6.
Tiếng dương cầm ngoài cửa sổ truyền vào, từ từ vang vọng căn phòng.
Tôi ngồi trên đùi anh, cúi đầu, có thể thấy rõ đường nhân ngư dưới lòng bàn tay.
Anh bị cảm, hai tai đỏ bừng, dáng vẻ để mặc người khác bắt nạt.
Cho người ta cảm giác mình đang nhân cơ hội mà làm bậy.
Tôi tiến lại gần anh, cảm nhận hơi thở nóng bỏng quanh quẩn tai và cổ mình.
Tê dại kéo dài đến sau lưng.
Eo tôi nhanh chóng mềm nhũn.
“Nguyên Nguyên, em biết anh ghét Đường Dĩ Thần đến mức nào không?”
“Tại sao em không thể như cậu ta, đối xử với anh tệ một chút?”
Đôi mắt anh đen láy, giọng nói khàn khàn vang lên trong màn đêm.
Giống như ác ma đang dụ dỗ con người trầm luân.
“Vì em thích anh.”
Có lẽ anh không biết, cấp ba, sữa bò ô mai đặt trên bàn anh mỗi trưa đều là của tôi.
Câu nói này đối lấy sự phản kích của Ôn Cảnh Sơ, anh trả thù cắn lên vành tai tôi một cái, tôi thở nặng nề một hơi.
“Thích phải trả một cái giá rất lớn.”
Tôi chống lên vai anh: “Ai sợ chứ!”
Bên tai vang lên tiếng cười nhẹ lần đầu tiên nghe thấy của Ôn Cảnh Sơ, mỗi một hơi thở của anh cũng đều khiến tôi run rẩy.
Ngón tay thon dài dùng dao một cách điêu luyện của anh vĩnh viễn có thể khiến người ta mê muội.
“Nguyên Nguyên, em quá nhỏ…”
Giọng anh sát bên tai tôi, hơi thở ấm áp lướt qua vành tai rồi phả lên tóc tôi.
Nóng quá…
“Em muốn uống nước…”
“Ừm, lát nữa cho em uống.”
Tôi như một chú cá chết khô trên bờ, trang phục lộn xộn, bất lực há miệng thở hổn hển.
Còn Ôn Cảnh Sơ lại trang phục gọn gàng, chỉ có mặt đồng hồ trên cổ tay hơi động đậy, ánh sáng trên mặt pha lê mập mờ không rõ.
Không khí ngày càng oi bức.
Tiếng dương cầm ngoài cửa sổ như châu lăn trên khay ngọc, ting tang có thứ tự.
Trong đêm khuya yên tĩnh không người tấu lên một khúc nhạc có quy luật.
Tôi mềm oặt dựa vào anh, bàn tay nắm chặt quần áo anh đến mức dúm dó.
“Ôn Cảnh Sơ… Em…”
Ánh mắt anh càng tối hơn.
Cái gì tôi cũng không nghe được.
Trong thời điểm cao trào nào đó, tiếng dương cầm ồn ào cũng im bặt.
Như tiếng chuông bạc ngân vang, dư âm kéo dài.
Tôi vùi mặt vào ngực anh, hai tai đỏ bừng.
Ôn Cảnh Sơ hôn lên vành tai tôi, nhìn bàn tay vô thức đặt lên thắt lưng anh, cười nhẹ: “Vẫn muốn sao?”
“Nguyên Nguyên, nếu làm thật thì không phải đơn giản như thế này đâu…”
Đôi mắt ướt sũng của tôi nhìn về phía anh: “Tiếp đó là gì?”
Yết hầu Ôn Cảnh Sơ lên xuống: “Em nói thử xem?”
Dứt lời, một tiếng chuông điện thoại chói tai ngắt lời anh.
Không khí mập mờ lập tức bị cắt ngang.
Giữa lúc bối rối, tôi thiếu chút nữa ngã xuống sofa.
Ôn Cảnh Sơ nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy tôi, vừa ôm tôi vừa nhận điện thoại.
Tôi nhìn ba chữ “Hứa Vi Vi” trên màn hình, ánh mắt tối sầm.
Quả nhiên, một giây sau giọng cô ấy vang lên mang theo sự kinh hoàng và bất lực: “Cảnh Sơ, giúp mình một chút…”
Ánh mắt Ôn Cảnh Sơ khôi phục lại sự tỉnh táo, khí chất cũng thay đổi: “Sao vậy?”
Tôi nhanh chóng chỉnh trang lại quần áo, ngồi cách xa, cúi đầu nghịch móng tay.
Tôi nghe thấy Ôn Cảnh Sơ trả lời: “Được, được, mình lập tức qua.”
…
Cúp điện thoại, anh nói với tôi: “Nguyên Nguyên, mặc quần áo.”
“Ồ.”
Tôi kiêu căng đứng dậy, chỉnh đốn lại trang phục của mình.
Trong lòng thầm mắng: Mới được có mấy phút mà đã trở mặt không nhận người như vậy chứ.
Ôn Cảnh Sơ đi đến, rút giấy ăn ra lau giúp tôi: “Nghe anh nói…”
“Em không muốn nghe.”
Ôn Cảnh Sơ hơi giật mình: “Em biết anh em có chuyện rồi?”
“Cái gì?”
Anh nhíu mày lau nước mắt cho tôi.
“Anh em đang ở bệnh viện, không nguy hiểm gì đến tính mạng, nhưng bị xe đâm gãy chân, cần làm phẫu thuật.”
Tôi ngẩn người.
Cho đến khi được đưa đến bệnh viện, nhìn Đường Dĩ Thần đau đến mức mặt tái nhợt, một câu cũng không nói nên lời, nước mắt tôi như tràn bờ đê, cầm tay anh trai gào khóc: “Anh, em không muốn anh chết…”
Đường Dĩ Thần yếu ớt ho một tiếng: “Cút.”
Mắt Hứa Vi Vi đỏ bừng: “Anh bị bệnh à, mắng Nguyên Nguyên làm gì!”
Đường Dĩ Thần như đổi nết, miệng cũng không dám há, ngoan ngoãn như một trái bí đao.
Ba người chúng tôi đưa mắt nhìn Đường Dĩ Thần vào phòng phẫu thuật.
Hứa Vi Vi như dỗ trẻ con, cô ấy xoa đầu tôi: “Nguyên Nguyên, đừng lo, anh em sẽ không sao đâu.”
Lời còn chưa dứt cô ấy đã bật khóc.
Lúc này tôi mới phát hiện tay cô ấy lạnh buốt, không có chút độ ấm nào.
“Chuyện gì vậy?” Ôn Cảnh Sơ hỏi.
Hứa Vi Vi nhận khăn tay từ tôi lau nước mắt, giọng điệu buồn bã.
“Mình… Tụi mình đi hẹn hò, anh ấy nhất định đòi mua tháp ô mai cho mình. Đúng lúc đó bên trật tự đô thị đến, ông chủ đẩy xe chèn qua chân anh ấy…”
“Hẹn hò?”
Là tôi nghe nhầm hay tiếng Hứa Vi Vi không phải là ngôn ngữ của nhân loại vậy?
Khoảng chừng một phút tôi vẫn không kịp lý giải mối quan hệ rắc rối của cô ấy, Ôn Cảnh Sơ và anh trai tôi.
Hứa Vi Vi ngượng ngùng nhìn tôi: “Nguyên Nguyên, chị… theo đuổi anh trai em rất nhiều năm rồi, gần đây mới ở bên nhau.”
Tôi trợn mắt há mồm.
Ôn Cảnh Sơ ở sau lưng hừ nhẹ một tiếng, không khác cười nhạo là bao.
Dường như đang tỏ vẻ loại người như Đường Dĩ Thần mà cũng có người thích.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetHứa Vi Vi dụi mắt: “Xin lỗi, chị đi vệ sinh.”
Cô ấy rời đi, trong hành lang chỉ còn mình tôi và Ôn Cảnh Sơ.
Tôi do dự một lúc lâu rồi ngẩng đầu lên, đúng lúc này anh nhìn sang.
Mặt tôi đỏ bừng.
“Quan hệ của anh và Hứa Vi Vi là gì?”
Tôi hỏi thẳng.
“Bố mẹ cô ấy là người giúp anh.” Ôn Cảnh Sơ lời ít ý nhiều: “Anh là con rể bố mẹ cô ấy vừa ý.”
“Ồ.”
Tôi cắn môi, lại cúi đầu.
Cằm đột nhiên bị Ôn Cảnh Sơ nâng lên.
Khóe miệng anh mang theo ý cười nhạt: “Không phải em rất có thành ý sao? Không thích chuyện này à?”
“Anh là con rể của người ta, em còn theo đuổi làm gì nữa…”
Tôi rầu rĩ không vui.
“Anh giống kiểu người lấy thân báo đáp sao?” Anh hỏi lại.
Tôi ngạc nhiên.
Ôn Cảnh Sơ nhìn anh tôi mới bị đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, ánh mắt hiện lên ý cười.
“So với báo ân, anh càng thích báo thù hơn. Ví dụ như, trước mặt Đường Dĩ Thần, hôn em gái của cậu ta.”
Đối diện với khuôn mặt tuấn tú đột nhiên phóng to hơn, trái tim tôi như muốn nổ tung.
“Cmn chứ Ôn Cảnh Sơ, thả ra cho ông…”
Giọng nói run rẩy của anh tôi vang lên bên cạnh.
Như ông cụ sắp gần đất xa trời.
Ôn Cảnh Sơ duy trì tư thế không động đậy, anh cứ như vậy hôn lên trán tôi trước mặt anh trai.
Anh tôi tức đến mức ngất xỉu.
7.
Trong thời gian Đường Dĩ Thần nằm viện, chiều nào Hứa Vi Vi cũng đến.
Trước mặt Hứa Vi Vi, anh ấy ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Vì kinh nghiệm theo đuổi quá phong phú của Hứa Vi Vi, tôi bắt đầu đi theo cô ấy học hỏi.
“Cảnh Sơ sao, chị cũng không biết cậu ấy thích kiểu con gái như thế nào, cậu ấy quá biết cách xây dựng cảm giác an toàn, không ai là không thích cậu ấy.”
“Nhưng chỉ những người thân thiết mới biết người này như người máy không có cảm xúc, không ngừng học tập, làm nghiên cứu khoa học, làm việc, không ngừng phẫu thuật và khám bệnh.”
Cô ấy nghiêng đầu: “Có lẽ cậu ấy trời sinh đã không cảm thấy hứng thú về phương diện tình cảm nam nữ. Dù sao chị cũng không thích kiểu này. Nếu không phải cậu ấy và Đường Dĩ Thần quen nhau thì còn lâu chị mới để ý đến.”
Tôi nghiêm mặt: “Chị Vi Vi, năm đó em từng gửi tiền cho anh ấy, anh ấy không nhận… Có phải là anh ấy nghiêm túc không?”
Hứa Vi Vi cắn ống hút, suy nghĩ một lát: “Có thể… Có khả năng là cậu ấy chậm chạp. Em thử lại mấy chiêu của chị xem.”
Cô ấy ghé sát lại tôi nói nhỏ một lúc.
Hôm đó Ôn Cảnh Sơ đưa tôi về, tôi nắm chặt dây an toàn nói: “Em có thể đến nhà anh ngồi một lúc không?”
Anh bình thản nhìn dòng xe cộ đông đúc phía trước, một lúc lâu mới nói: “Buổi tối muốn ăn gì?”
Đây có nghĩa là đồng ý!
Tôi chọn bừa vài món ăn, vẫn không cảm thấy yên lòng.
Ôn Cảnh Sơ mua đồ ăn rồi vào bếp bận rộn chuẩn bị.
Tôi cầm sữa bò ô mai, ngơ ngác nhìn bóng lưng của anh.
Ánh sáng chiếu qua cánh cửa, rơi xuống trên vai Ôn Cảnh Sơ.
Màu vàng ấm áp.
Thời cấp ba, tôi thường xuyên gặp Ôn Cảnh Sơ ngồi trước cửa nhà trong hành lang.
Từ khi lên cấp ba, trên mặt anh luôn có vết xanh vết tím.
Có đôi khi còn nghe thấy tiếng cãi nhau của bác anh ấy và chồng.
Ý đại khái là “Ôn Cảnh Sơ là thứ vướng víu, không có bố không có mẹ, không được dạy dỗ”.
Anh ôm sách ngồi dựa vào cửa trong ánh trời chiều, ánh mắt hạ thấp như không nghe thấy gì.
Tôi lén nói với mẹ, mẹ lập tức chuẩn bị thêm một phần cơm, nói tôi đưa cho Ôn Cảnh Sơ.
Đó là lần đầu tiên Ôn Cảnh Sơ nói với tôi: “Biến.”
Dọa tôi sợ phát khóc.
Đường Dĩ Thần nghe thấy thì đến đánh Ôn Cảnh Sơ một trận.
Sau đó tôi lặng lẽ để cơm trên bệ cửa sổ gần đó.
Rồi trốn ở một góc, xác nhận anh ăn xong mới yên tâm rời đi.
Tôi vẫn luôn hi vọng trong tương lai anh sẽ sống tốt hơn bây giờ.
Bây giờ anh có nhà của riêng mình.
Có một công việc vô cùng tự hào.
Áo cơm không lo.
Nguyện vọng của tôi đã được thực hiện.
Một lát sau, Ôn Cảnh Sơ bê đồ ăn ra.
“Cá rán.”
“Sườn xào chua ngọt.”
“Mì dầu.”
Ôn Cảnh Sơ đeo tạp dề, áo xắn đến khuỷu tay, đường cong cơ bắp mạnh mẽ.
“Còn muốn ăn gì nữa?”
Tôi ngơ ngốc nhìn một bàn đầy đồ ngon: “Anh… làm hết sao?”
“Không phải là em muốn ăn sao?”
“Đủ rồi… Em cũng ăn không hết.”
Ôn Cảnh Sơ lấy cho tôi một bát cơm đầy rồi ngồi xuống phía đối diện.
Tài nấu nướng của anh đúng là không tệ.
Nhưng trong lòng tôi có chuyện, ăn được nửa bát là không thể ăn tiếp.
“Không hợp khẩu vị sao?”
Anh hỏi.
“Không có, rất ngon.” Tôi cúi đầu, ăn thêm mấy miếng, cuối cùng không nhịn được mà hỏi: “Đêm nay em có thể ở lại nhà anh không?”
Vừa dứt lời đã muốn cắn đứt lưỡi.
Hứa Vi Vi đã nói với tôi là phải ẩn dụ… Sao lại nói thẳng ra rồi!
Động tác của Ôn Cảnh Sơ dừng lại, không chút nghĩ ngợi nói: “Không thể.”
“Nhưng em sợ sét đánh.”
Tôi cẩn thận nói: “Đêm nay có mưa rào, có sấm nữa.”
Đối mặt với ánh mắt tội nghiệp của tôi, lời từ chối của Ôn Cảnh Sơ như kẹt trong cổ họng, anh bình tĩnh chuyển ánh mắt: “Nhường giường cho em, anh ngủ ở sofa.”
“Được!”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.