Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 3

10:13 sáng – 25/10/2024

09

Khi ta mang thai được chín tháng, nha hoàn Hàn Phúc báo với ta một tin tức rằng kinh thành đang đồn thổi, Thế tử dường như có mối quan hệ gần gũi với một tiểu thư con thứ của một nhà quan ngũ phẩm, khiến lời ra tiếng vào xôn xao khắp nơi.

Ta nhớ lại hai tháng gần đây Hoắc Yến dường như quả thực ít ở nhà, cả bạch liên (Lý Quỳnh Hoa) và đào hồng (Lăng Nương) đều bị lạnh nhạt, cảm thấy có điều bất thường, liền sai Hàn Phúc đi gọi tiểu tư thân cận của Thế tử đến hỏi.

Tiểu tư này lắp bắp mãi, đến khi ta dọa nếu không nói thật sẽ cho hắn ra chuồng ngựa thì hắn mới thành thật trả lời.

Tin đồn đều là thật, Hoắc Yến gần đây mê mẩn tiểu thư con thứ của một viên quan lang thuộc Lễ Bộ, cùng nàng đi chùa cầu phúc, đi cưỡi ngựa ngoài ngoại ô, thậm chí bao trọn một dãy đèn hoa cho nàng.

Ta nghĩ, xem ra lần này là gặp chân ái rồi.

Trước đây, Hoắc Yến cũng rất thích Lý Quỳnh Hoa, nhưng tình cảm dành cho nàng ấy giống như yêu thương một con vật cưng, vì nàng ngoan ngoãn và dịu dàng mà yêu chiều. Sau đó, khi say mê Lăng Nương, đó thuần túy chỉ là thấy sắc mà động lòng.

Ta bảo tiểu tư đừng nói với Hoắc Yến rằng ta đã hỏi chuyện, nếu không sẽ đuổi hắn ra khỏi phủ Quốc Công.

Sau khi tiểu tư rời đi, Lệnh Phương hỏi ta sẽ làm gì.

Ta nói ta đã mang thai chín tháng rồi, lúc này không thể lo cho danh tiếng của hắn nữa, cứ một mặt ngầm tìm hiểu sự tình, một mặt giả vờ như không biết.

Hiện tại, với ta, sự an toàn của ta và đứa con trong bụng quan trọng hơn nhiều so với chuyện của Hoắc Yến.

Sau mười tháng mang thai, ta sinh ra một bé trai khỏe mạnh, trắng trẻo, đáng yêu vô cùng khiến ta không khỏi yêu thương.

Trưởng Công chúa và Quốc Công vui mừng khôn xiết, vì phủ Quốc Công giờ đã có người kế vị, ngay cả trong cung cũng ban thưởng không ít vật phẩm.

Quốc Công đích thân đặt tên cho đứa bé, là Hoắc Tĩnh, mong rằng nó sẽ điềm đạm, bình tĩnh, đồng thời kế thừa võ công tổ tiên. Còn tên gọi ở nhà là do ta đặt, gọi là Trường An, mong rằng con có một đời bình an.

Họ vì đứa trẻ mà quay về phủ Quốc Công ở suốt một tháng, đến khi làm tiệc đầy tháng.

Trưởng Công chúa suốt ngày ôm cháu không muốn rời, còn sai người lấy chiếc vòng ngọc mà bà từng dùng khi còn nhỏ để đeo cho nó.

Ta vội vàng thay con từ chối, nhưng Trưởng Công chúa lại nói đây là cháu đích tôn của bà, bà yêu thương không sao kể xiết, nên phải làm như vậy.

Trước khi họ quay lại phủ Trưởng Công chúa, bà hôn Trường An một cái, rồi mới nói với ta: “Thế tử bên ngoài đúng là quá phóng túng rồi, khi nào có thời gian, hỏi nó định xử lý thế nào. Nếu thực sự thích, thì cho người vào làm thiếp, chứ cứ thế này thì ra thể thống gì?”

Ta bế Trường An, gật đầu đáp ứng.

10

Có Trường An, Hoắc Yến cũng vui mừng vô cùng. Đây là lần đầu tiên hắn được làm cha, đối với hắn và ta đều mang ý nghĩa đặc biệt.

Trong tháng mà Trưởng Công chúa và Quốc Công ở lại phủ Quốc Công, hắn không đi đâu, mỗi lần thăm cha mẹ xong liền về chính viện thăm con. Hắn tỏ ra rất mực yêu thương.

Chỉ là, ta cũng có thể nhận ra, trong niềm vui ấy, thỉnh thoảng hắn lại lơ đãng. Sau khi bầu không khí náo nhiệt qua đi, hắn đột nhiên sững sờ, rồi rơi vào những suy nghĩ riêng.

Ta quyết định phải chủ động ra tay.

Hôm đó, ta và hắn đều ở chính viện, Trường An đang ngủ, khuôn mặt đỏ ửng trông đáng yêu vô cùng. Ta nhìn đi nhìn lại, mới để nhũ mẫu bế con ra chiếc nôi bên cạnh, sau đó cho mọi người lui hết.

Hắn nhận ra ta có điều muốn nói, cũng nhìn ta, đợi ta mở lời.

Ta chậm rãi thu dọn đồ chơi vừa dùng để đùa với Trường An vào trong giỏ, rồi hỏi hắn: “Phu quân, tiểu thư con thứ của Lễ Bộ lang trung, chàng định thế nào? Nàng ấy rốt cuộc vẫn là một thiếu nữ chưa xuất giá, cứ thế này mãi sẽ ảnh hưởng không tốt đến danh tiếng của nàng. Nếu phu quân thực sự yêu thích, chi bằng rước nàng ấy vào phủ làm trắc thất, thế nào?”

Hắn thoáng sững sờ: “Nàng đã biết rồi sao?”

Sau đó, hắn lại thở dài: “Linh Thư, ta biết lẽ ra không nên nói điều này với nàng, nhưng trên đời này, chỉ có nàng là người hiểu ta nhất. Ngoài nàng ra, còn ai có thể thấu hiểu lòng ta? Ta và Niệm Niệm thực sự là đôi bên tình nguyện. Nhưng nàng ấy là một cô gái đặc biệt, tuyệt đối không muốn làm thiếp.”

Ta lạnh lùng cười trong lòng, nếu ta có chút tình cảm nào với hắn, nghe thấy hắn và người khác “lưỡng tình tương duyệt”, e rằng ta đã tức đến phát ốm.

“Không muốn làm thiếp” là có ý gì? Chẳng lẽ muốn ta nhường vị trí này?

Ta mỉa mai trong lòng, nhưng trên mặt lại không tỏ vẻ gì: “Quả thực là một cô gái đặc biệt, nhưng nếu cứ thế này mãi, thì danh tiếng của cả hai đều sẽ bị ảnh hưởng. Nhìn tình hình hiện tại, xem ra phu quân và nàng ấy không dễ gì cắt đứt. Nếu phu quân không ngại, chi bằng để ta hỏi xem ý nàng ấy thế nào?”

Hắn mừng rỡ nắm lấy tay ta: “Linh Thư, nàng đúng là người vợ tuyệt vời nhất trên đời. Vậy nhờ nàng hỏi giúp ta ý của nàng ấy nhé.”

11

Ba ngày sau, thứ tiểu thư của Lễ Bộ lang trung, Tần Niệm Niệm, mang theo thiệp mời của ta đến phủ Quốc Công làm khách.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Ta tiếp nàng tại hoa sảnh nhỏ.

Tần Niệm Niệm đi giữa đám hoa lá, dáng vẻ thanh thoát, lông mày và ánh mắt như tranh vẽ, tự có một phong thái phong lưu riêng biệt.

Nàng hành lễ với ta, ánh mắt không chút ngượng ngùng hay bối rối, miệng nói: “Gặp qua Thế tử phu nhân.”

Ta mỉm cười, bảo nàng miễn lễ rồi ngồi xuống, sau đó gọi tỳ nữ dâng trà.

Sau vài câu xã giao, ta cho mọi người lui ra, nhẹ nhàng vuốt sợi tóc rơi bên tai, nói: “Ta nghĩ cô nương cũng hiểu lý do được mời đến hôm nay.”

Nàng khẽ gật đầu.

Ta tiếp tục: “Gần đây, chuyện giữa cô nương và Thế tử đang đồn đại khắp nơi, điều này không có lợi cho danh tiếng của Thế tử, mà với cô nương, cũng sẽ bị hủy hoại thanh danh. Thế tử nói rằng chàng có tình cảm với cô nương, chỉ là không biết phải mở lời thế nào. Vì vậy, ta thay mặt thế tử hỏi cô nương, liệu cô nương có nguyện ý vào phủ Quốc Công này không?”

Nàng không trả lời ngay mà hỏi ngược lại ta: “Trước đây, ta từng nghe về danh tiếng của Thế tử phu nhân, nay gặp mặt mới biết những lời khen ấy không hề sai. Nhưng Thế tử phu nhân rõ ràng biết Thế tử có tình cảm với ta còn thay phu quân mình hỏi một câu như vậy, trong lòng Thế tử phu nhân, không có chút để tâm nào sao?”

Ta nhẹ nhàng đáp: “Chỉ cần phu quân vui vẻ, ta cũng sẽ vui vẻ.”

Đó là một lời nói dối hoàn toàn.

Nàng khựng lại, trong ánh mắt thoáng qua vài phần thương hại và không thể che giấu sự khinh miệt, nhưng vẫn nói: “Thế tử phu nhân thật rộng lượng, chắc cũng đã nghe rằng ta không muốn làm thiếp chứ.”

Ta đáp: “Tất nhiên là có nghe qua. Nhưng nếu cô nương không muốn làm thiếp, thì tốt nhất nên cắt đứt với Thế tử, để có thể tìm một người phù hợp khác.”

Ta thấy nàng cúi đầu không nói, trong tư thế như đang phản kháng, nhưng ta không nổi giận, chỉ nhấp một ngụm trà rồi từ tốn nói: “Ta biết điều này có lẽ hơi tàn nhẫn với cô nương. Nhưng chuyện này cần phải có một kết thúc dứt khoát, hoặc là cô nương nhượng bộ, hoặc là hai người dừng lại. Thế tử không phải là người bình thường, ngoài việc là thế tử của phủ Quốc Công, chàng còn là con trai duy nhất của Trưởng Công chúa Vinh Dương. Chuyện tổn hại đến danh tiếng như thế này, mẫu thân ta sẽ không khoan dung quá lâu đâu. Hôm nay ta mời cô đến làm khách là vì sau khi phu thê ta bàn bạc, ta được giao nhiệm vụ này, mong rằng có thể mang đến một kết thúc vui vẻ cho tất cả. Nhưng nếu chuyện vẫn không được giải quyết, e rằng lúc đó sẽ có những việc chúng ta không muốn thấy xảy ra.”

Ta đứng lên: “Được rồi, nói nhiều cũng đã lâu, chỉ sợ Trường An cũng đang quấy đòi ta. Ta sẽ bảo nha hoàn đưa cô nương ra về. Mong cô nương hãy suy nghĩ kỹ lời ta nói, đừng xem đây là trò đùa. Điều này không chỉ vì Thế tử, mà còn vì danh tiếng của cô nương.”

Nói xong, ta nhẹ nhàng rời đi.

12

Hai tháng sau, thứ tiểu thư của Lễ Bộ lang trung, Tần Niệm Niệm, được gả vào phủ Quốc Công làm trắc thất của Thế tử. Thế tử cho tổ chức hôn lễ linh đình, chỉ kém một chút so với đám cưới của ta.

Từ đó, trong viện của Thế tử không còn sự phân biệt bạch liên hay đào hồng, mà suốt bốn mùa chỉ có nàng độc chiếm tình yêu của hắn.

Mùa xuân, Thế tử cùng nàng hái hoa ủ rượu. Mùa hạ, Thế tử cùng nàng chèo thuyền trên hồ. Mùa thu, Thế tử cùng nàng lên lầu ngắm cảnh. Mùa đông, Thế tử cùng nàng uống rượu ngắm tuyết.

Rõ ràng, đời người ai cũng có một kiếp nạn. Gặp rồi, tất cả những gì trước đó đều trở thành sự miễn cưỡng.

Trưởng Công chúa không ưa Tần Niệm Niệm, nhưng không cưỡng lại được việc Thế tử quá yêu thích nàng, lại thêm việc đã có cháu đích tôn, nên bà cũng thôi, mắt không thấy thì lòng không phiền.

Mỗi tháng, Thế tử vẫn đến viện của ta vài ngày, nhưng không còn chuyện phòng the gì nữa, chỉ đến chơi đùa với Trường An và trò chuyện với ta về chuyện trong phủ.

Hắn từng mang theo sự bất lực và áy náy nói với ta: “Linh Thư, từ khi gặp Niệm Niệm, ta mới biết thế nào là tương tư sầu khổ. Những điều trước kia chỉ là hoa trong gương, trăng dưới nước mà thôi.”

Ta không để lộ vẻ gì, nhưng trong lòng lại thấy khá thoải mái, không còn phải giả vờ tỏ ra yếu đuối, nhỏ bé trước mặt hắn nữa.

Lý Quỳnh Hoa và Lăng Nương sao có thể chịu được sự lạnh nhạt như vậy, một người cố gắng hồi tưởng tình xưa, một người thì cố gắng dùng sắc đẹp để quyến rũ. Họ quấy rối suốt nửa năm nhưng chẳng thành công.

Hoắc Yến ban đầu cũng đến phòng họ vài lần, dù sao cũng là thiếp yêu ngày trước. Nhưng Tần Niệm Niệm hoặc tìm cớ gọi hắn đi ngay trong đêm, hoặc sáng hôm sau đã nước mắt rưng rưng trước gió.

Từ đó, Hoắc Yến không còn đến phòng họ nữa, thực sự trở thành “một đời một kiếp, một đôi người” với Tần Niệm Niệm.

Đương nhiên, hai người họ không thích Tần Niệm Niệm, tìm cách đối phó với nàng vài lần, nhưng chẳng được gì, ngược lại còn khiến Hoắc Yến nổi giận.

Lăng Nương bị cấm túc.

Lý Quỳnh Hoa thì phát hiện có thai, tránh được một kiếp nạn, có lẽ là đứa con từ đêm mà nàng không bị Tần Niệm Niệm gọi đi.

Tuy vậy, trong lòng Thế tử vẫn còn tức giận, hắn chỉ đến phòng nàng ngồi qua loa, dặn dò vài câu rồi lại đi, như thể đã giao phó hoàn toàn cho ta lo liệu.

Từ đó, cả hai đều yên ổn lại.

Lăng Nương bị cấm không được ra khỏi cửa, còn Lý Quỳnh Hoa thì cũng đã nguội lòng.

Nàng nói với ta: “Ta đã nhìn thấu rồi, Thế tử là một người lạnh nhạt vô tình. Bao nhiêu lời thề non hẹn biển trước kia, giờ có người mới, e là một câu cũng chẳng nhớ. Giờ trong bụng ta đã có con, dù là trai hay gái, cũng coi như có niềm an ủi. Về sau, cứ thế này thôi.”

Trưởng Công chúa lại khá quan tâm đến đứa con trong bụng Lý Quỳnh Hoa, đã ban thưởng vài lần. Dù sao thì con cái, càng nhiều càng tốt.

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận