Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 4

10:16 sáng – 25/10/2024

13

Tần Niệm Niệm chưa bao giờ khiêu khích ta.

Thứ nhất, vì ta là con dâu được Trưởng Công chúa coi trọng, quản lý việc trong ngoài phủ Quốc Công, lại có trưởng tử. Thứ hai, có lẽ là nàng đã nghe về những câu chuyện ta vừa ân vừa uy.

Về phần Thanh Chi và mấy nha hoàn thông phòng khác, Hoắc Yến trước giờ luôn coi như không thấy.

Nhưng Lý Quỳnh Hoa và Lăng Nương lại không may mắn như vậy.

Lăng Nương hiện vẫn bị cấm túc, Tần Niệm Niệm đã vào viện nàng hai lần để nhục mạ. Lăng Nương tức giận đến phát bệnh, chính ta đã phải sai người đến khám chữa, tặng nhiều đồ đạc, rồi lại cử người đến dạy dỗ bà tử ở ngoài viện: “Đã cấm túc, thì ngoài nha hoàn ra vào truyền đồ, người bên trong không được ra, mà người ngoài cũng không được vào. Vậy sao Tần di nương có thể vào được?”

Lý Quỳnh Hoa hiện đang mang thai, Tần Niệm Niệm không dám trực tiếp đối đầu với nàng. Nhưng khi gặp nhau trong vườn, nàng ta lại khoe khoang rằng Hoắc Yến bây giờ chỉ sủng ái mỗi mình nàng, còn châm chọc rằng đứa con trong bụng Lý Quỳnh Hoa không được cha yêu thương.

Lý Quỳnh Hoa vốn tính tình yếu đuối, chỉ biết về phòng khóc rấm rứt.

Nha hoàn của nàng thấy nàng khóc, vội vàng đến báo cho ta. Ta không thể không đến tìm nàng một chuyến, rồi nói thẳng: “Muội đã nói mình không còn mong đợi gì nữa, thì tại sao lại để mấy câu nói của người khác khiến mình đau lòng? Dù đứa bé trong bụng là trai hay gái, cũng là thiếu gia hoặc tiểu thư của phủ Quốc Công, là cháu của Trưởng Công chúa, được hưởng vinh hoa phú quý suốt đời. Nếu muội cứ khóc như vậy mà làm hại đến đứa bé, sau này xem muội có hối hận không?”

Nàng nghe ta nói xong thì sợ hãi, vội ngừng khóc.

Trở về chính viện, ta sai người gọi Tần Niệm Niệm đến, mắng nàng một trận. Đây là lần đầu tiên ta nặng lời với nàng.

Ta nói: “Lý di nương bây giờ đang mang thai, mỗi ngày nhìn nàng ta còn sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Ngươi không nên, ngàn vạn lần không nên, lại gần để kích thích nàng. Nếu Lý di nương có chuyện gì, dù Thế tử có che chở cho ngươi, ngươi cũng không thoát được.”

“Còn về Lăng Nương, nàng ta đã bị cấm túc, đó đã là một hình phạt. Ai ai cũng thấy Thế tử thiên vị ngươi, sao ngươi lại còn đổ thêm dầu vào lửa, xông vào viện của nàng ta để ức hiếp?”

Nói rồi, ta gọi nha hoàn bên cạnh nàng đến: “Chuyện giữa chủ nhân và người khác vốn là việc nhỏ, chỉ cần khuyên nhủ vài câu là giải quyết xong. Các ngươi không khuyên giải, lại còn châm ngòi, khiến mọi chuyện rối tung lên, đáng bị phạt. Ra ngoài nhận mười roi, phạt hai tháng lương. Nếu còn tái phạm, sẽ bị phạt nặng hơn.”

Tần Niệm Niệm lúc đó nhận lỗi, nhưng sau khi Hoắc Yến trở về, nàng liền tìm hắn để tố cáo.

Thế là Hoắc Yến đến tìm ta, nói rằng dù sao Lý di nương cũng không có chuyện gì, sao phải phạt nha hoàn của Niệm Niệm, khiến nàng ta khó chịu.

Ta nhìn vào gương mặt Hoắc Yến, trong lòng đầy thất vọng. Ta không có tình yêu với hắn, nhưng vẫn giữ đạo nghĩa vợ chồng. Vậy mà hắn vì Tần Niệm Niệm mà nói ra những lời này, chẳng phải đã hoàn toàn quên mất một người từng kết giao với hắn, giờ còn đang mang thai đứa con của hắn sao?

Ta thực sự thất vọng về hắn.

Ta nói: “Phu quân, chàng nghĩ chuyện này chỉ là nhỏ nhặt, chỉ là mấy lời qua lại giữa các thiếp, không cần phải làm mất mặt Tần thị. Nhưng chàng quên mất rằng, thân thể Lý di nương vốn yếu, đã dùng không biết bao nhiêu dược liệu tốt mới dưỡng thai được đến ngày hôm nay. Nếu đứa bé trong bụng nàng là trai, thì đó là thứ tử của chàng; nếu là gái, thì đó là trưởng nữ của chàng. Nữ tử mang thai mười tháng, như đi qua quỷ môn quan một lần. Dù Tần thị có tức giận, cũng không nên vào lúc này mà phát tác.”

“Ta phạt nha hoàn của Tần thị, không chỉ là để an thai cho Lý di nương, mà còn là để dạy Tần thị rằng, dù không nghĩ cho Lý di nương, thì cũng nên nghĩ cho đứa bé là con của chàng trong bụng nàng ấy. Giờ ta nghĩ Tần thị đã hiểu rõ ý ta, phu quân cần gì phải đến đây thay nàng ta giải thích?”

Ta nói về lỗi của Tần thị, nhưng chẳng phải cũng đang nói về lỗi của hắn trong vai trò làm phu quân, làm cha sao?

Hắn như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng không nói nên lời, chỉ thở dài một tiếng, rồi im lặng rời khỏi chính viện.

14

Lý di nương khó sinh và hạ sinh một bé gái, đó là trưởng tôn nữ của Trưởng Công chúa và Định Quốc Công, được đặt tên là Hoắc Thiền, tên gọi ở nhà là San Hô.

Trường An hay San Hô, thực chất đều là nơi gửi gắm những nguyện vọng thuần khiết nhất của người mẹ, mong con cái khỏe mạnh, thuận buồm xuôi gió, bình an suốt đời.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Lý di nương ôm cô con gái khó khăn lắm mới có được, nước mắt rơi như mưa. Từ đó, nàng trở thành một người mẹ kiên cường.

Hoắc Yến giờ đây chẳng còn quan tâm đến Lý di nương, đối với đứa con gái này, hắn chỉ ghé thăm vài lần.

Ngày tháng cứ thế trôi qua, ta sống cuộc sống của ta, còn Hoắc Yến và Tần Niệm Niệm sống cuộc sống của họ.

Khi Hoắc Tĩnh (Hoắc Trường An) lên bốn tuổi, Hoắc Yến bất ngờ đến tìm ta, nghiêm túc nói rằng Tần Niệm Niệm luôn cảm thấy hận vì sinh ra làm người, phải bó buộc trong một tiểu viện.

Nàng có một ước nguyện từ lâu, đó là được đi khắp nơi, ngắm nhìn phong cảnh khắp trời Nam đất Bắc. Hoắc Yến thường nghe nàng nhắc đến, dần dần cũng nảy sinh ý định muốn giúp nàng thực hiện tâm nguyện này.

Dĩ nhiên, không phải để Tần Niệm Niệm tự mình đi, mà là cả hai người cùng đi, mang theo một thị vệ và một nha hoàn.

Hắn đến bàn bạc với ta, xem chuyện này có nên hay không.

Ta chỉ cảm thấy chưa bao giờ nghe qua một chuyện vô lý như vậy. Phụ mẫu còn đó, con cái chưa lớn, vậy mà Hoắc Yến lại muốn bỏ mặc cả phủ Quốc Công rộng lớn, đi cùng Tần Niệm Niệm tiêu dao bốn phương.

Ta thực sự muốn mời một đạo sĩ đến xem hắn có phải đã bị Tần Niệm Niệm bỏ bùa hay không.

Ta đương nhiên phản đối mạnh mẽ, ban đầu khuyên nhủ một cách ôn hòa, hy vọng có thể làm hắn từ bỏ ý định này. Thế nhưng hắn không chịu nghe, hai chúng ta càng nói càng gay gắt.

Ta có thể chấp nhận hắn xử sự không công bằng, chấp nhận hắn chỉ sủng ái một người, chấp nhận hắn thờ ơ với con cái, nhưng ta không thể chấp nhận hắn bỏ rơi phụ mẫu và tất cả mọi người.

Đây là lần đầu tiên ta cãi nhau với Hoắc Yến, chúng ta cãi một trận lớn và kết thúc trong sự không vui.

Có lẽ sự phản đối của ta đã kích động hắn, hắn liền trực tiếp đến phủ Trưởng Công chúa để nói chuyện này với phụ mẫu.

Tất nhiên, theo lời báo của hạ nhân, hắn đã nói chuyện với họ một cách uyển chuyển hơn nhiều. Dù sao, hắn cũng biết mẫu thân mình không ưa Tần Niệm Niệm.

Hắn nói rằng đời này mình không có cơ hội ra chiến trường, bảo vệ đất nước, nhưng cũng không muốn sống cả đời chỉ thấy một góc kinh thành. Hắn muốn từ chức, đi chu du tứ hải, ngắm nhìn non sông gấm vóc. Tần Niệm Niệm hiểu rõ lòng hắn nhất, sẽ luôn ở bên cạnh, khiến phụ mẫu yên tâm.

Phản ứng của phụ mẫu hắn còn dữ dội hơn ta. Trưởng Công chúa đã tát hắn một cái, Định Quốc Công đánh hắn một trận.

Khổng Tử nói: “Phụ mẫu còn sống, không nên đi xa, nếu có đi phải có mục đích rõ ràng.”

Làm sao họ có thể chấp nhận chuyện đứa con trai độc nhất từ chức, không phụng dưỡng phụ mẫu, không dạy dỗ con cái, không tiếp quản gia nghiệp, mang theo một thiếp thất đi khắp chân trời góc bể?

Trưởng Công chúa tức giận đến mức ngay lập tức sai người đưa Tần Niệm Niệm đến.

Nhưng vì tình yêu của mình, lần đầu tiên Hoắc Yến cãi lời phụ mẫu, nói thẳng rằng không cho phép Trưởng Công chúa liên lụy đến người khác. Đây là quyết định của hắn, nếu mẫu thân hắn ép buộc, cả đời này hắn sẽ không bao giờ tha thứ cho bà.

Nghe đến đây, ta không thể nhịn được cười. Một nam nhân đã có thê tử và con cái lại dùng giọng điệu trẻ con, vô lý như vậy để uy hiếp phụ mẫu mình.

Trưởng Công chúa ra lệnh giam hắn trong phủ Công chúa, không cho ra ngoài, không cho liên lạc với bất cứ ai, và hạ lệnh cho hạ nhân không được tiết lộ một chút tin tức nào.

Về phần Tần Niệm Niệm, nàng cũng bị nữ quan của Trưởng Công chúa đánh một trận, rồi nhốt lại trong viện.

Tần Niệm Niệm nói với ta: “Các người trong lòng đều có quá nhiều tham vọng, nghĩ đến quyền lực, nghĩ đến địa vị, nghĩ đến giàu sang, vì thế các người không hiểu được, ta chỉ muốn có được chàng mà thôi.”

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận