3
Lớp học, căng tin, thư viện… mọi ngóc ngách trong khuôn viên trường, mỗi khi ta đi ngang qua, luôn có ai đó nhìn ta bằng ánh mắt lạ lùng, sau đó to nhỏ với nhau rồi thốt lên một tiếng kinh ngạc.
Có những chàng trai đi lại trước mặt ta với nụ cười càn rỡ, ánh mắt hoang dã và vẻ mặt thô tục.
Tính cách ta vốn nhạt nhẽo, chỉ chơi xã giao với các bạn học nên không có cách nào để tìm hiểu tin đồn.
Đúng lúc ta đang cảm thấy kỳ lạ thì một tên mỏ chuột tai khỉ, miệng ngậm điếu thuốc đã chặn ta ở cửa WC.
Hắn dựa vào tường phà vòng khói về phía ta sau đó nheo mắt nhìn từ trên xuống dưới: “Em nhìn ngon đấy, em muốn bao nhiêu?”
Phản ứng đầu tiên của ta là gặp phải tên điên rồi, phải tránh ngay thôi.
Nhưng tên nhóc này tiến lên một bước và ngăn ta lại. Sẹo rỗ trên mặt hắn chi chít hệt như bề mặt của mặt trăng, nở nụ cười tục tĩu: “Mày giả vờ làm gì? Không phải họ đều quảng cáo cho mày rồi à? Hai trăm hay ba trăm? Ông mày có rất nhiều tiền!”
Sau khi nghe vậy mà ta còn không hiểu nữa thì chỉ có là đồ ngốc.
Ta chợt điên tiết, phất tay áo ra thì lập tức một bóng đen lao thẳng về phía tên nhóc kia. Trời đất chợt tối đen, oán khí bay ngút trời!
“Chơi trò gì vậy?”
Tên nhóc khốn nạn bắt được, nói với giọng khinh thường: “Là đồ trang trí nhỏ sao? Thật đáng sợ…”
Vật trang trí trên tay hắn có dáng dấp của một đứa bé nhưng thân thể khô khốc và đen kịt, giống như một xác chết.
Ta cười lạnh muốn rời đi nhưng tên khốn nạn đó lại muốn ngăn cản: “Không cho đi! Ở lại đây với ông! Ông mày không thiếu tiền…”
Nhưng sau đó hắn không nói nên lời và chỉ có thể hét lên.
Bởi vì đồ trang trí trẻ con trong tay hắn lập tức biến thành thực thể, chiếc miệng há to lộ ra hai hàng răng cực kỳ sắc bén, cười khúc khích: “Ta chơi với ngươi he he he…”
Sau đó, nó ôm đầu tên nhóc khốn nạn rồi gặm lấy gặm để…
Đó chính là nhóc quỷ mà ta vừa thu nhận. Vì vinh hoa phú quý mà cha mẹ nó đã tìm một pháp sư để luyện chế nó rồi giam cầm trong một chất lỏng màu đen.
Trước đến giờ chưa có ai chơi chung với nó.
Lúc ta thu phục thì nó đã giết sạch những người từng làm tổn thương nó.
Nghĩ nó còn nhỏ và đáng thương nên ta mang nó theo bên mình để tiện dạy dỗ.
Chà, không phải tên nhóc khốn nạn đó muốn chơi sao? Vậy để cho hai người họ chơi với nhau đi.
Tên nhóc khốn kiếp ôm đầu lăn lộn trên mặt đất, kêu thảm thiết như lợn bị chọc tiết: “Có ma! Có ma! Cứu mạng!”
“Đừng cắn, đau chết đi mất!”
“Cứu với! Tay, đầu và chân của tôi đều bị nó nhai mất!”
Tiếng kêu thảm thiết của tên nhóc khốn nạn thu hút rất nhiều người đến xem, mọi người đều nói nhỏ với nhau.
“Không phải điên chứ? Làm gì có thứ nào cắn đứt tay chân cậu ta? Cậu ta đang lành lặn mà?”
“Không phải nói ma quỷ chỉ xuất hiện ban đêm sao, ban ngày như vậy thì đào đâu ra ma quỷ chứ?”
“Chắc chắn là bị nhập rồi.”
…
Ta lặng lẽ lẩn mình trong đám đông, thưởng thức trò hề của tên nhóc khốn nạn xấu xí.
Tên này tuy rằng đáng ghét nhưng nói mấy câu ấy thôi cũng không phải là tội chết, ta không cần vì hắn mà mang thêm nghiệp cho mình.
Vì đi theo ta nên phần lớn lệ khí của tiểu quỷ này đã được thanh lọc, cùng lắm là dọa hắn đến đỉnh điểm thì dừng.
Nhưng mới có chút xíu mà hắn đã không chịu nổi, ảo giác đã gây ra tổn thương tinh thần rất lớn cho hắn, chắc mười ngày nửa tháng nữa cũng chưa bò dậy nổi.
Nghĩ đến đây, ta búng ngón tay gọi nhóc quỷ kia quay lại rồi lặng lẽ rời đi.
4
“Tiểu Nương nương, tên khốn đó nói trên mạng có người nói ngài đang làm… Ừm, làm thêm một công việc không đứng đắn, nói có sách mách có chứng, còn tung cả ảnh và thông tin của ngài!”
Nhóc quỷ này trước khi chết cũng chỉ mới là đứa nhỏ hai tuổi, những từ ngữ tục tĩu khiến nó ngại không dám nói, vì vậy đã tự động bỏ bớt một số từ.
Nhưng ta vẫn hiểu.
Ta chưa xúc phạm ai cả? Vậy ai đang muốn chỉnh ta vậy?
Tiểu quỷ phẫn nộ bênh vực ta: “Dám vu khống Tiểu Nương nương như vậy! Ta ra tay hơi nhẹ rồi!”
Ta sờ lên cái đầu tròn của nó, an ủi: “Hắn chỉ là một nhân vật nhỏ, cho hắn chịu khổ một chút rồi thôi. Mấu chốt bây giờ là chúng ta phải bắt được kẻ chủ mưu!”
“Quỷ Anh trung thành bảo vệ chủ, ta sẽ thưởng cho ngươi mộ robot biến hình! Ngày mai ta sẽ hóa vàng cho!”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetKhuôn mặt nhỏ nhắn đen sì đột nhiên vui vẻ ra mặt, vội vàng quỳ lạy: “Đa tạ Nương nương ân điển!”
Nó hớn hở nhìn ta, nũng nịu nói: “Nương nương, vậy ta có thể ăn bánh vòng ngọt ngào không? Ta thấy bọn trẻ trên TV nói ăn rất ngon và ngọt! Ta chưa ăn bao giờ!”
Đứa trẻ đáng thương, dù sao cũng chỉ là cái bánh vòng phủ đường, ta vừa định phất tay đồng ý thì chợt phát hiện ba lô của mình đã mở ra hơn nửa, hàng trăm đồ trang trí ma quái lớn nhỏ đều thò đầu ra ngoài, nhìn ta như hổ rình mồi!
Ta nhanh chóng nuốt lại lời định nói, mấy chuyện này không thể mở miệng được! Nếu không, chúng sẽ phát triển ham muốn, điều này sẽ rất bất tiện trong việc quản lý!
Ta thẳng lưng, gay gắt nói: “Mỗi lần lập công chỉ có thể nhận được một phần thưởng. Quy tắc là bất di bất dịch. Quỷ Anh, ngươi lui ra đi!”
Nói xong ta quay đầu lại, cố không nhìn vẻ mặt nhỏ bé sắp khóc của đứa trẻ.
Khi đứa trẻ thấy ta không còn nhìn nó nữa, nó đành phải nuốt nước bọt rồi lại chạy vào ba lô của ta với giọng uất ức.
“Cám ơn Tiểu Nương nương. Ta sẽ tiếp tục cố gắng lập thêm công lao thật lớn. Đổi lấy bánh vòng! Kẹo mút!”
Ta suýt chết vì cười!
Thấy không có thêm ích lợi gì, tất cả chúng ma quỷ đều lui vào ba lô.
Lúc này, cửa ký túc xá bị đẩy ra.
Đó là Lưu Lệ Na, chỉ có mình cô ấy.
Ta thắc mắc nhìn điện thoại, mới năm giờ.
Ba người họ thường ra vào cùng nhau, chưa bao giờ quay về vào thời điểm này.
Lưu Lệ Na thận trọng đến gần ta, cắn môi muốn nói rồi lại thôi.
Ta nghi ngờ nhìn lại.
Tuy là bạn cùng phòng nhưng chúng ta học khác lớp, khác khoa nên họ không có điểm chung với ta.
Đặc biệt là Lưu Lệ Na, cô ấy ít nói và chưa bao giờ nói chuyện với ta ngoại trừ lúc giới thiệu ngắn gọn về bản thân khi ta mới chuyển đến.
Lưu Lệ Na đứng cạnh ta thật lâu như để hạ quyết tâm.
“Vào trang web của trường xem thử đi. Tất cả đều viết về cậu…”
“Mau nộp đơn khiếu nại để xóa bài đăng.”
“Còn nữa… không phải tôi! Tôi không đành lòng bắt nạt người khác như thế này!”
Nói xong cô ấy quay người chạy ra khỏi ký túc xá.
5
Khi trở lại căn nhà thuê, ta vừa lên web trường đã đọc được tin tức, suýt chút nữa giận đến mất bình tĩnh.
Giờ đây những ánh mắt kỳ lạ và sự quấy rối tên nhóc khốn nạn đều có lời giải thích rồi.
Bài đăng phổ biến nhất hiện nay có tiêu đề “Nữ sinh trong trường của chúng tôi thực sự đang tham gia vào các giao dịch bất hợp pháp!”, trong bài đăng có hình ảnh của cô gái ra vào vào một chiếc xe hạng sang. Mọi người đều suy đoán rất sôi nổi về thân phận của cô gái.
Bởi vì khoảng cách quá xa và ánh sáng mờ mịt nên không thể xác định được dung mạo của cô gái, nhưng một khung bình luận đột nhiên nhảy ra và nói rằng cô gái đó là Điền Ty Ty! Và tiết lộ cả thông tin cá nhân lẫn hình ảnh của ta.
Người đó nói có sách mách có chứng, nói ta là một đứa trẻ mồ côi nhưng lại không sống trong ký túc xá mà thuê nhà gần trường. Nhưng làm gì có căn nhà nào gần trường có giá dưới ba nghìn rưỡi nhân dân tệ một tháng! Làm sao ta có thể gánh nổi? Chính là vì ta tham gia vào các giao dịch bất hợp pháp!
Sự việc hot này khiến nhiều người rớt cả tròng mắt, bài viết này thật sự đã xây được hàng trăm cái lầu. (ý chỉ nhiều bình luận)
Chuyện gì cũng nói được!
Chuyện này còn chưa hạ nhiệt lại có người đăng video ta cãi nhau với một gã khốn nạn.
Tiêu đề rất giật gân: Đạo đức đang suy đồi theo từng ngày! Nghi án nam nữ sinh viên pay lắc với nhau dẫn đến động kinh!
Bên dưới còn kèm theo hình tên nhóc khốn nạn được cấp cứu tại bệnh viện!
Chỉ có vài từ và mơ hồ và bức ảnh chụp lại đã xác nhận lời buộc tội về ta.
Mọi người mắng ta không biết xấu hổ!
Ta giận quá mà phải bật cười. Thật khó tin rằng lại có người dám đổi trắng thay đen như vậy.
Bình thường ta không gây chuyện không có nghĩa là ta sợ rắc rối!
Bây giờ cái chậu phân chết tiệt đang ở trên đầu ta!
Tất nhiên phải chỉnh chết bọn họ!
Ta không còn do dự nữa, mở phăng ba lô ra liền thấy Sakado bò ra đầu tiên.
Ta vỗ nhẹ vai cô ấy: “Bò dọc theo cáp mạng cho ta! Ta muốn xem ai đang tung tin đồn!”
Chị gái Sadako chớp đôi mắt trống rỗng rồi cắm cả đầu tóc dài chui vào sợi cáp mạng.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.