4.
Vì não bị chấn động, tôi được nhận vào khoa não của Ôn Cảnh Sơ.
Lúc y tá sắp xếp để nhập viện đã nhiều chuyện hỏi tôi: “Em và bác sĩ Ôn có quan hệ gì vậy?”
Tôi suy nghĩ, dũng cảm trả lời: “Em đang theo đuổi anh ấy.”
“Vậy thì em phải cạnh tranh với nhiều người rồi, có rất nhiều cô gái xinh đẹp trong bệnh viện ngấp nghé bác sĩ Ôn, nhất là bác sĩ Hứa mới đến năm nay.”
Hứa Vi Vi sao?
Tôi mất mác cúi đầu.
Anh trai như ông cụ non cắt ngang cuộc đối thoại của chúng tôi: “Tôi là người nhà con bé, đây là phương thức liên lạc của tôi.”
Ánh mắt y tá sáng lên: “Anh là bác sĩ Đường ngoại khoa sao?”
Anh tôi trời sinh có đôi mắt đào hoa, trừ bỏ tính cách hơi chó ra thì vẻ ngoài không tồi chút nào.
Lúc Ôn Cảnh Sơ ra khỏi văn phòng, anh tôi đang đứng nói chuyện vui vẻ với người khác.
Anh đứng cách đó không xa: “Người không liên quan không được vào, ra ngoài.”
Anh trai nghiêng đầu, không thèm quan tâm, nở nụ cười chế nhạo: “Ông đây cũng là nhân viên công chức của bệnh viện, cậu bớt can thiệp vào đi.”
Ôn Cảnh Sơ im lặng vài giây rồi bình thản đi đến.
Trong ánh mắt hung ác của anh tôi, anh nâng cằm tôi lên, vừa nhìn vết thương vừa nói: “Gọi bảo vệ đến tiễn bác sĩ Đường đi giúp tôi.”
Ở địa bàn của mình, lời nói của Ôn Cảnh Sơ vẫn có trọng lượng hơn.
Anh tôi bị chú bảo vệ nắm tay dắt đi, vừa đi vừa gào thét: “Ôn Cảnh Sơ, cmn cậu dám đụng vào em gái tôi thử xem!”
Ôn Cảnh Sơ cười nhạt: “Yên tâm, tôi sẽ thay cậu… chăm sóc em gái thật tốt.”
Phòng bệnh ồn ào cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh.
Tôi hơi rụt người lại.
Ôn Cảnh Sơ lườm tôi một cái, nói: “Lại đây.”
“Ồ…”
Trùng hợp đêm nay anh trực đêm.
Vừa vào phòng Ôn Cảnh Sơ đã đóng cửa lại.
Trong phòng yên tĩnh.
Tôi lập tức căng thẳng.
Ôn Cảnh Sơ mặc áo khoác trắng, dựa vào bàn, lạnh nhạt nói: “Lại gần thêm chút nữa.”
Dáng người anh rất cao, dưới ánh đèn lạnh lẽo, nét mặt anh càng lạnh lùng hơn.
Khuy áo cài đến yết hầu.
Áo khoác trắng bên ngoài.
Tôi ngoan ngoãn ngồi trước mặt anh, cúi đầu, cảm nhận được ánh mắt sắc bén nghiêm túc của Ôn Cảnh Sơ, anh nhìn xuyên qua mắt kính gọng vàng nhìn thẳng xuống đỉnh đầu tôi.
“Có muốn đứa bé không?”
“Hả?”
Anh nhìn liếc qua bụng tôi: “Để mình anh thấy bài viết, không phải là muốn anh giúp em sao?”
Mặt tôi lập tức đỏ lên: “Không, em đùa thôi… Em không mang thai.”
Ôn Cảnh Sơ nheo mắt: “Đùa? Đường Nguyên Nguyên, vui lắm sao?”
Tôi sợ đến mức phát khóc: “Không phải em đăng, là bạn thân em nói, có thể dùng để…”
Câu nói tiếp theo thật sự rất khó mở miệng.
Ôn Cảnh Sơ càng muốn hỏi hơn: “Dùng để làm gì?”
Tai tôi đỏ bừng, giọng như tiếng muỗi vo ve: “Dùng để… lạt mềm buộc chặt với anh.”
Bầu không khí xung quanh như đóng băng.
“Lạt mềm buộc chặt…” Ôn Cảnh Sơ đột nhiên bật cười: “Lá gan của em cũng lớn thật đấy.”
Giọng anh như gió xuân thổi qua tai, thổi đến mức khiến lòng người ngứa ngáy.
Anh hơi cúi đầu lại gần tôi, đôi mắt đen láy nhìn tôi không chớp, trong mắt là cảm xúc tôi không rõ, dường như sẽ lập tức nuốt chửng tôi.
“Anh và anh em là kẻ thù, em đoán xem anh sẽ đối xử với em như thế nào?”
Nước khử trùng nhàn nhạt đột nhiên trở nên rất có tính xâm lược.
Tôi căng thẳng đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi, giọng cũng run rẩy: “Đừng đánh em, em sẽ khóc thật đó…”
Đây là lần đầu tiên Ôn Cảnh Sơ nở nụ cười dịu dàng như ác ma với tôi: “Ngoan, lau vết thương cho anh.”
Trong tay tôi bị nhét ngoáy tai có i-ốt vào.
Anh dang chân, để tôi đứng giữa đôi chân dài của mình.
Hô hấp nhẹ nhàng lướt qua ngón trỏ tôi như lông vũ quét qua, khiến lòng người ngứa ngáy.
Trong lòng tôi đột nhiên xuất hiện mấy cảnh không hợp độ tuổi, ánh mắt theo bản năng liếc xuống dưới rồi nhanh chóng rời đi, đúng lúc chạm vào ánh mắt Ôn Cảnh Sơ.
Ánh mắt anh như hiểu tất cả, cảnh cáo tôi: “Đường Nguyên Nguyên, nhìn mặt.”
Nhưng ngay cả mặt tôi cũng không dám nhìn thẳng, liên tục lùi lại trong ánh mặt xâm lược của anh.
Cuối cùng chạy trối chết.
Sau lưng là giọng nói mơ hồ của y tá: “Cô gái giường 301 chắc là uổng công rồi.”
301, không phải là tôi sao?
“…Bác sĩ Ôn và bác sĩ Hứa là kim đồng ngọc nữ mà.”
“Lúc anh ấy lên đại học, tiền học cũng do nhà họ Hứa bỏ.”
“Ai cũng nói anh ấy là con rể nhà họ Hứa nuôi từ nhỏ.”
Năm lên cấp ba, tôi cũng từng lén lút gửi tiền mừng tuổi vào thẻ của Ôn Cảnh Sơ nhưng đều bị trả lại.
Ôn Cảnh Sơ vẫn chán ghét nhà chúng tôi.
Vừa rồi anh chỉ đang trêu đùa tôi mà thôi.
Mấy ngày sau đó, tôi cố gắng trốn Ôn Cảnh Sơ.
Ngay cả một lời cũng không dám nói với anh.
Anh bận bịu công việc, hết cuộc phẫu thuật này đến cuộc phẫu thuật khác, cũng không gặp tôi.
5.
Vết thương rất nhẹ, mấy ngày sau tôi đã được xuất viện.
Anh trai lái xe đón tôi về, sắc mặt tối đen.
“Em đừng nghĩ rằng cậu ta là người tốt, bố mẹ cậu ta ly hôn, cậu ta ở với bác, giống như động vật máu lạnh vậy.”
“Anh không quan tâm đến người khác như thế nào. Chỉ cần một ngày em vẫn là em gái anh thì không thể ở bên cạnh cậu ta.”
“Đó là vì bác gái anh ấy đối xử với anh ấy không tốt… Hết đánh lại mắng.”
Nhà tôi và nhà bác gái Ôn Cảnh Sơ là hàng xóm.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetHàng xóm đều biết.
Mẹ tôi thương hại anh, thường xuyên gọi tôi đi đưa cho Ôn Cảnh Sơ một số đồ bồi bổ.
Nhưng Ôn Cảnh Sơ lại không ngừng trốn tránh tôi.
Những gì anh tôi nói sau đó tôi không nghe được lấy một lời.
Tôi ngẩn người nhìn người ngoài cửa sổ, dần rơi vào ưu thương.
Tôi thật sự muốn từ bỏ.
Mấy ngày sau đó, tôi hoàn toàn buông bỏ.
Nếu không phải mẹ gửi một thùng tôm đỏ đến, nói tôi đưa cho Ôn Cảnh Sơ một phần thì đời này tôi cũng không dám gặp lại anh.
Tôi mang theo tâm trạng thấp thỏm đi gõ cửa nhà anh.
Hôm nay là ngày nghỉ, đúng lúc anh ở nhà.
Mặc quần áo ở nhà, dáng vẻ thoải mái lười nhác.
Anh không đeo kính nên không có sự sắc bén và nghiêm túc của ngày thường.
“Có việc?” Vẫn là câu hỏi ngắn gọn ấy.
Tôi cầm túi nhựa, yếu ớt nói: “Mẹ em gửi tôm đỏ đến, nói em mang qua cho anh…”
Anh cúi đầu xuống nhìn sau đó đưa tay xách túi nhựa đỏ lên, thản nhiên nói: “Cảm ơn.”
“Nếu anh không thích… thì cứ ném đi.” Tôi xoa mũi: “Vậy… em về đây…”
“Chờ chút.”
Ôn Cảnh Sơ đánh giá tôi: “Anh em mắng em rồi?”
Tôi ngẩng đầu: “Không có nha.”
Anh nhíu mày, đi sang một bên: “Vào đi.”
Tôi cũng không hiểu anh để tôi đi vào làm gì.
Hai chân lại không nghe theo trí não mà đi vào.
“Tùy ý ngồi.”
Ôn Cảnh Sơ nói xong thì vào phòng bếp, không lâu sau mang ra cho tôi một đống đồ ăn vặt.
“Muốn xem tivi không?”
“Hả?”
“Đáp lễ người bệnh đến thăm.” Anh tự nhiên ngồi xuống bên kia sofa: “Kiểm tra chức năng đại não của em đã ổn định chưa.”
“À, được…”
Tôi nghiêm túc xem phim truyền hình.
Không lâu sau, cả người nóng đến mức đổ mồ hôi.
Nhiệt độ hơi cao.
Anh mở điều hòa lên.
Trên bàn còn có một cốc thuốc cảm chưa uống hết.
Tôi vô thức hỏi: “Anh bị cảm?”
Ôn Cảnh Sơ nhắm mắt dựa vào sofa, mệt mỏi ừ một tiếng.
“Không quá nặng, xem tiếp đi, chờ anh em đi trực đêm về rồi hẵng về.”
Nói xong anh đắp chăn lên.
Hóa ra anh nghĩ rằng tôi và Đường Dĩ Thần đang cãi nhau, sợ tôi về nhà sẽ bị Đường Dĩ Thần bắt nạt.
Tôi lén lút nhìn, phát hiện anh bệnh thành thế này không giống như người có thể quan tâm thêm gì nữa, thế là tôi lặng lẽ đứng dậy đi vào bếp.
Chờ đến lúc bên ngoài đã tối, tôi bưng một bát cháo gạo đến bên cạnh Ôn Cảnh Sơ.
Anh ngủ thiếp đi.
Hô hấp đều đều.
Lông mi cong dài tạo thành bóng râm trên khuôn mặt.
Khiến anh trở nên dịu dàng hơn nhiều.
Tôi muốn đưa tay chạm vào anh nhưng Ôn Cảnh Sơ lại đột nhiên mở mắt.
Trong đôi mắt màu đen là bóng hình của tôi.
Tôi lập tức rút tay về, cẩn thận nhìn anh.
“Sao vẫn chưa đi?”
Giọng Ôn Cảnh Sơ hơi khàn.
Rất dễ nghe.
“Em… em nấu cháo cho anh, anh có muốn ăn một chút không?”
Lần đầu tiên tôi bị đôi mắt đen láy của Ôn Cảnh Sơ nhìn cho run rẩy.
Một lúc lâu sau anh cũng không nói gì.
“Đường Nguyên Nguyên, lá gan em lớn thật đó.”
Anh nặng nề thở hắt ra, nâng mắt lên: “Trời tối rồi cũng không về, không sợ anh bắt nạt em sao?”
Tôi cầm bát đặt sang một bên, son sắt thề.
“Anh sẽ không.”
Ôn Cảnh Sơ và anh trai tôi như nước với lửa nhưng anh đối xử với tôi khá lịch sự.
Hơn nữa…
Tôi cũng không ngốc, nhiều năm như vậy còn không rõ tính cách của một người sao?
“Thật sao?” Ôn Cảnh Sơ bật cười, một tay đột nhiên kéo lấy cổ tay tôi.
Tôi không kịp chuẩn bị, cứ như vậy ngã nhào trên người anh.
Bàn tay to lớn của anh đặt trên lưng tôi, hơi thở nóng rực phả bên tai tôi.
Ôn Cảnh Sơ cười lạnh: “Anh của em dạy em như vậy sao?”
Trái tim tôi đập như trống.
Môi khô khốc.
Lòng hiếu thắng đột nhiên bị kích thích, tôi không tin mình không hạ được anh.
“Anh có bản lĩnh thì ra tay đi.”
“Đường Nguyên Nguyên em dám làm dám chịu, tận hưởng lạc thú ở trước mắt.”
“Nếu anh không được thì em đi tìm người khác…”
Sau vài giây ngắn ngủi, nụ cười trên môi Ôn Cảnh Sơ cuối cùng cũng biến mất.
“Được, đó là do em nói.”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.