Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 2

10:08 sáng – 07/11/2024

6.

Thật ra để mà nói thì khoảng thời gian đó cũng không dài.

Từ khi trở mặt, tôi và Tiêu Lâm đã không gặp nhau hai năm.

Tiêu Lâm là anh trai hàng xóm nhà tôi, lớn hơn bốn năm tuổi.

Từ nhỏ thành tích của anh đã rất tốt, cuộc sống cứ vậy một đường thẳng băng.

Nhìn thế nào cũng là một hạt giống phi công tốt.

Đáng tiếc nhà anh đã có truyền thống từ trước, từ đời ông nội đã cầm súng lên chiến đấu, cho nên khi thi đại học đã trực tiếp chọn trường quân đội.

Mẹ anh là vợ quân nhân, bà đã chịu đủ gian khổ khi làm vợ một quân nhân, hơn hai năm nay bố anh mới chuyển nghề về nhà, vợ chồng hòa thuận gia đình vui vẻ.

Nhưng vừa quay lại đã thấy con trai mình làm quân nhân.

Tinh thần mẹ Tiêu suy sụp.

Đánh cũng đánh, mắng cũng mắng, nhưng Tiêu Lâm lại quyết tâm nhập ngũ, ai khuyên cũng không được.

Lúc anh đi, mẹ anh cầm dép lê đánh anh, tôi lại ôm chân anh như koala giữ anh lại, vừa khóc vừa làm loạn cũng không ngăn cản được bước chân của anh.

Chuyến này anh đi đầu cũng không quay lại.

Tôi và Tiêu Lâm quen biết chắc được hơn 20 năm rồi.

Vừa là hứa hôn trong bụng mẹ, vừa là thanh mai trúc mã.

Thật ra trước kia anh rất thương tôi, xem tôi như em gái ruột của mình.

Từ nhỏ có cái gì ngon anh đều để cho tôi.

Mà tôi mắc lỗi gì phải ăn đánh thì chỉ cần hu hu khóc lớn là anh sẽ đứng ra nhận lỗi thay.

Anh che chở tôi, lần nào người lớn trong nhà cũng cười ha ha nói: “Tiêu Lâm, con không thể bảo vệ vợ không biết đúng sai như vậy được!”

Cấp hai tôi gặp đại ca trường học, cũng là anh đứng ra bảo vệ tôi, đánh cho tên đại ca kia răng rụng đầy miệng.

Lúc đó cũng là thời điểm trái tim thiếu nữ nở rộ, khó tránh chuyện rung động mới lớn.

Lúc đó Tiêu Lâm cũng chưa chó như bây giờ.

Thiếu niên nhà bên cạnh cao lớn đẹp trai, chỉ là ăn nói không khéo, khó có khi cho người khác sắc mặt tốt.

Nhưng anh lại dịu dàng như vậy.

Thật lòng thương tôi như thế.

Lúc trước hai nhà chúng tôi ngay sát bên nhau.

Tôi luôn chạy đến nhà họ ăn tối, làm bài tập.

Một cái bàn học hai người chen chúc, tất cả đề khó đều trở nên đơn giản dưới ngòi bút của Tiêu Lâm.

Tiêu Lâm lúc nào cũng như người lớn, mà tôi lại như một đứa bé vậy.

Khoảng cách giữa chúng tôi rất gần, tôi cười hì hì mở cặp anh lấy tiền trả tiền ăn, sau đó lại lấy thư tình bạn học nữ viết cho anh.

Tiêu Lâm không cho tôi nghịch, anh nắm lấy tay tôi để tôi yên lặng làm bài tập.

Tôi không nghe lời, chân trần chạy lên giường anh không cho anh bắt được, còn muốn mở thư ra lớn tiếng đọc lời tâm tình của thiếu nữ.

Cuối cùng khi đó Tiêu Lâm không giữ được sự bình tĩnh như bình thường.

Thời thiếu niên chưa đủ trầm ổn, vẻ mặt cũng xuất hiện sự ngại ngùng hốt hoảng hiếm thấy.

Nhưng khi đó anh đã rất cao, sải bước vượt qua đầu giường dễ dàng túm được tôi.

Anh giữ lấy tôi, tôi cười bí mật nói với anh, lấy một thứ giống hệt từ trong túi ra.

“Đây là thư người khác viết cho em.”

Tôi vô cùng đắc ý nhìn anh: “Em chưa từng nằm ngoài top 3 trong cuộc bình chọn nữ sinh xinh đẹp của trường đâu đó!”

Tôi mở thư tình của mình ra như hiến vật quý, vô cùng kiêu ngạo mà đón nhận sự yêu thích và ca ngợi của người khác.

Khi đó…

Tiêu Lâm chỉ nhìn tôi nhíu mày.

Anh không nhịn được nữa, cầm lấy thư đọc một lượt.

Sau đó sắc mặt vô cùng khó coi, không chút do dự xé thư ném vào thùng rác.

“Không được.”

Thiếu niên Tiêu Lâm nghiêm túc cảnh cáo tôi: “Em phải học thật giỏi, thành tích ban đầu vẫn kém, nếu như phân tâm vào những chuyện không quan trọng thì sau này càng khó chọn trường đại học.”

Tôi cảm thấy không phục.

Khi đó tuổi còn nhỏ, suy nghĩ còn chưa trưởng thành, tôi chỉ cảm thấy không công bằng.

Dựa vào đâu mà Tiêu Lâm anh có thể ngày ngày được nhiều bạn học nữ theo đuổi còn tôi lại không thể?

Tiêu Lâm quá hiểu tính tôi.

Cho nên anh nói: “Nếu như họ ưu tú hơn anh thì anh cho phép em suy nghĩ một chút.”

Đúng vậy.

Khi đó Tiêu Lâm chính là con nhà người ta trong mắt tất cả người khác.

Thành tích của anh tốt, thể dục thể thao tốt, suy nghĩ rõ ràng, tính cách lại lễ phép.

Tôi nhìn móng tay mình mới lén lút sơn trộm trong giờ nghỉ giải lao, trong lòng âm thầm tính toán.

Đúng là như vậy.

Tôi và Tiêu Lâm đã quen nhau nhiều năm như vậy, nếu người yêu sau này của tôi không bằng anh thì mất mặt đến mức nào chứ?

Cho nên tôi cũng chỉ có thể đầu hàng: “Vậy được.”

“Vậy anh cũng phải như vậy.” Tôi nghiêm túc nói với anh: “Những nữ sinh kia phải xinh hơn em thì em mới cho phép anh nói chuyện với các cô ấy!”

Tiêu Lâm đã lần nữa mở bài tập của tôi ra chữa tiếp: “Được.”

Tôi dừng lại, có chút không yên tâm: “Em rất đẹp đó, anh thề đi!”

Đầu anh cũng không ngẩng lên: “Anh thề.”

Nghe vậy, tôi cảm thấy vô cùng hài lòng, vui vẻ ngồi xuống sát bên cạnh anh.

Khi đó tuổi tôi còn nhỏ, đối với tình cảm nam nữ cứ tỉnh tỉnh mê mê, một chút cũng không biết.

Nhưng tôi biết anh Lâm Tiêu của tôi rất tốt.

Tiêu Lâm rất ưu tú, phán đoán của anh chưa bao giờ sai, cho nên lời anh nói đều đúng.

Đáng tiếc tất cả thanh mai trúc mã đều là một đôi oan gia vui vẻ, ai cũng không tránh khỏi sự chán ghét lẫn nhau đến mức độ đời này cũng không muốn gặp lại.

Ngày đó tôi chưa từng nghĩ sẽ có một ngày mình nói Tiêu Lâm là người chó cũng không thèm.

Chuyện bắt đầu từ khi Tiêu Lâm thi đại học.

Anh học trường quân đội, hơn nữa vì quá xuất sắc mà được chiêu mộ nhập ngũ, từ đó về sau khoảng cách của chúng tôi cứ thế xa dần.

Lúc trước ngày nào chúng tôi cũng gặp nhau rất nhiều lần.

Sau này một khoảng thời gian dài chúng tôi cũng không thể gặp đến một lần.

Tôi còn nhỏ, phát dục cũng nhanh.

Mỗi một lần Tiêu Lâm gặp tôi đều sẽ có cảm giác lạ lẫm, sau đó cảm thấy mất tự nhiên.

Nhưng tôi không biết.

Lần nào tôi cũng giống như ngày trước, vô cùng vui vẻ mà lao đến ôm anh.

Khi đó Tiêu Lâm đã mất đi sự ngây thơ mặc bộ quân trang nghiêm chỉnh, thiếu nữ cứ vậy lao vào lòng anh, tay chân anh lóng ngóng đến mức không biết để đâu cho đúng.

Anh cũng không thể như ngày trước ngồi chen chúc với tôi trước bàn học.

Thậm chí mỗi lần tôi ôm cánh tay anh nũng nịu, cả người Tiêu Lâm sẽ đều như bị sét đánh, liên tục tránh xa tôi.

Nhưng anh vẫn thương tôi như vậy.

Chỉ cần tôi giả vờ tỏ vẻ uất ức, bắt đầu rớm nước mắt là anh sẽ lại nghe lời.

Mỗi lần anh về nhà đều ở cùng tôi một lúc rất lâu mới quay về.

Nhưng mỗi một lần chúng tôi vừa mới trở nên thân thuộc thì kì nghỉ của anh lại kết thúc, anh lại đi.

Mỗi một lần gặp mặt Tiêu Lâm đều trở nên to lớn hơn.

Chúng tôi không biết anh đã trải qua những gì, nhưng những vất vả khó khăn kia đều lưu lại ở cơ thể anh, khiến anh trở nên kiên nghị trầm ổn, trầm mặc ít nói, giống như một cây cổ thụ mọc lên giữa sa mạc vô danh của tổ quốc, giống như một thanh kiếm chỉ hướng về đất trời.

Nhưng khi anh nhìn về phía tôi, anh vẫn là anh Tiêu Lâm của tôi.

Nhưng vô hình vẫn có điều gì đó thay đổi.

Tôi cảm nhận được rất rõ ràng.

Có một số chuyện từ từ nảy mầm, cho dù kiềm chế như thế nào cũng như cây mọc ngày xuân vậy, không thể dập tắt được.

Nếu thuở niên thiếu không gặp qua người nào để lại dấu ấn sâu đậm thì cả cuộc đời phía sau sẽ đều là một màu ảm đạm.

Tiêu Lâm chính là người như vậy.

Người như anh ấy, nếu như bạn gặp anh của thời niên thiếu, bạn sẽ cũng như tôi, sẽ không giữ lại gì cho mình mà bất chấp để yêu anh.

Trái tim thiếu nữ vốn là thứ khó lường nhất trên thế giới này.

Tình yêu chớm nở, mặt đỏ tim nóng, chỉ nhìn thấy anh thôi cũng đã vô cùng vui vẻ.

Thời gian anh nghỉ quá ít, khoảng cách giữa chúng tôi lại rất xa.

Phải cách rất rất lâu tôi mới có thể được gặp anh một lần.

Tiêu Lâm thật sự rất thương tôi.

Qua nhiều năm bên nhau, tôi đã hòa vào cuộc sống và vận mệnh của anh, biến thành điều quen thuộc của anh.

Anh nhớ tôi.

Nhưng bộ đội đặc chủng quản lý rất nghiêm ngặt, ở sa mạc không có chút tín hiệu nào, tin tức được giữ vô cùng nghiêm, anh chỉ có thể viết thư về cho tôi.

Cho dù anh có ở đâu, dù có mệt mỏi thế nào anh cũng sẽ khêu đèn lúc nửa đêm, nghiêm túc ngồi viết thư gửi về nhà.

Anh sẽ hỏi gần đây tôi như thế nào, hỏi thành tích của tôi, hỏi gần đây tôi có gặp khó khăn gì không.

Nhiều năm như thế anh đều như vậy.

Thiếu niên rời nhà đi xa ngàn dặm, trải qua mọi nguy hiểm cũng không sợ, cuối cùng thành một người đàn ông trưởng thành đầu đội trời chân đạp đất.

Nhưng cho dù mạnh mẽ đến đâu thì cũng có sự dịu dàng giấu kín.

Chiến hữu thấy anh nâng bút viết thư thì trêu: “Tiêu Lâm có một cô vợ nhỏ nuôi từ bé!”

Lúc mới đầu Tiêu Lâm nghe xong chỉ cảm thấy vô cùng tức giận.

Thậm chí anh còn tức giận đến mức không khống chế nổi bản thân mà đánh một trận với đồng đội, giận đến mức không còn sự bình tĩnh của ngày thường.

Trong quân doanh buồn tẻ lại không được giao lưu với bên ngoài, Tiêu Lâm lại là người nổi tiếng giống cục đá di động không cảm xúc, chuyện có thể khiến anh mất bình tĩnh cũng chỉ có chuyện này.

Dường như tôi là khuyết điểm duy nhất của con người không tì vết này.

Cho nên dưới sự trêu chọc của mọi người, Tiêu Lâm không còn để ý, bắt đầu bật chế độ phật hệ.

Thật ra trong lòng anh chưa từng có suy nghĩ đó.

Nhân tài như anh sao có thể có suy nghĩ khác lạ với cô bé mình đã chăm sóc từ nhỏ được?

Nhưng anh không ngờ cô bé mình chăm sóc từ nhỏ lại có suy nghĩ xấu với anh, đúng là gan to bằng trời.

Đó là mối tình đầu tiên của tôi, một mối tình đơn phương và rất dài.

Kết quả cũng vô cùng thảm hại, liên đới đến tận bây giờ.

Tiêu Lâm là thanh mai trúc mã hơn năm tuổi của tôi.

Từ khi còn nhỏ tôi đã có suy nghĩ xấu với anh.

Năm lớp mười hai tôi vì anh mà nhớ nhung ngày đêm.

Tôi chưa từng nghĩ đến chuyện hôm nay chúng tôi sẽ gặp lại nhau, hơn nữa anh còn là giáo quan của tôi.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

6.

Thật ra để mà nói thì khoảng thời gian đó cũng không dài.

Từ khi trở mặt, tôi và Tiêu Lâm đã không gặp nhau hai năm.

Tiêu Lâm là anh trai hàng xóm nhà tôi, lớn hơn bốn năm tuổi.

Từ nhỏ thành tích của anh đã rất tốt, cuộc sống cứ vậy một đường thẳng băng.

Nhìn thế nào cũng là một hạt giống phi công tốt.

Đáng tiếc nhà anh đã có truyền thống từ trước, từ đời ông nội đã cầm súng lên chiến đấu, cho nên khi thi đại học đã trực tiếp chọn trường quân đội.

Mẹ anh là vợ quân nhân, bà đã chịu đủ gian khổ khi làm vợ một quân nhân, hơn hai năm nay bố anh mới chuyển nghề về nhà, vợ chồng hòa thuận gia đình vui vẻ.

Nhưng vừa quay lại đã thấy con trai mình làm quân nhân.

Tinh thần mẹ Tiêu suy sụp.

Đánh cũng đánh, mắng cũng mắng, nhưng Tiêu Lâm lại quyết tâm nhập ngũ, ai khuyên cũng không được.

Lúc anh đi, mẹ anh cầm dép lê đánh anh, tôi lại ôm chân anh như koala giữ anh lại, vừa khóc vừa làm loạn cũng không ngăn cản được bước chân của anh.

Chuyến này anh đi đầu cũng không quay lại.

Tôi và Tiêu Lâm quen biết chắc được hơn 20 năm rồi.

Vừa là hứa hôn trong bụng mẹ, vừa là thanh mai trúc mã.

Thật ra trước kia anh rất thương tôi, xem tôi như em gái ruột của mình.

Từ nhỏ có cái gì ngon anh đều để cho tôi.

Mà tôi mắc lỗi gì phải ăn đánh thì chỉ cần hu hu khóc lớn là anh sẽ đứng ra nhận lỗi thay.

Anh che chở tôi, lần nào người lớn trong nhà cũng cười ha ha nói: “Tiêu Lâm, con không thể bảo vệ vợ không biết đúng sai như vậy được!”

Cấp hai tôi gặp đại ca trường học, cũng là anh đứng ra bảo vệ tôi, đánh cho tên đại ca kia răng rụng đầy miệng.

Lúc đó cũng là thời điểm trái tim thiếu nữ nở rộ, khó tránh chuyện rung động mới lớn.

Lúc đó Tiêu Lâm cũng chưa chó như bây giờ.

Thiếu niên nhà bên cạnh cao lớn đẹp trai, chỉ là ăn nói không khéo, khó có khi cho người khác sắc mặt tốt.

Nhưng anh lại dịu dàng như vậy.

Thật lòng thương tôi như thế.

Lúc trước hai nhà chúng tôi ngay sát bên nhau.

Tôi luôn chạy đến nhà họ ăn tối, làm bài tập.

Một cái bàn học hai người chen chúc, tất cả đề khó đều trở nên đơn giản dưới ngòi bút của Tiêu Lâm.

Tiêu Lâm lúc nào cũng như người lớn, mà tôi lại như một đứa bé vậy.

Khoảng cách giữa chúng tôi rất gần, tôi cười hì hì mở cặp anh lấy tiền trả tiền ăn, sau đó lại lấy thư tình bạn học nữ viết cho anh.

Tiêu Lâm không cho tôi nghịch, anh nắm lấy tay tôi để tôi yên lặng làm bài tập.

Tôi không nghe lời, chân trần chạy lên giường anh không cho anh bắt được, còn muốn mở thư ra lớn tiếng đọc lời tâm tình của thiếu nữ.

Cuối cùng khi đó Tiêu Lâm không giữ được sự bình tĩnh như bình thường.

Thời thiếu niên chưa đủ trầm ổn, vẻ mặt cũng xuất hiện sự ngại ngùng hốt hoảng hiếm thấy.

Nhưng khi đó anh đã rất cao, sải bước vượt qua đầu giường dễ dàng túm được tôi.

Anh giữ lấy tôi, tôi cười bí mật nói với anh, lấy một thứ giống hệt từ trong túi ra.

“Đây là thư người khác viết cho em.”

Tôi vô cùng đắc ý nhìn anh: “Em chưa từng nằm ngoài top 3 trong cuộc bình chọn nữ sinh xinh đẹp của trường đâu đó!”

Tôi mở thư tình của mình ra như hiến vật quý, vô cùng kiêu ngạo mà đón nhận sự yêu thích và ca ngợi của người khác.

Khi đó…

Tiêu Lâm chỉ nhìn tôi nhíu mày.

Anh không nhịn được nữa, cầm lấy thư đọc một lượt.

Sau đó sắc mặt vô cùng khó coi, không chút do dự xé thư ném vào thùng rác.

“Không được.”

Thiếu niên Tiêu Lâm nghiêm túc cảnh cáo tôi: “Em phải học thật giỏi, thành tích ban đầu vẫn kém, nếu như phân tâm vào những chuyện không quan trọng thì sau này càng khó chọn trường đại học.”

Tôi cảm thấy không phục.

Khi đó tuổi còn nhỏ, suy nghĩ còn chưa trưởng thành, tôi chỉ cảm thấy không công bằng.

Dựa vào đâu mà Tiêu Lâm anh có thể ngày ngày được nhiều bạn học nữ theo đuổi còn tôi lại không thể?

Tiêu Lâm quá hiểu tính tôi.

Cho nên anh nói: “Nếu như họ ưu tú hơn anh thì anh cho phép em suy nghĩ một chút.”

Đúng vậy.

Khi đó Tiêu Lâm chính là con nhà người ta trong mắt tất cả người khác.

Thành tích của anh tốt, thể dục thể thao tốt, suy nghĩ rõ ràng, tính cách lại lễ phép.

Tôi nhìn móng tay mình mới lén lút sơn trộm trong giờ nghỉ giải lao, trong lòng âm thầm tính toán.

Đúng là như vậy.

Tôi và Tiêu Lâm đã quen nhau nhiều năm như vậy, nếu người yêu sau này của tôi không bằng anh thì mất mặt đến mức nào chứ?

Cho nên tôi cũng chỉ có thể đầu hàng: “Vậy được.”

“Vậy anh cũng phải như vậy.” Tôi nghiêm túc nói với anh: “Những nữ sinh kia phải xinh hơn em thì em mới cho phép anh nói chuyện với các cô ấy!”

Tiêu Lâm đã lần nữa mở bài tập của tôi ra chữa tiếp: “Được.”

Tôi dừng lại, có chút không yên tâm: “Em rất đẹp đó, anh thề đi!”

Đầu anh cũng không ngẩng lên: “Anh thề.”

Nghe vậy, tôi cảm thấy vô cùng hài lòng, vui vẻ ngồi xuống sát bên cạnh anh.

Khi đó tuổi tôi còn nhỏ, đối với tình cảm nam nữ cứ tỉnh tỉnh mê mê, một chút cũng không biết.

Nhưng tôi biết anh Lâm Tiêu của tôi rất tốt.

Tiêu Lâm rất ưu tú, phán đoán của anh chưa bao giờ sai, cho nên lời anh nói đều đúng.

Đáng tiếc tất cả thanh mai trúc mã đều là một đôi oan gia vui vẻ, ai cũng không tránh khỏi sự chán ghét lẫn nhau đến mức độ đời này cũng không muốn gặp lại.

Ngày đó tôi chưa từng nghĩ sẽ có một ngày mình nói Tiêu Lâm là người chó cũng không thèm.

Chuyện bắt đầu từ khi Tiêu Lâm thi đại học.

Anh học trường quân đội, hơn nữa vì quá xuất sắc mà được chiêu mộ nhập ngũ, từ đó về sau khoảng cách của chúng tôi cứ thế xa dần.

Lúc trước ngày nào chúng tôi cũng gặp nhau rất nhiều lần.

Sau này một khoảng thời gian dài chúng tôi cũng không thể gặp đến một lần.

Tôi còn nhỏ, phát dục cũng nhanh.

Mỗi một lần Tiêu Lâm gặp tôi đều sẽ có cảm giác lạ lẫm, sau đó cảm thấy mất tự nhiên.

Nhưng tôi không biết.

Lần nào tôi cũng giống như ngày trước, vô cùng vui vẻ mà lao đến ôm anh.

Khi đó Tiêu Lâm đã mất đi sự ngây thơ mặc bộ quân trang nghiêm chỉnh, thiếu nữ cứ vậy lao vào lòng anh, tay chân anh lóng ngóng đến mức không biết để đâu cho đúng.

Anh cũng không thể như ngày trước ngồi chen chúc với tôi trước bàn học.

Thậm chí mỗi lần tôi ôm cánh tay anh nũng nịu, cả người Tiêu Lâm sẽ đều như bị sét đánh, liên tục tránh xa tôi.

Nhưng anh vẫn thương tôi như vậy.

Chỉ cần tôi giả vờ tỏ vẻ uất ức, bắt đầu rớm nước mắt là anh sẽ lại nghe lời.

Mỗi lần anh về nhà đều ở cùng tôi một lúc rất lâu mới quay về.

Nhưng mỗi một lần chúng tôi vừa mới trở nên thân thuộc thì kì nghỉ của anh lại kết thúc, anh lại đi.

Mỗi một lần gặp mặt Tiêu Lâm đều trở nên to lớn hơn.

Chúng tôi không biết anh đã trải qua những gì, nhưng những vất vả khó khăn kia đều lưu lại ở cơ thể anh, khiến anh trở nên kiên nghị trầm ổn, trầm mặc ít nói, giống như một cây cổ thụ mọc lên giữa sa mạc vô danh của tổ quốc, giống như một thanh kiếm chỉ hướng về đất trời.

Nhưng khi anh nhìn về phía tôi, anh vẫn là anh Tiêu Lâm của tôi.

Nhưng vô hình vẫn có điều gì đó thay đổi.

Tôi cảm nhận được rất rõ ràng.

Có một số chuyện từ từ nảy mầm, cho dù kiềm chế như thế nào cũng như cây mọc ngày xuân vậy, không thể dập tắt được.

Nếu thuở niên thiếu không gặp qua người nào để lại dấu ấn sâu đậm thì cả cuộc đời phía sau sẽ đều là một màu ảm đạm.

Tiêu Lâm chính là người như vậy.

Người như anh ấy, nếu như bạn gặp anh của thời niên thiếu, bạn sẽ cũng như tôi, sẽ không giữ lại gì cho mình mà bất chấp để yêu anh.

Trái tim thiếu nữ vốn là thứ khó lường nhất trên thế giới này.

Tình yêu chớm nở, mặt đỏ tim nóng, chỉ nhìn thấy anh thôi cũng đã vô cùng vui vẻ.

Thời gian anh nghỉ quá ít, khoảng cách giữa chúng tôi lại rất xa.

Phải cách rất rất lâu tôi mới có thể được gặp anh một lần.

Tiêu Lâm thật sự rất thương tôi.

Qua nhiều năm bên nhau, tôi đã hòa vào cuộc sống và vận mệnh của anh, biến thành điều quen thuộc của anh.

Anh nhớ tôi.

Nhưng bộ đội đặc chủng quản lý rất nghiêm ngặt, ở sa mạc không có chút tín hiệu nào, tin tức được giữ vô cùng nghiêm, anh chỉ có thể viết thư về cho tôi.

Cho dù anh có ở đâu, dù có mệt mỏi thế nào anh cũng sẽ khêu đèn lúc nửa đêm, nghiêm túc ngồi viết thư gửi về nhà.

Anh sẽ hỏi gần đây tôi như thế nào, hỏi thành tích của tôi, hỏi gần đây tôi có gặp khó khăn gì không.

Nhiều năm như thế anh đều như vậy.

Thiếu niên rời nhà đi xa ngàn dặm, trải qua mọi nguy hiểm cũng không sợ, cuối cùng thành một người đàn ông trưởng thành đầu đội trời chân đạp đất.

Nhưng cho dù mạnh mẽ đến đâu thì cũng có sự dịu dàng giấu kín.

Chiến hữu thấy anh nâng bút viết thư thì trêu: “Tiêu Lâm có một cô vợ nhỏ nuôi từ bé!”

Lúc mới đầu Tiêu Lâm nghe xong chỉ cảm thấy vô cùng tức giận.

Thậm chí anh còn tức giận đến mức không khống chế nổi bản thân mà đánh một trận với đồng đội, giận đến mức không còn sự bình tĩnh của ngày thường.

Trong quân doanh buồn tẻ lại không được giao lưu với bên ngoài, Tiêu Lâm lại là người nổi tiếng giống cục đá di động không cảm xúc, chuyện có thể khiến anh mất bình tĩnh cũng chỉ có chuyện này.

Dường như tôi là khuyết điểm duy nhất của con người không tì vết này.

Cho nên dưới sự trêu chọc của mọi người, Tiêu Lâm không còn để ý, bắt đầu bật chế độ phật hệ.

Thật ra trong lòng anh chưa từng có suy nghĩ đó.

Nhân tài như anh sao có thể có suy nghĩ khác lạ với cô bé mình đã chăm sóc từ nhỏ được?

Nhưng anh không ngờ cô bé mình chăm sóc từ nhỏ lại có suy nghĩ xấu với anh, đúng là gan to bằng trời.

Đó là mối tình đầu tiên của tôi, một mối tình đơn phương và rất dài.

Kết quả cũng vô cùng thảm hại, liên đới đến tận bây giờ.

Tiêu Lâm là thanh mai trúc mã hơn năm tuổi của tôi.

Từ khi còn nhỏ tôi đã có suy nghĩ xấu với anh.

Năm lớp mười hai tôi vì anh mà nhớ nhung ngày đêm.

Tôi chưa từng nghĩ đến chuyện hôm nay chúng tôi sẽ gặp lại nhau, hơn nữa anh còn là giáo quan của tôi.

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận