Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 1

10:06 sáng – 07/11/2024

1.

Ba năm cấp ba lêu lổng, bạn cùng bàn tôi thi được 655 điểm, tôi thi được 433.

Cho nên người ta đi học đại học ngoại tỉnh, còn tôi học trong tỉnh.

Quan trọng là mỗi người một ngả.

Mặc dù trường học bản địa không có trình độ cao như bên ngoài nhưng không thể không nói đến độ giàu của trường tôi. Người khác huấn luyện quân sự thì phải chạy vòng quanh sân tập, trường chúng tôi trực tiếp dùng xe đưa chúng tôi lên núi tham gia tập huấn.

Rừng hoang núi vắng, chim cũng không thèm ẻ.

Cách xa thành phố văn minh nhân loại.

Trước kia ngay cả đi thang máy xuống tầng lấy đồ ăn tôi cũng cảm thấy phiền phức.

Bây giờ vì để ăn một gói hạt điều mà tôi đã lăn ra chạy việt dã ba cây số.

Thời học cấp ba tôi đã sớm dùng đủ chiêu trò lừa gạt để tránh xa các hoạt động mệt rã rời này.

Bây giờ mỗi ngày năm giờ là tôi đã tự động dậy chạy như ngựa đến nhà bếp tranh cơm.

2.

“Nếu có thể làm lại, mình muốn làm Lý Bạch.”

Tôi ngồi xổm ở lề đường, mạnh mẽ cắn miếng bánh bao không nhân cứng như lương khô: “Ngựa ngũ sắc đổi lấy rượu ngon… Hu hu.”

Bạn cùng phòng Vu Hoàn của tôi cũng đang đói đến mức nhìn đâu cũng thấy màu xanh.

Nhưng cô ấy vẫn kề tai tôi nói nhỏ: “Nghe nói từ hôm nay trở đi có người của trường quân đội đến huấn luyện cho chúng ta.”

“Sĩ quan đó, nhiều trai đẹp nha!”

Tôi không kịp hưởng ứng theo trái tim mê trai của cô ấy đã thấy một ngọn cờ đỏ nhỏ từ xa trên đường lớn.

Cái này còn khiến tinh thần tôi phấp phới hơn bất kì anh zai đẹp trai ngời ngời nào.

“Đồ ăn ngoài đến rồi!”

Hai chúng tôi reo lên, lập tức đứng dậy lao đến: “Mau mau mau, mau cầm!”

Trại huấn luyện này đúng là đỉnh rồi, cách nội thành hơn năm mươi cây số, ông trời có ship đồ cũng không ship đến đây được.

Nhưng không sao, có tiền là có thể xui khiến được ma quỷ.

Sau khi ăn lương khô chay ròng rã ba ngày, chúng tôi góp lại với nhau được ba trăm tệ để mua giá ship trên trời…

Quả nhiên, có trọng thưởng thì sẽ có dũng sĩ.

Thật sự có anh trai shipper nhận đơn.

Vị dũng sĩ này lập tức cưỡi chiến mã điện mang 12 phần cơm hộp đến cho chúng tôi.

Cờ đỏ nhỏ chính là ám hiệu.

Tôi đã sớm đói đến mực ngực dán vào lưng, lúc này vui đến nghiêng trời lệch đất nhận cơm hộp thịt kho tàu thơm nức mũi của mình.

Vào thời điểm quan trọng một tay giao tiền một tay giao đồ.

Sắc mặt Vu Hoàn đột nhiên thay đổi, giống như gặp ma vậy.

Ngay cả cơm thịt kho tàu cô ấy cũng không cần.

Con nhóc này lập tức ôm mặt quay người chạy thẳng.

Tôi: “???”

3.

Đương nhiên.

Tôi lập tức ý thức được có chuyện không ổn.

Lúc tôi đang nghĩ cũng bỏ chạy thì phía sau đột nhiên xuất hiện hai người mặc quân phục giữ vai tôi lại.

“Bạn học này!”

Chủ nhiệm đầu trọc của chúng tôi tức giận mắng từ xa: “Em đang làm gì vậy?”

Chuyện xảy ra rất bất ngờ.

Anh zai shipper mang theo 12 phần cơm không biết phải làm sao.

“Đi mau!”

Tôi ra sức giãy dụa giục người ta: “Nhanh!”

Hai người giữ vai tôi như thần giữ của, một trái một phải đứng đấy.

Cho dù họ đã được huấn luyện chuyên nghiệp nhưng thấy dáng vẻ không sợ nguy hiểm của tôi thì vẫn không nhịn được mà bật cười.

Trong thời gian đó, chủ nhiệm và giáo viên đã chạy đến hiện trường.

Hôm nay là ngày huấn luyện viên quân đội chính thức tiếp quản sinh viên, nghi thức chào mừng còn chưa bắt đầu đã bắt được sinh viên vụng trộm đi đặt đồ ăn ngoài.

Vẻ mặt chủ nhiệm có chút khó tả.

Ông ấy vô cùng tức giận: “Bạn học, em thèm đến mức đó sao? Em đến nơi này là để rèn luyện cơ thể và một ý chí sắt đá!”

Tôi nhanh chóng cúi đầu giả chết.

Mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, giữ vững im lặng.

Lúc này anh trai shipper lại dũng cảm đứng dậy.

Anh ấy mặc áo trong màu vàng, hiên ngang lẫm liệt nói: “Chào thầy giáo, tôi là anh ruột của con bé, tôi đến thăm nó.”

“Mấy người quản cả việc người lớn trong nhà đến thăm sao?”

Chủ nhiệm ngẩn người.

“Cậu, cậu, chuyện này…”

“Công việc của tôi là shipper!” Anh trai shipper tuôn châu nhả ngọc: “Sao vậy, trường các người có quy định không cho phép người thân làm shipper sao?”

Giáo viên quay sang nhìn nhau.

“Nếu không phải anh ruột thì tôi ăn no rửng mỡ chạy xe điện hơn năm mươi cây số để thăm nó sao?”

Anh zai shipper này khá nhanh trí, diễn xuất vô cùng đạt: “Tôi chỉ có một đứa em ruột là nó thôi!”

Lần này tôi không giả chết nữa.

Tôi không chút nghĩ ngợi ngẩng đầu lên định cưỡng ép nhận người anh ruột khác cha khác mẹ này…

Đúng lúc này có người ngắt lời tôi.

“Lý Gia Gia.”

Anh nói: “Bố em có biết ông ấy có con trai lớn từng này không?”

Nghe thấy giọng nói này, tôi đần người.

Tôi buột miệng nói: “Cmn, sao lại là anh?”

4.

Ngôi trường này là trường tư thục, học phí một năm là tám vạn.

Có câu kẻ ngốc là thần tiên.

Người lớn trong nhà những kẻ ngốc có tiền tự mình đưa đám bù nhìn chúng tôi đến đây tập huấn.

Xe sang trên đường nhiều như mây.

Bố mẹ nào cũng tận tâm chỉ bảo dặn dò con cái mình.

Nói chúng tôi chịu khổ một chút, phải thay đổi hoàn toàn thành một con người mới.

Có thể nói đưa chúng tôi đi quân sự mà giống như đang đưa chúng tôi đi tù vậy.

Mấy đứa nhóc chúng tôi cũng không ngừng vâng vâng dạ dạ.

Bố tôi lại không giống họ.

Cha già Lý Cương vừa dặn tôi chú ý an toàn vừa nói: “Lên đại học kết bạn nhiều một chút, đừng vì được chăm sóc đặc biệt mà tỏ ra khác mọi người.”

“Phải nghe lời người ta, chịu khổ với bạn học nhiều chút.”

Tôi ngây ra: “Đặc biệt gì? Cái gì đặc biệt cơ?”

Chẳng lẽ bố tôi có bạn bè tốt thất lạc nhiều năm gì đó mới nhậm chức ở trường, vì đề phòng tôi ỷ sủng mà kiêu nên mới khuyên bảo tôi sao?

Chìn chá?

Còn có chuyện tốt này sao?

Nhưng bố tôi không trả lời câu hỏi này.

Chỉ qua loa nói: “Tóm lại con cố gắng là được.”

Vị bạn bè tốt không biết tên tuổi lại còn ẩn danh này khiến tâm hồn tôi chấn động.

Mặc dù tôi gặm bánh bao cứng như đá ba ngày cũng không thấy chút “chăm sóc đặc biệt” nào, nhưng chuyện này cũng không ngăn cản được trí tưởng tượng bay cao bay xa của tôi về tương lai tươi sáng được người chống lưng mà xưng bá đại ca ở khu huấn luyện này.

Khi đó tôi không hề nghĩ đến “bạn bè tốt” này sẽ là Tiêu Lâm.

Nếu như tôi biết là anh…

Có đánh gãy chân tôi cũng sẽ chạy trốn khỏi trại huấn luyện quân sự này.

Nguyên nhân là…

Anh đúng là bạn bè thân thiết của tôi.

Nhưng thằng nhãi này không có chút nhân tính nào cả.

Bố tôi và bố anh là chiến hữu, mẹ tôi và mẹ anh là chị em thân thiết, chúng tôi là hàng xóm.

Nhưng chúng tôi không có chút tình thương nào dành cho nhau, thậm chí còn chặn tất cả liên lạc của đối phương.

Tôi không ngờ mình lại gặp anh ở đây.

Trước đây rất lâu chúng tôi đã cãi nhau rất to, ồn ào đến mức còn nói có chết cũng không gặp lại nhau.

Nếu như tôi biết sẽ có ngày hôm nay.

Thì lúc trở mặt tôi nhất định sẽ không nói lời độc ác như vậy.

5.

Lấy đồ ăn ngoài bị bắt tại trận.

Tôi và Vu Hoàn có chết cũng không chịu khai đồng bọn, chỉ nói 12 hộp cơm này là hai chúng tôi tự ăn.

Đúng là tấm gương nữ dũng sĩ tiêu biểu.

Vẻ mặt thấy chết cũng không sờn này của hai đứa nhỏ chúng tôi khiến các sĩ quan không nhịn được mà bật cười.

Chủ nhiệm đi rồi, họ nhân từ nương tay để lại hai hộp cơm cho chúng tôi ăn.

Sau đó lại không chút nể tình mà phạt chúng tôi chạy quanh sân tập 10 vòng.

Niềm vui lúc ăn cơm lớn bao nhiêu.

Thì lúc chạy quanh sân trường lòng như tro tàn bấy nhiêu.

Vu Hoàn vừa thở dài vừa cầu xin tôi, cô ấy kêu gào thảm thiết nói: “Chị em tốt, chị gái, không phải cậu và người ta quen biết sao?”

“Van xin cậu, cậu đi xin anh ấy đi, để anh ấy thả chúng ta đi đi!”

Tôi đã chạy 5 vòng, mệt như chó sắp đi đời, chân vừa đau vừa run, bước cũng không bước được.

Nhưng miệng tôi còn cứng hơn: “Con mẹ nó chứ, hôm nay cho dù có chết đói, cho dù có nhảy từ nơi này xuống thì bà đây cũng không xin anh ta! Không ăn của anh ta một miếng cơm!”

Vu Hoàn kêu rên thành tiếng.

Những huấn luyện viên khác đều đi họp.

Huấn luyện viên phụ trách giám sát nhìn xung quanh, sau khi xác định bốn phía đều không bóng người thì nhanh chóng ngoắc tay với tôi: “Mau, Tiểu Gia, nghỉ một chút đi!”

Tôi nhanh chóng ngã xuống đất: “Thật là mệt.”

Vu Hoàn bị hành động này của tôi dọa sợ ngây người.

Nhưng cô ấy cũng không kịp nghĩ nhiều, cũng lập tức nhanh chóng nằm xuống.

Hai chúng tôi mệt mỏi ngã xuống đất thở hổn hển.

Bình thường Vu Hoàn đã lười, bây giờ mệt đến mức chịu không nổi, cảm xúc của cô ấy như đứng trên bờ vực sụp đổ: “Mình không chịu được nữa! Mình muốn nghỉ học! Cmn chứ… đúng là nghiệp chướng!”

Tôi chỉ nằm trên mặt đất chuyên tâm thở, ngực không ngừng lên xuống.

“Lát nữa họ về.” Huấn luyện viên giám sát đi đến thấy dáng vẻ như chó ngắc ngoải này của chúng tôi thì cười: “Tôi sẽ nói các em chạy xong rồi, đừng để bị lộ.”

Tôi ngã trên mặt đất nhìn anh ấy chằm chằm.

“Anh Ngôn Tử.” Tôi hỏi anh ấy: “Sao mọi người lại đến nơi này?”

“Anh Tiêu chuyển đến trường quân sự, anh ấy không nói với em sao?” Vương Ngôn cười nói: “Tiểu Gia, sau này anh Tiêu ở gần em rồi, em không cần phải mất công chạy xa như thế để thăm anh ấy nữa.”

Lời này khiến Vu Hoàn nhìn tôi với ánh mắt vô cùng thâm ý.

Không nhắc đến chuyện này còn tốt, nói đến chuyện này là tôi lại muốn bốc hỏa.

Sự giận dữ xấu hổ và nỗi thù hận khiến tôi nhảy từ dưới đất lên: “Vu Hoàn, đứng dậy, nghỉ học!”

“Cầm búa lên, chúng ta vào xưởng làm công!”

Vu Hoàn nắm lấy cánh tay tôi, ánh sáng trong mắt bắn ra bốn phía: “Gia Gia, cậu rất lạ, cậu có gian tình à?”

Tôi thiếu chút nữa bị tức chớt, tức hổn hển mắng: “Ai có gian tình với tên chó Tiêu Lâm kia chứ?”

“Mình không phải người ngu!”

Vương Ngôn phát hiện có chuyện không ổn, vô thức muốn ngăn tôi lại.

Mà lúc đó tôi đã dõng dạc phát biểu:

“Tiêu Lâm, chó cũng không cần!”

“…”

Hiện trường vô cùng yên tĩnh.

Vu Hoàn há mồm kinh ngạc, Vương Ngôn cúi đầu mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.

Tôi mắng tên đàn ông chó kia xong thì cảm thấy sảng khoái hơn nhiều, uất ức trong lòng bay sạch sành sanh, vừa quay đầu… đã bị dọa cho run chân.

Người đàn ông chó cũng không cần không biết đến từ lúc nào, lại lần nữa bắt tôi tại trận.

Ngày thường vẻ mặt Tiêu Lâm đều lạnh như điều hòa âm độ, bây giờ lại lộ ra ý cười nhạt.

“Chạy xong mười vòng rồi?”

Nghe câu hỏi chết người này, tôi và Vu Hoàn đồng loạt nhìn về phía huấn luyện viên Vương.

Vương Ngôn tê cả đầu, nhưng vẫn kiên trì nói: “…Báo cáo đội trưởng Tiêu, các em ấy đã chạy xong.”

Tiêu Lâm mỉm cười với chúng tôi: “Lại thêm năm vòng nữa.”

Vu Hoàn đứng tại chỗ kêu gào thảm thiết.

Mà tôi lại đứng đó rất quật cường không lên tiếng, cũng không động đậy.

Tôi hung dữ nhìn anh chằm chằm, nhìn đến khi mắt đỏ bừng lên.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

1.

Ba năm cấp ba lêu lổng, bạn cùng bàn tôi thi được 655 điểm, tôi thi được 433.

Cho nên người ta đi học đại học ngoại tỉnh, còn tôi học trong tỉnh.

Quan trọng là mỗi người một ngả.

Mặc dù trường học bản địa không có trình độ cao như bên ngoài nhưng không thể không nói đến độ giàu của trường tôi. Người khác huấn luyện quân sự thì phải chạy vòng quanh sân tập, trường chúng tôi trực tiếp dùng xe đưa chúng tôi lên núi tham gia tập huấn.

Rừng hoang núi vắng, chim cũng không thèm ẻ.

Cách xa thành phố văn minh nhân loại.

Trước kia ngay cả đi thang máy xuống tầng lấy đồ ăn tôi cũng cảm thấy phiền phức.

Bây giờ vì để ăn một gói hạt điều mà tôi đã lăn ra chạy việt dã ba cây số.

Thời học cấp ba tôi đã sớm dùng đủ chiêu trò lừa gạt để tránh xa các hoạt động mệt rã rời này.

Bây giờ mỗi ngày năm giờ là tôi đã tự động dậy chạy như ngựa đến nhà bếp tranh cơm.

2.

“Nếu có thể làm lại, mình muốn làm Lý Bạch.”

Tôi ngồi xổm ở lề đường, mạnh mẽ cắn miếng bánh bao không nhân cứng như lương khô: “Ngựa ngũ sắc đổi lấy rượu ngon… Hu hu.”

Bạn cùng phòng Vu Hoàn của tôi cũng đang đói đến mức nhìn đâu cũng thấy màu xanh.

Nhưng cô ấy vẫn kề tai tôi nói nhỏ: “Nghe nói từ hôm nay trở đi có người của trường quân đội đến huấn luyện cho chúng ta.”

“Sĩ quan đó, nhiều trai đẹp nha!”

Tôi không kịp hưởng ứng theo trái tim mê trai của cô ấy đã thấy một ngọn cờ đỏ nhỏ từ xa trên đường lớn.

Cái này còn khiến tinh thần tôi phấp phới hơn bất kì anh zai đẹp trai ngời ngời nào.

“Đồ ăn ngoài đến rồi!”

Hai chúng tôi reo lên, lập tức đứng dậy lao đến: “Mau mau mau, mau cầm!”

Trại huấn luyện này đúng là đỉnh rồi, cách nội thành hơn năm mươi cây số, ông trời có ship đồ cũng không ship đến đây được.

Nhưng không sao, có tiền là có thể xui khiến được ma quỷ.

Sau khi ăn lương khô chay ròng rã ba ngày, chúng tôi góp lại với nhau được ba trăm tệ để mua giá ship trên trời…

Quả nhiên, có trọng thưởng thì sẽ có dũng sĩ.

Thật sự có anh trai shipper nhận đơn.

Vị dũng sĩ này lập tức cưỡi chiến mã điện mang 12 phần cơm hộp đến cho chúng tôi.

Cờ đỏ nhỏ chính là ám hiệu.

Tôi đã sớm đói đến mực ngực dán vào lưng, lúc này vui đến nghiêng trời lệch đất nhận cơm hộp thịt kho tàu thơm nức mũi của mình.

Vào thời điểm quan trọng một tay giao tiền một tay giao đồ.

Sắc mặt Vu Hoàn đột nhiên thay đổi, giống như gặp ma vậy.

Ngay cả cơm thịt kho tàu cô ấy cũng không cần.

Con nhóc này lập tức ôm mặt quay người chạy thẳng.

Tôi: “???”

3.

Đương nhiên.

Tôi lập tức ý thức được có chuyện không ổn.

Lúc tôi đang nghĩ cũng bỏ chạy thì phía sau đột nhiên xuất hiện hai người mặc quân phục giữ vai tôi lại.

“Bạn học này!”

Chủ nhiệm đầu trọc của chúng tôi tức giận mắng từ xa: “Em đang làm gì vậy?”

Chuyện xảy ra rất bất ngờ.

Anh zai shipper mang theo 12 phần cơm không biết phải làm sao.

“Đi mau!”

Tôi ra sức giãy dụa giục người ta: “Nhanh!”

Hai người giữ vai tôi như thần giữ của, một trái một phải đứng đấy.

Cho dù họ đã được huấn luyện chuyên nghiệp nhưng thấy dáng vẻ không sợ nguy hiểm của tôi thì vẫn không nhịn được mà bật cười.

Trong thời gian đó, chủ nhiệm và giáo viên đã chạy đến hiện trường.

Hôm nay là ngày huấn luyện viên quân đội chính thức tiếp quản sinh viên, nghi thức chào mừng còn chưa bắt đầu đã bắt được sinh viên vụng trộm đi đặt đồ ăn ngoài.

Vẻ mặt chủ nhiệm có chút khó tả.

Ông ấy vô cùng tức giận: “Bạn học, em thèm đến mức đó sao? Em đến nơi này là để rèn luyện cơ thể và một ý chí sắt đá!”

Tôi nhanh chóng cúi đầu giả chết.

Mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, giữ vững im lặng.

Lúc này anh trai shipper lại dũng cảm đứng dậy.

Anh ấy mặc áo trong màu vàng, hiên ngang lẫm liệt nói: “Chào thầy giáo, tôi là anh ruột của con bé, tôi đến thăm nó.”

“Mấy người quản cả việc người lớn trong nhà đến thăm sao?”

Chủ nhiệm ngẩn người.

“Cậu, cậu, chuyện này…”

“Công việc của tôi là shipper!” Anh trai shipper tuôn châu nhả ngọc: “Sao vậy, trường các người có quy định không cho phép người thân làm shipper sao?”

Giáo viên quay sang nhìn nhau.

“Nếu không phải anh ruột thì tôi ăn no rửng mỡ chạy xe điện hơn năm mươi cây số để thăm nó sao?”

Anh zai shipper này khá nhanh trí, diễn xuất vô cùng đạt: “Tôi chỉ có một đứa em ruột là nó thôi!”

Lần này tôi không giả chết nữa.

Tôi không chút nghĩ ngợi ngẩng đầu lên định cưỡng ép nhận người anh ruột khác cha khác mẹ này…

Đúng lúc này có người ngắt lời tôi.

“Lý Gia Gia.”

Anh nói: “Bố em có biết ông ấy có con trai lớn từng này không?”

Nghe thấy giọng nói này, tôi đần người.

Tôi buột miệng nói: “Cmn, sao lại là anh?”

4.

Ngôi trường này là trường tư thục, học phí một năm là tám vạn.

Có câu kẻ ngốc là thần tiên.

Người lớn trong nhà những kẻ ngốc có tiền tự mình đưa đám bù nhìn chúng tôi đến đây tập huấn.

Xe sang trên đường nhiều như mây.

Bố mẹ nào cũng tận tâm chỉ bảo dặn dò con cái mình.

Nói chúng tôi chịu khổ một chút, phải thay đổi hoàn toàn thành một con người mới.

Có thể nói đưa chúng tôi đi quân sự mà giống như đang đưa chúng tôi đi tù vậy.

Mấy đứa nhóc chúng tôi cũng không ngừng vâng vâng dạ dạ.

Bố tôi lại không giống họ.

Cha già Lý Cương vừa dặn tôi chú ý an toàn vừa nói: “Lên đại học kết bạn nhiều một chút, đừng vì được chăm sóc đặc biệt mà tỏ ra khác mọi người.”

“Phải nghe lời người ta, chịu khổ với bạn học nhiều chút.”

Tôi ngây ra: “Đặc biệt gì? Cái gì đặc biệt cơ?”

Chẳng lẽ bố tôi có bạn bè tốt thất lạc nhiều năm gì đó mới nhậm chức ở trường, vì đề phòng tôi ỷ sủng mà kiêu nên mới khuyên bảo tôi sao?

Chìn chá?

Còn có chuyện tốt này sao?

Nhưng bố tôi không trả lời câu hỏi này.

Chỉ qua loa nói: “Tóm lại con cố gắng là được.”

Vị bạn bè tốt không biết tên tuổi lại còn ẩn danh này khiến tâm hồn tôi chấn động.

Mặc dù tôi gặm bánh bao cứng như đá ba ngày cũng không thấy chút “chăm sóc đặc biệt” nào, nhưng chuyện này cũng không ngăn cản được trí tưởng tượng bay cao bay xa của tôi về tương lai tươi sáng được người chống lưng mà xưng bá đại ca ở khu huấn luyện này.

Khi đó tôi không hề nghĩ đến “bạn bè tốt” này sẽ là Tiêu Lâm.

Nếu như tôi biết là anh…

Có đánh gãy chân tôi cũng sẽ chạy trốn khỏi trại huấn luyện quân sự này.

Nguyên nhân là…

Anh đúng là bạn bè thân thiết của tôi.

Nhưng thằng nhãi này không có chút nhân tính nào cả.

Bố tôi và bố anh là chiến hữu, mẹ tôi và mẹ anh là chị em thân thiết, chúng tôi là hàng xóm.

Nhưng chúng tôi không có chút tình thương nào dành cho nhau, thậm chí còn chặn tất cả liên lạc của đối phương.

Tôi không ngờ mình lại gặp anh ở đây.

Trước đây rất lâu chúng tôi đã cãi nhau rất to, ồn ào đến mức còn nói có chết cũng không gặp lại nhau.

Nếu như tôi biết sẽ có ngày hôm nay.

Thì lúc trở mặt tôi nhất định sẽ không nói lời độc ác như vậy.

5.

Lấy đồ ăn ngoài bị bắt tại trận.

Tôi và Vu Hoàn có chết cũng không chịu khai đồng bọn, chỉ nói 12 hộp cơm này là hai chúng tôi tự ăn.

Đúng là tấm gương nữ dũng sĩ tiêu biểu.

Vẻ mặt thấy chết cũng không sờn này của hai đứa nhỏ chúng tôi khiến các sĩ quan không nhịn được mà bật cười.

Chủ nhiệm đi rồi, họ nhân từ nương tay để lại hai hộp cơm cho chúng tôi ăn.

Sau đó lại không chút nể tình mà phạt chúng tôi chạy quanh sân tập 10 vòng.

Niềm vui lúc ăn cơm lớn bao nhiêu.

Thì lúc chạy quanh sân trường lòng như tro tàn bấy nhiêu.

Vu Hoàn vừa thở dài vừa cầu xin tôi, cô ấy kêu gào thảm thiết nói: “Chị em tốt, chị gái, không phải cậu và người ta quen biết sao?”

“Van xin cậu, cậu đi xin anh ấy đi, để anh ấy thả chúng ta đi đi!”

Tôi đã chạy 5 vòng, mệt như chó sắp đi đời, chân vừa đau vừa run, bước cũng không bước được.

Nhưng miệng tôi còn cứng hơn: “Con mẹ nó chứ, hôm nay cho dù có chết đói, cho dù có nhảy từ nơi này xuống thì bà đây cũng không xin anh ta! Không ăn của anh ta một miếng cơm!”

Vu Hoàn kêu rên thành tiếng.

Những huấn luyện viên khác đều đi họp.

Huấn luyện viên phụ trách giám sát nhìn xung quanh, sau khi xác định bốn phía đều không bóng người thì nhanh chóng ngoắc tay với tôi: “Mau, Tiểu Gia, nghỉ một chút đi!”

Tôi nhanh chóng ngã xuống đất: “Thật là mệt.”

Vu Hoàn bị hành động này của tôi dọa sợ ngây người.

Nhưng cô ấy cũng không kịp nghĩ nhiều, cũng lập tức nhanh chóng nằm xuống.

Hai chúng tôi mệt mỏi ngã xuống đất thở hổn hển.

Bình thường Vu Hoàn đã lười, bây giờ mệt đến mức chịu không nổi, cảm xúc của cô ấy như đứng trên bờ vực sụp đổ: “Mình không chịu được nữa! Mình muốn nghỉ học! Cmn chứ… đúng là nghiệp chướng!”

Tôi chỉ nằm trên mặt đất chuyên tâm thở, ngực không ngừng lên xuống.

“Lát nữa họ về.” Huấn luyện viên giám sát đi đến thấy dáng vẻ như chó ngắc ngoải này của chúng tôi thì cười: “Tôi sẽ nói các em chạy xong rồi, đừng để bị lộ.”

Tôi ngã trên mặt đất nhìn anh ấy chằm chằm.

“Anh Ngôn Tử.” Tôi hỏi anh ấy: “Sao mọi người lại đến nơi này?”

“Anh Tiêu chuyển đến trường quân sự, anh ấy không nói với em sao?” Vương Ngôn cười nói: “Tiểu Gia, sau này anh Tiêu ở gần em rồi, em không cần phải mất công chạy xa như thế để thăm anh ấy nữa.”

Lời này khiến Vu Hoàn nhìn tôi với ánh mắt vô cùng thâm ý.

Không nhắc đến chuyện này còn tốt, nói đến chuyện này là tôi lại muốn bốc hỏa.

Sự giận dữ xấu hổ và nỗi thù hận khiến tôi nhảy từ dưới đất lên: “Vu Hoàn, đứng dậy, nghỉ học!”

“Cầm búa lên, chúng ta vào xưởng làm công!”

Vu Hoàn nắm lấy cánh tay tôi, ánh sáng trong mắt bắn ra bốn phía: “Gia Gia, cậu rất lạ, cậu có gian tình à?”

Tôi thiếu chút nữa bị tức chớt, tức hổn hển mắng: “Ai có gian tình với tên chó Tiêu Lâm kia chứ?”

“Mình không phải người ngu!”

Vương Ngôn phát hiện có chuyện không ổn, vô thức muốn ngăn tôi lại.

Mà lúc đó tôi đã dõng dạc phát biểu:

“Tiêu Lâm, chó cũng không cần!”

“…”

Hiện trường vô cùng yên tĩnh.

Vu Hoàn há mồm kinh ngạc, Vương Ngôn cúi đầu mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.

Tôi mắng tên đàn ông chó kia xong thì cảm thấy sảng khoái hơn nhiều, uất ức trong lòng bay sạch sành sanh, vừa quay đầu… đã bị dọa cho run chân.

Người đàn ông chó cũng không cần không biết đến từ lúc nào, lại lần nữa bắt tôi tại trận.

Ngày thường vẻ mặt Tiêu Lâm đều lạnh như điều hòa âm độ, bây giờ lại lộ ra ý cười nhạt.

“Chạy xong mười vòng rồi?”

Nghe câu hỏi chết người này, tôi và Vu Hoàn đồng loạt nhìn về phía huấn luyện viên Vương.

Vương Ngôn tê cả đầu, nhưng vẫn kiên trì nói: “…Báo cáo đội trưởng Tiêu, các em ấy đã chạy xong.”

Tiêu Lâm mỉm cười với chúng tôi: “Lại thêm năm vòng nữa.”

Vu Hoàn đứng tại chỗ kêu gào thảm thiết.

Mà tôi lại đứng đó rất quật cường không lên tiếng, cũng không động đậy.

Tôi hung dữ nhìn anh chằm chằm, nhìn đến khi mắt đỏ bừng lên.

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận