Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 3

10:10 sáng – 07/11/2024

7.

Lén ăn đồ ăn ngoài bị phạt chạy 10 vòng.

Nhưng huấn luyện viên Tiểu Vương tốt bụng miễn cho chúng tôi một nửa, không ngờ tôi nói xấu giáo quan chính lại bị người ta bắt.

Trốn 10 vòng là chuyện không thể.

Có lẽ đây chính là số phận rồi.

Huấn luyện viên Tiểu Vương cũng bị phạt chống đẩy hít đất 500 cái.

Tiêu Lâm tự mình theo dõi chúng tôi chạy vòng.

Vu Hoàn khóc sướt mướt, đúng là con nhỏ không có ý chí.

Tâm tôi như tro tàn, cố gắng chống cự.

Nói là chạy nhưng thật ra giống đi hơn.

Tiêu Lâm không ép tôi, người điều binh khiển tướng như anh hiểu rõ nhất là đạo lý không chèn ép người khác đến đường cùng.

Anh thấy tôi đã sắp chó cùng rứt giậu muốn nghỉ học.

Năm vòng lúc nãy đã muốn mạng tôi rồi, năm vòng này tôi có lòng nhưng cũng không dư sức chạy. Tôi không ngừng thở dốc, dáng vẻ gì đó cũng không còn.

Tiêu Lâm ở sau lưng chúng tôi lại rất bình tĩnh.

Không nhanh không chậm, hơi thở không đổi, thậm chí còn có tâm trạng phê bình tư thế chạy bộ của tôi không đúng.

“Nhóc mập.” Anh nói: “Áp lực học lớp mười hai lớn lắm sao?”

Tôi mệt như chó chết trôi, nói không ra hơi, chỉ có thể nghiến răng nói: “Liên quan gì đến anh?”

“Anh xem điểm thi của em rồi, khoa học tự nhiên vẫn kém nhất.”

Anh hỏi tôi: “Lúc thi đại học căng thẳng lắm sao?”

Tôi cắm đầu đi không đáp lời.

Tiêu Lâm nhận ra sự chống đối của tôi, anh không nói gì thêm.

Tôi và Vu Hoàn chạy như sắp lăn ra đất, giống như osin đang nai lưng ra cày mười mẫu đất cho địa chủ, mà Tiêu Lâm ở phía sau lại nhàn nhã đi theo.

Thật ra tuổi của anh cũng không lớn, chỉ lớn hơn tôi năm tuổi.

Nhưng những khó khăn gian khổ những năm nay đã in sâu vào xương cốt anh, khiến anh sắc bén hơn nhiều, không còn dáng vẻ trẻ tuổi nóng tính.

Tôi và anh giống như người của hai thế giới khác nhau.

Thời gian chạy năm vòng không dài, nhưng có Tiêu Lâm ở đây, tôi và Vu Hoàn không tiện nói thêm gì, đành phải bực bội im lặng cắm đầu cắm cổ chạy.

Cuối cùng tôi cũng sắp vượt qua thử thách, sắp được phóng thích.

Người phía sau còn chưa nói chúng tôi được đi, Vu Hoàn còn đang đứng ngốc ở kia thì tôi đã nhanh chân chuẩn bị chuồn đi.

Tôi nghĩ kĩ rồi.

Tối nay về kí túc nhất định phải xin viện trợ ở bên ngoài.

Quân tử không đứng dưới tường sắp sập, mỹ nữ không sống chung với đàn ông chó được.

Thấy tôi chuẩn bị rời đi, Tiêu Lâm đột nhiên nói: “Lần này anh về mẹ anh lại hỏi chuyện cưới xin.”

Lời này thành công khiến tôi dừng bước.

Vu Hoàn đang mệt không còn sức cũng đột nhiên có tinh thần.

Tôi rất quật cường: “Đó là chuyện của anh, đâu có liên quan gì đến em?”

Tiêu Lâm từ từ nói: “Lúc trước em nói người đó phải xinh hơn em anh mới có thể nói chuyện.”

Có lẽ vì dẫn đội xuất hành nên anh mặc đồ việt dã rằn ri làm nổi bật lên dáng người cao lớn oai hùng.

Người này có khí thế mạnh mẽ nhưng giọng nói lại trầm thấp, thái độ cũng dịu dàng tạo nên tương phản rất lớn: “Cho nên bây giờ anh muốn xin chỉ thị từ em, có thể nới lỏng hạn chế không?”

“Chuyện đó không liên quan đến em!”

Tôi cứng miệng, mặt lại đỏ bừng: “Anh yêu ai làm gì thì làm đi!”

Vu Hoàn lập tức trở nên điên cuồng: “Em! Ngực em lớn hơn Gia Gia! Em…” Tôi bịt miệng cô ấy lại rồi lôi đi.

Mặt tôi đỏ đến mang tai, vừa đi vừa quay đầu dọa nạt: “Em không quan tâm! Anh cũng đừng quản em!”

“Những chuyện đó, em, em đã quên rồi!”

Chạy xong thì trời cũng đã lờ mờ tối.

Hoàng hôn buông xuống, ánh đèn lờ mờ từ đèn đường cạnh sân chạy chiếu xuống.

Tôi nổi giận đùng đùng kéo Vu Hoàn đang ú ớ nói linh tinh rời đi.

Tiêu Lâm đứng yên tại chỗ, ánh mắt nhìn theo bóng lưng của tôi không nhúc nhích.

“Con nhóc này lớn nhanh thật, bây giờ thành thiếu nữ xinh đẹp rồi.”

Huấn luyện viên Vương khó khăn chống đẩy xong, xoa cánh tay nhe răng trợn mắt cảm thán: “Bây giờ là đại học, chắc em ấy được nhiều người theo đuổi lắm, đội trưởng Tiêu sắp có em rể rồi!”

Ánh mắt đội trưởng Tiêu lạnh đi: “Cô ấy không phải em gái tôi!”

Vương Ngôn vẫn không ý thức được nguy hiểm đang lại gần, cười hì hì nói tiếp: “Em cũng là một trong số đó, anh xem em… Mẹ ơi!”

“A!”

Tiêu Lâm chỉ hai ba động tác đã quật ngã đối phương, anh lưu loát thu tay lại.

“Trong lúc huấn luyện, nếu như cậu dám xảy ra chuyện gì vi phạm kỷ luật với sinh viên.” Giáo viên chính Tiêu cảnh cáo: “Tôi sẽ lấy mạng cậu.”

Vương Ngôn ngã trên đất không nhẹ: “Lời này anh cũng phải nói cho mình nghe chứ! …Rốt cuộc là ai vừa nghe Gia Gia ở đây đã xin chuyển về hả?”

“Lúc về em nhất định sẽ đi khiếu nại anh lợi dụng chức quyền…”

Đội trưởng Tiêu nhanh chóng nói: “Tôi không có.”

“???”

“Chúng tôi đã đính hôn rồi, là mối quan hệ hợp tình hợp lý.” Đội trưởng Tiêu lập tức chứng minh sự trong sạch của mình: “Không vi phạm kỉ luật.”

Vương Ngôn bị chặn ngang.

“Cái gì mà hợp tình hợp lý?” Vương Ngôn không tim không phổi, nhanh mồm nhanh miệng nói: “Anh nhìn người ta có giống như muốn phát triển một mối quan hệ nào đó với anh không?”

“Đội trưởng Tiêu, hay là anh nhường cho em đi, người ta gọi em là anh Ngôn…”

Ánh mắt Tiêu Lâm lạnh như băng, lại một lần nữa nhìn kĩ cấp dưới kiêm chiến hữu kiêm tình địch mới của mình.

“Cái gì, dựa vào cậu sao?”

8.

Tập huấn nửa khép kín nhưng không thu điện thoại.

Vừa về kí túc tôi đã tức giận bấm số điện thoại của bố.

Nhưng lão Lý đúng là cáo già.

Điện thoại vừa kết nối, vừa nghe tôi tức giận “Bố! Sao bố…” là lão Lý đã nhanh chóng cúp điện thoại.

Tôi suýt thì bị chọc tức ngất xỉu.

Con nhóc Vu Hoàn da mặt dày còn lằng nha lằng nhằng mò đến giường tôi thăm dò: “Gia Gia, anh của cậu thật đẹp trai nha…”

Tôi buột miệng: “Đó không phải anh mình!”

“Cậu thôi đi!” Vu Hoàn cười hì hì nói rồi cảm thán: “Anh cậu đối với cậu thật tốt, anh mình rất đáng ghét!”

Thật tốt?

Tôi hỏi cô ấy: “Cậu quên vừa rồi ai mới phải chạy mười vòng sao?”

Vừa nhắc đến chuyện này Vu Hoàn đã sụp đổ: “Gia Gia, chân mình đau quá, làm sao bây giờ?”

“Mình nói cho cậu biết này, bố của Lỵ Lỵ lớp bên cạnh là bác sĩ, ông ấy làm giấy chứng nhận cho cô ấy, cô ấy không cần tham gia huấn luyện quân sự.” Cô ấy ủ rũ mặt mày giống tôi không khác chút nào: “Sao bố mình không phải bác sĩ chứ?”

Đây là điều tôi chưa từng nghĩ đến.

Thấy tôi ngẩn người, Vu Hoàn đẩy tôi một cái.

“Chúng ta đi tắm thôi.” Cô ấy nhắc tôi: “Lát nữa không có nước nóng đâu.”

Tôi hỏi lại cô ấy: “Chỉ cần có giấy chứng nhận chuẩn đoán bệnh của bác sĩ là không cần học quân sự sao?”

Vu Hoàn: “Đúng vậy, sao thế?”

Lời này khiến suy nghĩ của tôi bắt đầu rục rịch.

Dù sao tôi cũng không muốn ở cùng một chỗ với Tiêu Lâm, học quân sự nửa tháng, bây giờ mới ngày thứ ba, anh vừa đến đã bắt tôi chạy 10 vòng, như này ai mà chịu nổi?

Nghĩ đến đây, ánh mắt tôi hiện lên sự hung dữ.

Nơi nào có áp bách nơi đó có phản kháng!

Bố tôi đã giả chết thì chắc chắn sẽ không quản tôi, tôi chỉ có thể tự cứu mình thôi!

9.

Trường học bỏ rất nhiều tiền, hiệu trưởng cũng cực kì cố gắng.

Huấn luyện viên quân sự đều là sĩ quan đang phục vụ trong quân đội.

Khóa huấn luyện cũng rất khác, có huấn luyện dã ngoại, sinh tồn nơi hoang dã, hai bên đối kháng với nhau.

Tiêu Lâm từ lính đặc chủng chuyển về thành phố làm giáo quan, bây giờ là giáo quan chính dẫn đội.

Trước kia khi nhập ngũ, mẹ anh cầm d.ao không cho anh đi.

Bây giờ công việc này lại là mẹ anh cầm d.ao ép anh đến.

Nhà họ Tiêu có hai đứa con, mẹ Tiêu thật sự xem Lý Gia Gia giống như con gái của mình.

Không nói quá chút nào, thậm chí bà ấy còn muốn đổi con với nhà lão Lý.

Hai đứa con trai ba năm năm không biết đường nhà ai muốn thì lấy đi, Lý Gia Gia nhà người ta trời mưa còn biết chạy vào trong, đói còn biết về nhà ăn cơm.

Xem đi, ngoan với đáng yêu biết bao nhiêu chứ?

Lý Gia Gia vào đại học phải học quân sự, mẹ anh nghe xong đã đau lòng khóc không biết bao lần, vừa quay đầu đã ép con trai đến chỗ này, còn nói anh phải nhường nhịn Lý Gia Gia chút.

Trước khi đến đây Tiêu Lâm cũng không nghĩ nhiều.

Cô gái trong trí nhớ anh đúng là vừa mềm mại vừa yếu ớt.

Đóa hoa được chăm sóc trong nhà hai mươi năm không dầm mưa dãi nắng đúng là cần được chăm sóc kĩ càng.

Nhưng điều khiến đội trưởng Tiêu ngàn lần không ngờ chính là…

Ngày quân sự tiếp theo, Lý Gia Gia chạy.

10.

Bố tôi là một người đàn ông có chính kiến.

Khi nghe tôi than thở khóc lóc cầu xin đủ kiểu, ông do dự mềm lòng một lát nhưng cuối cùng vẫn không đồng ý cho tôi trốn quân sự.

Lý do là “Lý Gia Gia con mập lên rồi, giảm béo một chút cũng tốt”.

Tôi: “?” Đây là lời người nói sao?

Tự bố nghe thử đi, thật sự sao?

Thấy không thể trông chờ gì vào bố ruột, tôi cắn răng, gọi cho một người khác.

Đối phương nhận máy rất nhanh, giọng nói lười biếng vang lên: “Ừm?”

“Anh trai.” Tôi ăn nói khép nép, vô cùng nịnh nọt: “Bố có ở nhà không?”

“Bố?”

Đối phương nghe xong từ này thì bật cười: “Lý Gia Gia, cậu định gả đến nhà tôi thật đấy à? Gọi thân thiết như thế này không phải lừa đảo thì cũng là có việc cần nhờ vả!”

Tôi: “Nghe lời cậu nói kìa, miệng chó không nhả được…”

“Hửm?”

Tôi: “…Đúng là lời hay lẽ phải, mình sẽ nhanh chóng lấy thân báo đáp, tối nay mình đến nhà cậu bá vương ngạnh thượng cung (1).”

(1) “bá vương” chỉ những người siêu mạnh mẽ, “ngạnh thượng cung” tạm hiểu là “xuất ra uy lực còn mạnh hơn cung nỏ”; mà “cường cung” thì hiển nhiên sẽ bắn ra “cường tiễn”. Từ “cường tiễn” [đọc là “qiang jian”] hài âm hoàn toàn với “cưỡng gian” [aka “rape”]; mà “cưỡng gian” thời xưa là một từ đại kỵ húy, nên cổ nhân vốn tao nhã vô biên lịch lãm vô vàn, đã dùng năm từ “bá vương ngạnh thượng cung” đặng thay thế cho hai từ “cưỡng gian”.

“Bớt nói láo đi cho tôi nhờ.” Đối phương ung dung nói: “Rốt cuộc là thế nào?”

Tôi khẩn trương xoa tay.

“Hứa Nguyên Sinh.” Tôi cười ha ha: “Cầu bật hack!”

Hứa Nguyên Sinh chính là bạn cùng bàn thi được 655 điểm của tôi.

Quan hệ của chúng tôi rất đặc biệt, không bình thường.

Muốn hỏi vì sao không bình thường à, tôi xem người ta là bạn cùng bàn, người ta lại muốn làm bố tôi.

Ngày trước tôi trốn học đi net, Hứa Nguyên Sinh mang theo bố tôi tìm đến tận nơi, bố tôi còn chưa ra tay mà cậu ấy đã đánh tôi kêu trời than đất rồi.

Bố tôi còn chưa tức giận cậu ấy đã giận đến tím cả mặt.

Hứa Nguyên Sinh tức đến sùi cả bọt mép, vừa đánh vừa gào thét: “Cậu cmn dám trốn học à! Chính cậu nghĩ xem có xứng đáng với tôi không hả! Lý Gia Gia, cậu không muốn học thì cậu nói thẳng ra, tôi đây trực tiếp tiễn cậu đi thỉnh kinh! Miễn cho cậu sau này chịu khổ!”

“Cậu cmn còn dám nữa không? Cậu còn dám không?”

Cậu ấy ra tay đánh cho trời đất trong mắt tôi cũng trở nên nghiêng ngả.

Bố tôi ở bên cạnh trợn mắt há mồm, ông chủ quán net mang t.huốc lá đến, hai người ngồi xem tôi bị đánh, sau đó lại nhìn tôi bị kéo như bao tải về trường đi học tiếp.

Thật ra nắm đấm của bạn cùng bàn tôi rất có tác dụng.

Năm tôi học lớp mười, có cộng cả sáu môn lại cũng chưa được 200 điểm.

Không ngờ thi đại học lại được 433 điểm.

Nói từng bước tiến bộ là không đủ, phải nói là nghịch thiên cải mệnh mới đúng.

Mà Hứa Nguyên Sinh, cứ như vậy ngậm đắng nuốt cay quản lí thành tích của tôi, chặt nát đường tình duyên của tôi, vứt truyện của tôi, cưỡng chế làm bố tôi.

Thấy sự sống còn của mình đang bị đe dọa cấp độ đỏ trong kì quân sự, bố ruột không trông cậy vào được.

Bố hoang ngồi cùng bàn của tôi cứ như vậy mà xuất hiện.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

7.

Lén ăn đồ ăn ngoài bị phạt chạy 10 vòng.

Nhưng huấn luyện viên Tiểu Vương tốt bụng miễn cho chúng tôi một nửa, không ngờ tôi nói xấu giáo quan chính lại bị người ta bắt.

Trốn 10 vòng là chuyện không thể.

Có lẽ đây chính là số phận rồi.

Huấn luyện viên Tiểu Vương cũng bị phạt chống đẩy hít đất 500 cái.

Tiêu Lâm tự mình theo dõi chúng tôi chạy vòng.

Vu Hoàn khóc sướt mướt, đúng là con nhỏ không có ý chí.

Tâm tôi như tro tàn, cố gắng chống cự.

Nói là chạy nhưng thật ra giống đi hơn.

Tiêu Lâm không ép tôi, người điều binh khiển tướng như anh hiểu rõ nhất là đạo lý không chèn ép người khác đến đường cùng.

Anh thấy tôi đã sắp chó cùng rứt giậu muốn nghỉ học.

Năm vòng lúc nãy đã muốn mạng tôi rồi, năm vòng này tôi có lòng nhưng cũng không dư sức chạy. Tôi không ngừng thở dốc, dáng vẻ gì đó cũng không còn.

Tiêu Lâm ở sau lưng chúng tôi lại rất bình tĩnh.

Không nhanh không chậm, hơi thở không đổi, thậm chí còn có tâm trạng phê bình tư thế chạy bộ của tôi không đúng.

“Nhóc mập.” Anh nói: “Áp lực học lớp mười hai lớn lắm sao?”

Tôi mệt như chó chết trôi, nói không ra hơi, chỉ có thể nghiến răng nói: “Liên quan gì đến anh?”

“Anh xem điểm thi của em rồi, khoa học tự nhiên vẫn kém nhất.”

Anh hỏi tôi: “Lúc thi đại học căng thẳng lắm sao?”

Tôi cắm đầu đi không đáp lời.

Tiêu Lâm nhận ra sự chống đối của tôi, anh không nói gì thêm.

Tôi và Vu Hoàn chạy như sắp lăn ra đất, giống như osin đang nai lưng ra cày mười mẫu đất cho địa chủ, mà Tiêu Lâm ở phía sau lại nhàn nhã đi theo.

Thật ra tuổi của anh cũng không lớn, chỉ lớn hơn tôi năm tuổi.

Nhưng những khó khăn gian khổ những năm nay đã in sâu vào xương cốt anh, khiến anh sắc bén hơn nhiều, không còn dáng vẻ trẻ tuổi nóng tính.

Tôi và anh giống như người của hai thế giới khác nhau.

Thời gian chạy năm vòng không dài, nhưng có Tiêu Lâm ở đây, tôi và Vu Hoàn không tiện nói thêm gì, đành phải bực bội im lặng cắm đầu cắm cổ chạy.

Cuối cùng tôi cũng sắp vượt qua thử thách, sắp được phóng thích.

Người phía sau còn chưa nói chúng tôi được đi, Vu Hoàn còn đang đứng ngốc ở kia thì tôi đã nhanh chân chuẩn bị chuồn đi.

Tôi nghĩ kĩ rồi.

Tối nay về kí túc nhất định phải xin viện trợ ở bên ngoài.

Quân tử không đứng dưới tường sắp sập, mỹ nữ không sống chung với đàn ông chó được.

Thấy tôi chuẩn bị rời đi, Tiêu Lâm đột nhiên nói: “Lần này anh về mẹ anh lại hỏi chuyện cưới xin.”

Lời này thành công khiến tôi dừng bước.

Vu Hoàn đang mệt không còn sức cũng đột nhiên có tinh thần.

Tôi rất quật cường: “Đó là chuyện của anh, đâu có liên quan gì đến em?”

Tiêu Lâm từ từ nói: “Lúc trước em nói người đó phải xinh hơn em anh mới có thể nói chuyện.”

Có lẽ vì dẫn đội xuất hành nên anh mặc đồ việt dã rằn ri làm nổi bật lên dáng người cao lớn oai hùng.

Người này có khí thế mạnh mẽ nhưng giọng nói lại trầm thấp, thái độ cũng dịu dàng tạo nên tương phản rất lớn: “Cho nên bây giờ anh muốn xin chỉ thị từ em, có thể nới lỏng hạn chế không?”

“Chuyện đó không liên quan đến em!”

Tôi cứng miệng, mặt lại đỏ bừng: “Anh yêu ai làm gì thì làm đi!”

Vu Hoàn lập tức trở nên điên cuồng: “Em! Ngực em lớn hơn Gia Gia! Em…” Tôi bịt miệng cô ấy lại rồi lôi đi.

Mặt tôi đỏ đến mang tai, vừa đi vừa quay đầu dọa nạt: “Em không quan tâm! Anh cũng đừng quản em!”

“Những chuyện đó, em, em đã quên rồi!”

Chạy xong thì trời cũng đã lờ mờ tối.

Hoàng hôn buông xuống, ánh đèn lờ mờ từ đèn đường cạnh sân chạy chiếu xuống.

Tôi nổi giận đùng đùng kéo Vu Hoàn đang ú ớ nói linh tinh rời đi.

Tiêu Lâm đứng yên tại chỗ, ánh mắt nhìn theo bóng lưng của tôi không nhúc nhích.

“Con nhóc này lớn nhanh thật, bây giờ thành thiếu nữ xinh đẹp rồi.”

Huấn luyện viên Vương khó khăn chống đẩy xong, xoa cánh tay nhe răng trợn mắt cảm thán: “Bây giờ là đại học, chắc em ấy được nhiều người theo đuổi lắm, đội trưởng Tiêu sắp có em rể rồi!”

Ánh mắt đội trưởng Tiêu lạnh đi: “Cô ấy không phải em gái tôi!”

Vương Ngôn vẫn không ý thức được nguy hiểm đang lại gần, cười hì hì nói tiếp: “Em cũng là một trong số đó, anh xem em… Mẹ ơi!”

“A!”

Tiêu Lâm chỉ hai ba động tác đã quật ngã đối phương, anh lưu loát thu tay lại.

“Trong lúc huấn luyện, nếu như cậu dám xảy ra chuyện gì vi phạm kỷ luật với sinh viên.” Giáo viên chính Tiêu cảnh cáo: “Tôi sẽ lấy mạng cậu.”

Vương Ngôn ngã trên đất không nhẹ: “Lời này anh cũng phải nói cho mình nghe chứ! …Rốt cuộc là ai vừa nghe Gia Gia ở đây đã xin chuyển về hả?”

“Lúc về em nhất định sẽ đi khiếu nại anh lợi dụng chức quyền…”

Đội trưởng Tiêu nhanh chóng nói: “Tôi không có.”

“???”

“Chúng tôi đã đính hôn rồi, là mối quan hệ hợp tình hợp lý.” Đội trưởng Tiêu lập tức chứng minh sự trong sạch của mình: “Không vi phạm kỉ luật.”

Vương Ngôn bị chặn ngang.

“Cái gì mà hợp tình hợp lý?” Vương Ngôn không tim không phổi, nhanh mồm nhanh miệng nói: “Anh nhìn người ta có giống như muốn phát triển một mối quan hệ nào đó với anh không?”

“Đội trưởng Tiêu, hay là anh nhường cho em đi, người ta gọi em là anh Ngôn…”

Ánh mắt Tiêu Lâm lạnh như băng, lại một lần nữa nhìn kĩ cấp dưới kiêm chiến hữu kiêm tình địch mới của mình.

“Cái gì, dựa vào cậu sao?”

8.

Tập huấn nửa khép kín nhưng không thu điện thoại.

Vừa về kí túc tôi đã tức giận bấm số điện thoại của bố.

Nhưng lão Lý đúng là cáo già.

Điện thoại vừa kết nối, vừa nghe tôi tức giận “Bố! Sao bố…” là lão Lý đã nhanh chóng cúp điện thoại.

Tôi suýt thì bị chọc tức ngất xỉu.

Con nhóc Vu Hoàn da mặt dày còn lằng nha lằng nhằng mò đến giường tôi thăm dò: “Gia Gia, anh của cậu thật đẹp trai nha…”

Tôi buột miệng: “Đó không phải anh mình!”

“Cậu thôi đi!” Vu Hoàn cười hì hì nói rồi cảm thán: “Anh cậu đối với cậu thật tốt, anh mình rất đáng ghét!”

Thật tốt?

Tôi hỏi cô ấy: “Cậu quên vừa rồi ai mới phải chạy mười vòng sao?”

Vừa nhắc đến chuyện này Vu Hoàn đã sụp đổ: “Gia Gia, chân mình đau quá, làm sao bây giờ?”

“Mình nói cho cậu biết này, bố của Lỵ Lỵ lớp bên cạnh là bác sĩ, ông ấy làm giấy chứng nhận cho cô ấy, cô ấy không cần tham gia huấn luyện quân sự.” Cô ấy ủ rũ mặt mày giống tôi không khác chút nào: “Sao bố mình không phải bác sĩ chứ?”

Đây là điều tôi chưa từng nghĩ đến.

Thấy tôi ngẩn người, Vu Hoàn đẩy tôi một cái.

“Chúng ta đi tắm thôi.” Cô ấy nhắc tôi: “Lát nữa không có nước nóng đâu.”

Tôi hỏi lại cô ấy: “Chỉ cần có giấy chứng nhận chuẩn đoán bệnh của bác sĩ là không cần học quân sự sao?”

Vu Hoàn: “Đúng vậy, sao thế?”

Lời này khiến suy nghĩ của tôi bắt đầu rục rịch.

Dù sao tôi cũng không muốn ở cùng một chỗ với Tiêu Lâm, học quân sự nửa tháng, bây giờ mới ngày thứ ba, anh vừa đến đã bắt tôi chạy 10 vòng, như này ai mà chịu nổi?

Nghĩ đến đây, ánh mắt tôi hiện lên sự hung dữ.

Nơi nào có áp bách nơi đó có phản kháng!

Bố tôi đã giả chết thì chắc chắn sẽ không quản tôi, tôi chỉ có thể tự cứu mình thôi!

9.

Trường học bỏ rất nhiều tiền, hiệu trưởng cũng cực kì cố gắng.

Huấn luyện viên quân sự đều là sĩ quan đang phục vụ trong quân đội.

Khóa huấn luyện cũng rất khác, có huấn luyện dã ngoại, sinh tồn nơi hoang dã, hai bên đối kháng với nhau.

Tiêu Lâm từ lính đặc chủng chuyển về thành phố làm giáo quan, bây giờ là giáo quan chính dẫn đội.

Trước kia khi nhập ngũ, mẹ anh cầm d.ao không cho anh đi.

Bây giờ công việc này lại là mẹ anh cầm d.ao ép anh đến.

Nhà họ Tiêu có hai đứa con, mẹ Tiêu thật sự xem Lý Gia Gia giống như con gái của mình.

Không nói quá chút nào, thậm chí bà ấy còn muốn đổi con với nhà lão Lý.

Hai đứa con trai ba năm năm không biết đường nhà ai muốn thì lấy đi, Lý Gia Gia nhà người ta trời mưa còn biết chạy vào trong, đói còn biết về nhà ăn cơm.

Xem đi, ngoan với đáng yêu biết bao nhiêu chứ?

Lý Gia Gia vào đại học phải học quân sự, mẹ anh nghe xong đã đau lòng khóc không biết bao lần, vừa quay đầu đã ép con trai đến chỗ này, còn nói anh phải nhường nhịn Lý Gia Gia chút.

Trước khi đến đây Tiêu Lâm cũng không nghĩ nhiều.

Cô gái trong trí nhớ anh đúng là vừa mềm mại vừa yếu ớt.

Đóa hoa được chăm sóc trong nhà hai mươi năm không dầm mưa dãi nắng đúng là cần được chăm sóc kĩ càng.

Nhưng điều khiến đội trưởng Tiêu ngàn lần không ngờ chính là…

Ngày quân sự tiếp theo, Lý Gia Gia chạy.

10.

Bố tôi là một người đàn ông có chính kiến.

Khi nghe tôi than thở khóc lóc cầu xin đủ kiểu, ông do dự mềm lòng một lát nhưng cuối cùng vẫn không đồng ý cho tôi trốn quân sự.

Lý do là “Lý Gia Gia con mập lên rồi, giảm béo một chút cũng tốt”.

Tôi: “?” Đây là lời người nói sao?

Tự bố nghe thử đi, thật sự sao?

Thấy không thể trông chờ gì vào bố ruột, tôi cắn răng, gọi cho một người khác.

Đối phương nhận máy rất nhanh, giọng nói lười biếng vang lên: “Ừm?”

“Anh trai.” Tôi ăn nói khép nép, vô cùng nịnh nọt: “Bố có ở nhà không?”

“Bố?”

Đối phương nghe xong từ này thì bật cười: “Lý Gia Gia, cậu định gả đến nhà tôi thật đấy à? Gọi thân thiết như thế này không phải lừa đảo thì cũng là có việc cần nhờ vả!”

Tôi: “Nghe lời cậu nói kìa, miệng chó không nhả được…”

“Hửm?”

Tôi: “…Đúng là lời hay lẽ phải, mình sẽ nhanh chóng lấy thân báo đáp, tối nay mình đến nhà cậu bá vương ngạnh thượng cung (1).”

(1) “bá vương” chỉ những người siêu mạnh mẽ, “ngạnh thượng cung” tạm hiểu là “xuất ra uy lực còn mạnh hơn cung nỏ”; mà “cường cung” thì hiển nhiên sẽ bắn ra “cường tiễn”. Từ “cường tiễn” [đọc là “qiang jian”] hài âm hoàn toàn với “cưỡng gian” [aka “rape”]; mà “cưỡng gian” thời xưa là một từ đại kỵ húy, nên cổ nhân vốn tao nhã vô biên lịch lãm vô vàn, đã dùng năm từ “bá vương ngạnh thượng cung” đặng thay thế cho hai từ “cưỡng gian”.

“Bớt nói láo đi cho tôi nhờ.” Đối phương ung dung nói: “Rốt cuộc là thế nào?”

Tôi khẩn trương xoa tay.

“Hứa Nguyên Sinh.” Tôi cười ha ha: “Cầu bật hack!”

Hứa Nguyên Sinh chính là bạn cùng bàn thi được 655 điểm của tôi.

Quan hệ của chúng tôi rất đặc biệt, không bình thường.

Muốn hỏi vì sao không bình thường à, tôi xem người ta là bạn cùng bàn, người ta lại muốn làm bố tôi.

Ngày trước tôi trốn học đi net, Hứa Nguyên Sinh mang theo bố tôi tìm đến tận nơi, bố tôi còn chưa ra tay mà cậu ấy đã đánh tôi kêu trời than đất rồi.

Bố tôi còn chưa tức giận cậu ấy đã giận đến tím cả mặt.

Hứa Nguyên Sinh tức đến sùi cả bọt mép, vừa đánh vừa gào thét: “Cậu cmn dám trốn học à! Chính cậu nghĩ xem có xứng đáng với tôi không hả! Lý Gia Gia, cậu không muốn học thì cậu nói thẳng ra, tôi đây trực tiếp tiễn cậu đi thỉnh kinh! Miễn cho cậu sau này chịu khổ!”

“Cậu cmn còn dám nữa không? Cậu còn dám không?”

Cậu ấy ra tay đánh cho trời đất trong mắt tôi cũng trở nên nghiêng ngả.

Bố tôi ở bên cạnh trợn mắt há mồm, ông chủ quán net mang t.huốc lá đến, hai người ngồi xem tôi bị đánh, sau đó lại nhìn tôi bị kéo như bao tải về trường đi học tiếp.

Thật ra nắm đấm của bạn cùng bàn tôi rất có tác dụng.

Năm tôi học lớp mười, có cộng cả sáu môn lại cũng chưa được 200 điểm.

Không ngờ thi đại học lại được 433 điểm.

Nói từng bước tiến bộ là không đủ, phải nói là nghịch thiên cải mệnh mới đúng.

Mà Hứa Nguyên Sinh, cứ như vậy ngậm đắng nuốt cay quản lí thành tích của tôi, chặt nát đường tình duyên của tôi, vứt truyện của tôi, cưỡng chế làm bố tôi.

Thấy sự sống còn của mình đang bị đe dọa cấp độ đỏ trong kì quân sự, bố ruột không trông cậy vào được.

Bố hoang ngồi cùng bàn của tôi cứ như vậy mà xuất hiện.

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận