“Mẫu thân, Hy nhi sai rồi. Hy nhi lẽ ra nên ăn ít hơn, mỗi ngày chỉ nên ăn một cái bánh mì thô thôi. Nhưng Hy nhi ăn ba cái một ngày, mấy năm nay, không biết đã ăn bao nhiêu cái.”
Ánh mắt mẫu thân rơi vào cánh tay gầy trơ xương mà ta cố ý để lộ ra, ngay lập tức đôi mắt bà đỏ hoe:
“Không nhiều, không nhiều đâu, Hy nhi ăn chẳng có bao nhiêu cả, con nhìn xem, gầy gò đến mức nào rồi?
“Đợi về nhà, ta nhất định sẽ bồi bổ cho con thật tốt*”
Ta lại nhìn phụ thân:
“Phụ thân, nữ nhi chỉ có một cái miệng để ăn, ăn cũng chẳng tốn bao nhiêu tiền, nhưng năm ngoái nữ nhi đã thành thân rồi.”
Ta chỉ tay về phía căn nhà đất và hàng rào đổ nát:
“Căn nhà này là mua đất từ thôn trưởng, dân làng cùng nhau xây dựng. Khi đó nữ nhi không biết rõ giá cả. Không ngờ xây nhà lại tốn nhiều tiền đến vậy. Nếu biết trước, nữ nhi đã ở trong hang động rồi.”
Nói xong, ta cúi đầu xuống, làm bộ lau nước mắt.
Phụ thân nhìn căn nhà xiêu vẹo, gió lùa tứ phía sau, rồi lại nhìn hàng rào chẳng thể ngăn nổi ai, thở dài một tiếng:
“Con đã thành thân rồi sao? Sao không thấy phu quân của con?”
“Phu quân con đã qua đời rồi.” Ta nghẹn ngào đáp:
“Nữ nhi đã tốn rất nhiều tiền để chữa bệnh cho phu quân, nhưng cuối cùng vẫn không cứu được chàng.”
Còn mang theo tất cả số tiền của ta.
Mẫu thân ôm lấy ta, bật khóc nức nở:
“Ôi, đứa con khốn khổ của ta!”
Tiếng khóc ấy vang lên rõ mồn một trong cái sân im lặng đến kỳ lạ.
Ta vỗ về người:
“Mẫu thân, có thể gặp lại người và phụ thân, nữ nhi không còn thấy khổ sở gì nữa.”
Dỗ dành bà khóc ít đi, ta quay đầu nhìn Lý Tình Nguyệt:
“Muội muội, muội nói đúng, tỷ không nên tiêu pha bừa bãi. Muội xem bộ quần áo của tỷ đây, là năm ngoái mua từ Vương thẩm ở đầu thôn. Nghĩ lại, đúng là không nên tiêu tiền vào việc này. Rõ ràng bộ trước vá thêm vài miếng nữa là có thể mặc thêm hai năm.”
Lý Tình Nguyệt nhìn vào bộ quần áo của ta, phía trước ngực đã được vá thêm ba miếng, rồi lại nhìn xuống bộ xiêm y lụa là của mình, xấu hổ cúi gằm mặt xuống.
Nước mắt của mẫu thân lại tuôn như mưa:
“Đứa con khốn khổ của ta!”
Thấy hiệu quả cũng đã đủ, ta thêm một chút nữa:
“Phụ thân, nếu người không mang đủ tiền thì cũng không sao. Thôn trưởng và mọi người đều rất tốt, họ sẽ không trách nữ nhi đâu. Đợi nữ nhi kiếm được tiền, con sẽ trả lại cho họ.”
Phụ thân không còn do dự nữa, ông lấy từ trong túi áo ra một xấp ngân phiếu, đếm đúng mười tờ.
Trong đám đông lập tức vang lên tiếng hít vào kinh ngạc.
Nhìn kỹ lại, ai nấy mắt cũng đỏ ngầu.
Phụ thân bước lên một bước, đưa xấp ngân phiếu cho thôn trưởng:
“Thôn trưởng lão huynh, những tờ ngân phiếu này vừa đủ 1.000 lượng, nhờ huynh theo số nợ của Hy nhi mà trả lại cho mọi người.”
Thôn trưởng nuốt ừng ực, nhìn ta rồi không dám đưa tay ra nhận.
Ta lấy xấp ngân phiếu từ tay cha, nhét vào tay thôn trưởng.
“Thôn trưởng bá bá, những năm qua nhờ có ông và dân làng chăm sóc, tiểu Cửu mới lớn lên bình an. Số tiền này ông cầm lấy, giúp ta trả lại cho mọi người, đợi sau này tiểu Cửu có sự nghiệp, nhất định sẽ báo đáp thêm.”
Nói xong, ta nháy mắt với thôn trưởng.
Thôn trưởng rùng mình một cái, xém chút nữa làm rơi ngân phiếu xuống đất.
Nhưng thôn trưởng dù sao cũng là người đứng đầu một làng, đã từng trải nhiều chuyện, ông lập tức định thần lại: ” Tiết Cửu, đi theo ta.”
Ta bước theo thôn trưởng ra xa, phía sau lũ lượt kéo theo tất cả những thôn dân hiếu kỳ.
“Chuyện gì vậy, Tiết Cửu? Đó thật sự là cha mẹ ngươi sao?”
Ta gật đầu: “Có lẽ vậy!”
“Có lẽ? Ngươi nói gì lạ vậy?” Thôn trưởng dựng lông mày lên.
“Ta đâu có quen họ. Họ nói là thì cứ coi là vậy thôi.”
Thôn trưởng tức giận, mặt mày cau có:
“Ngươi đúng là tiểu vương bát đản, có thể nghiêm túc một chút được không? Đó là cha mẹ ruột đó, không phải Vương đại gia Vương Đại nương sát vách, sao có thể tùy tiện nhận.”
Ta khoát tay, ra hiệu rằng đây không phải chuyện gì to tát:
“Ta cũng đang muốn ra ngoài, đi nhờ xe ngựa của họ cũng tiện.”
Nghe ta nói vậy, thôn trưởng im lặng.
“Tiết Kim Đậu, ngươi trông nhà cho tốt vào. Nếu ta về mà nhà có mất một cục đất nào, ta sẽ phá nhà ngươi đấy.”
Tiết Kim Đậu òa khóc, ôm chặt lấy chân ông cha Tiết Thổ Đậu của mình, mà sụt sịt mũi.
Tiết Thổ Đậu vung tay tát nhẹ vào sau đầu con trai:
“Ngươi sợ cái gì? Tiết Cửu chỉ đang dọa ngươi thôi.”
Thôn trưởng hỏi tiếp:
“Ngươi định đi tìm phu quân của mình à?”
“Tìm hắn làm gì? Ta sớm đã coi hắn là người chết rồi.”
Dám cuỗm tiền của ta, cho dù chưa chết, ta cũng phải tự tay giết chết hắn.
“Thế ngươi đi đâu? Là đi…”
Ta ừm một tiếng.
Thôn trưởng trông đầy nghiêm trọng.
“Ngươi yên tâm, làm xong việc rồi ta sẽ quay về.”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetNói xong, ta quay ra phía dân làng, lớn tiếng:
“Mọi người nghe đây, hãy về thu xếp hành lý ngay, chỉ mang theo những thứ đáng giá và đủ lương thực cho ba ngày, những thứ khác không cần mang theo.”
Đám đông lập tức xôn xao.
Ta giơ tay lên. Đám đông im lặng.
“Từ đây đến Vân Thành, đi đường nhỏ thì ba ngày sẽ đến. Nhớ kỹ, không được vào thành. Hãy cử người vào mua lương thực đủ ba ngày, vòng qua thành mà đi, thêm ba ngày nữa là đến thôn Bạch Tháp. 500 lượng bạc giao cho thôn trưởng thôn Bạch Tháp, ông ấy sẽ giúp chúng ta làm hộ tịch, đồng thời chia đất. 500 lượng còn lại dùng để an gia.”
Đám đông lại ồn ào lên.
“Thật sự phải đi sao?”
“Sao mà gấp thế?”
“Không thể không đi à?”
“Gà nuôi ở nhà có đem theo được không?”
“Căn nhà ta mới sửa cách đây vài ngày thôi mà!”
“Nồi niêu xoong chảo có cần mang theo không?”
Ta im lặng nhìn đám người hỗn loạn.
Ta có thể hiểu được tình cảm họ dành cho căn nhà tranh này, dù nó nghèo nàn đến thế nào.
Bản thân ta cũng có chút không nỡ rời xa nơi đã sống hơn mười mấy năm.
Nhưng chúng ta phải đi.
Thôn trưởng quát lớn:
“Tất cả câm miệng lại!”
Đám đông lập tức im lặng.
“Chuyện này đã bàn bạc từ lâu rồi, bây giờ lại lẩm bẩm cái gì? Phải đi là phải đi. Trước kia không đi vì không có tiền, giờ Tiết Cửu đã có bạc, lại sắp xếp đâu vào đấy, tương lai không còn lo lắng gì, còn do dự gì nữa? Tất cả về thu xếp hành lý ngay, một nén nhang sau tập trung ở đầu thôn. Ai mà chậm chạp, đừng trách ta đánh gãy chân. Tất cả biến đi!”
Lần này không ai dám nói thêm lời nào.
Đám đông nhanh chóng tản ra.
Ta im lặng một lúc, rồi nói:
“Cái nơi tồi tàn này, sống cả nửa đời người ở đây, chửi cả nửa đời người, vậy mà giờ phải rời đi, lại có chút không nỡ. Tiết Đại Thụ, khi mọi người đi hết, hãy đốt hết chỗ này đi.”
Thôn trưởng thở dài:
“Ngươi thật nhẫn tâm, không để lại chút kỷ niệm nào à.”
“Không còn kỷ niệm thì không ai muốn trốn về.”
“Được thôi!”
“Trước khi đốt, dọn dẹp tiểu cô sơn, gom hết xác chết lại.”
“Ngươi muốn nói… Được, ta sẽ sắp xếp.”
“Nhớ chăm sóc sư phụ ta.”
Dặn dò xong việc, ta bước nhanh về nhà.
________________________________________
Khi rời khỏi thôn Gác La, ta liên tục vén màn xe ngựa để nhìn ra bên ngoài.
Cho đến khi nhìn thấy hướng của thôn Gác La bốc lên những cột khói đen cuồn cuộn, ta mới buông rèm xuống.
“Hy nhi, con có luyến tiếc nơi này không?” Mẫu thân nắm tay ta, nhẹ nhàng hỏi.
“Có gì mà luyến tiếc nơi nghèo nàn này?” Lý Tình Nguyệt khinh bỉ nói.
Mẫu thân khẽ điểm nhẹ vào trán Lý Tình Nguyệt, sẵng giọng:
“Đừng nói bậy. Dù sao đây cũng là nơi tỷ tỷ con đã sống hơn mười mấy năm.”
Ta đung đưa tay mẫu thân, cười nói:
“Mẫu thân, người thật hiểu con. Dù nơi này rất nghèo, nhà nào cũng lo cơm ăn áo mặc, con sống một mình, bữa no bữa đói, nhưng dân làng rất tốt, thường giúp đỡ con.
Có một năm vào dịp Tết, con sắp chết đói trong hang, may nhờ Vương thẩm ở đầu thôn mang cho con một cái bánh mì khô, con mới sống sót qua đêm hôm đó.”
Mẫu thân lập tức rưng rưng nước mắt.
Ta nhìn về phía Lý Tình Nguyệt.
“Muội muội, muội đã ăn bánh mì khô bao giờ chưa? Đó là bột ngũ cốc thô nghiền nhỏ, trộn với rau dại và lá cây, làm thành bánh khô. Phải uống nước mới nuốt trôi, mà khi nuốt thì rát cả cổ họng, nhưng rất no bụng.”
Lý Tình Nguyệt ngập ngừng, một lúc sau mới đáp được vài chữ:
“Chưa từng ăn.”
Ta tiếp tục truy vấn:
“Thế muội muội bình thường ăn gì? Chắc là cơm trắng nhỉ?
Ta nghe thôn trưởng bá bá nói rằng, người giàu thường ăn cơm trắng và các món sơn hào hải vị, có đúng không?”
Lý Tình Nguyệt có vẻ biết rằng cuộc sống giàu sang mà nàng đang hưởng lẽ ra phải thuộc về ta, nên có chút xấu hổ, lí nhí đáp:
“Cơm trắng.”
Ta liền kéo mẫu thân lại gần, ôm lấy cánh tay bà:
“Mẫu thân, con thật ghen tỵ với muội muội. Từ nhỏ đã được sống bên cạnh hai người, không lo ăn uống, được nuôi nấng trong tình thương yêu.”
Mẫu thân lau nước mắt bằng khăn tay:
“Hy nhi, những năm qua chúng ta đã nợ con rất nhiều, chúng ta nhất định sẽ bù đắp cho con.”
“Mẫu thân, con không cần ngoại vật, con chỉ cần tình thương của hai người là đủ.”
Nói xong, ta quay lại nhìn Lý Tình Nguyệt, nàng ta vội cúi đầu, che giấu ánh mắt đố kỵ.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.