa bò thôi cũng bị cậu ta đánh. Một người đàn ông mà lại đi thích sữa bò ô mai… Này, anh còn chưa nói xong mà, em đi đâu vậy?”

Tôi cầm kẹo mừng đi đến cửa phòng làm việc, nghĩ đi nghĩ lại, lại quay lại đá một cái vào chân Đường Dĩ Thần.

Anh ấy gào lên một cái: “Đường Nguyên Nguyên, em mưu sát anh ruột!”

Tôi xụ mặt nói: “Anh là đồ hèn hạ! Kẻ trộm!”

Nói xong tức giận đi ra ngoài.

Đến phòng khám khoa não, y tá bên này đều biết tôi: “Nguyên Nguyên, đến tìm bác sĩ Ôn sao?”

“Vâng, chị, em đến đưa kẹo mừng.”

“Tiếc quá, anh ấy đi phẫu thuật rồi. Em có muốn chờ không?”

Tôi để kẹo mừng lên bàn: “À, em còn có việc nên đi trước, em để lại cho các chị một phần, chào mừng các chị đến tham gia tiệc cưới của anh em.”

Các chị y tá nhìn nhau, đột nhiên nhiệt tình đi đến.

“Ôi chao Nguyên Nguyên, móng tay em đẹp thật đó, em làm ở đâu vậy?”

“Tóc của em nhuộm ở đâu thế, cho chị xin địa chỉ đi…”

Tôi bị đẩy vào văn phòng, còn chưa kịp phản ứng lại thì trong tay đã có thêm một đĩa trái cây.

“Nguyên Nguyên, em ăn xong hẵng đi.”

Sau đó các cô ấy đóng cửa lại cho tôi.

Tôi đây lại… bị nhốt lại à?

Tôi không phụ lòng tốt của mấy người họ, nhưng cũng không muốn để Ôn Cảnh Sơ cảm thấy mình quá nóng vội nên đành phải cố gắng ăn xong hoa quả, nhanh chóng ăn hết là có thể rời đi.

Lúc Ôn Cảnh Sơ bước vào, tôi không khác hamster là bao, vẻ mặt vô tội nhìn anh.

Ôn Cảnh Sơ đóng cửa lại, đôi mắt đen chăm chú nhìn tôi, giọng rất nhẹ: “Nguyên Nguyên, có chuyện gì sao?”

Đã một tháng trôi qua, tôi lại lần nữa gặp lại anh.

Trái tim vẫn không tự chủ được mà đập mạnh.

Tôi nhanh chóng nhai nuốt hoa quả trong miệng, bỏ đĩa xuống rồi đứng lên.

“Em… em đến đưa thiếp mời của anh trai, các chị ấy mời em ăn trái cây…”

Nói xong tôi nhìn về phía đĩa trái cây, bên trên có dán nhãn, đây là trái cây của Ôn Cảnh Sơ.

Tôi ăn phần của anh.

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận