1.
Trước khi mở phòng phát sóng trực tiếp xem nhân duyên thì ta chỉ tập trung lo học. Nhưng nhân duyên với bạn bè không có nhiều, đặc biệt là mấy cô nàng trong ký túc xá.
“Sao rồi Điền Ty Ty, cậu có đi không? Có bao nhiêu người muốn đi mà không đi được đấy?”
Cô bạn Chu Tình cùng phòng ta mặc chiếc áo croptop phối cùng quần cạp trễ, trang điểm thời thượng đang đứng dựa vào giường và nhìn chằm chằm vào ta.
Cô gái Hà Lệ Lệ xinh đẹp với mái tóc màu đỏ rượu cũng xen vào: “Chúng ta đi chung đi, đừng nói là tụi này có cách kiếm tiền mà không rủ cậu nhé!”
“Không.” Ta cầm lấy chiếc ba lô treo ở đầu giường, khẽ gật đầu với những người bạn cùng phòng đang vây quanh mình.
“Ngại quá, tớ có việc phải ra ngoài trước.”
Ta tưởng mình đã nói rất rõ ràng, cuộc trò chuyện hẳn nên kết thúc ở đây, nhưng Chu Tình lại đưa tay ngăn cản, trong lời nói pha chút tức giận: “Đợi đã! Cậu bị sao vậy? Chúng tôi tưởng cậu là trẻ mồ côi nên chúng tôi mới muốn dẫn cậu đi kiếm tiền chung! Cậu đừng có phớt lờ tấm lòng của người khác!”
“Mỗi ngày cậu đều đeo cái túi rách này, không biết vội cái gì nữa? Bận rộn vậy có thể kiếm ra tiền cho cậu sao? Ngay cả một cái túi tốt cũng mua không nổi!”
Vừa nói, cô ấy vừa đưa tay ra và giật đứt dây dây đeo ba lô của ta.
Thôi, nếu giật đứt rồi thì cứ để nó đứt luôn đi, dù sao ba lô của ta đã cũ lắm rồi, mấu chốt là đồ đạc trong túi rải rác khắp sàn nhà.
“Ôi má ơi, đây là cái gì vậy? Thật đáng sợ!” Hà Lệ Lệ sợ hãi nhảy dựng lên tại chỗ, trong khi đó Lưu Lệ Na nãy giờ vẫn đang huyên thuyên bỗng im bặt, trốn ở phía sau.
Chu Tình sửng sốt một lúc rồi mới nhăn mày nói: “Sao lại thế? Tại sao lại mua mấy thứ đáng sợ như vậy? Dọa chết người ta rồi!”
Nằm trên mặt đất là mấy chục món đồ trang trí ma quái lớn nhỏ, Sadako mặt tái nhợt bò ra từ TV, Sở Nhân Mỹ mặc trang phục màu xanh lam giơ ngón tay hoa lan lên, đầu trâu mặt ngựa thì cầm một chiếc nĩa thép, chưa kể còn có cả quỷ hồng y, quỷ bạch y, quỷ không đầu…
Mỗi hình đều sống động như thật, phát ra ánh sáng lạnh lẽo trong căn phòng ký túc xá tối tăm.
Điều kỳ lạ là vào thời điểm nóng nhất của mùa hè nhưng nhiệt độ dường như giảm xuống vài độ, ngoại trừ ta ra thì mọi người đều bất giác rùng mình.
Ta mỉm cười không nói gì, nhanh chóng nhặt chúng lên rồi cho vào túi sau đó rời đi.
2
Vài phút sau, khi ta đi đến một nơi hẻo lánh cách xa ký túc xá thì trong ba lô phát ra đủ loại giọng nói.
Một giọng nữ lạnh lùng, không cần nhìn cũng biết là Sadako: “Chết tiệt, sao cô ta dám coi thường Tiểu Nương nương của chúng ta chứ! Chưa kể ngài ấy còn là một Nương nương nghèo kiết xác! Đây chẳng phải là một cái tát vào mặt chúng ta sao?”
Một giọng cười ma quái vang lên, chính là Tomie*: “Để ta dạy cho bọn họ một bài học, cho bọn họ yêu ta rồi quay ra chém giết lẫn nhau ha ha ha ha…”
Tomie*: là nhân vật giả tưởng trong bộ truyện cùng tên của Bậc thầy manga kinh dị Nhật Bản – Junji Ito.
Một giọng the thé nào đó vang lên, chính là vị công công ở triều đại nào đó, người ta nói rằng ông ta là thái giám tổng quản, chuyên phục vụ hoàng đế: “Thật to gan! Dám vô lễ với tiểu Nương nương, ta sẽ tát vào miệng bọn họ!”
“Ta sẽ trói tất cả lưỡi của chúng lại!”
“Còn ta sẽ chặt tay và chân!”
…
Được rồi, được rồi, càng nói càng trở nên thái quá!
Ta ho nhẹ ra hiệu cho họ im lặng.
“Minh giới có lệnh không được tùy ý can thiệp vào chuyện của con người, huống chi là làm tổn thương những sinh mạng vô tội! Các ngươi đều quên rồi sao?”
Những con ma ồn ào và kiêu ngạo vừa rồi lập tức im lặng vì sợ bị trừng phạt.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTa hài lòng gật đầu, trẻ nhỏ dễ dạy, không uổng công ta cẩn thận bồi dưỡng.
“Nhưng Nương nương nè.” Một giọng trẻ con thì thầm.
“Tốt nhất người nên thay cái túi xách đi. Nát tươm rồi còn đâu, hôm nay cũng bị xé rách! Đó là nhà của chúng ta, chúng ta cũng hơi mất mặt!”
Ta trợn mắt, tên quỷ nhỏ này, ngươi thì biết cái gì chứ?
Ba lô này là chiếc túi Càn Khôn mà phu quân tặng cho ta, nhìn có vẻ tồi tàn nhưng bên trong lại chứa đựng Càn Khôn, có thể chứa được cả núi lẫn sông! Nó cũng có thể thanh tẩy lệ khí ác quỷ!
Các ngươi cứ bí mật ngủ trong đấy rồi tận hưởng đi!
Ta tên là Điền Ty Ty, Chúa tể Địa ngục, vua của Minh giới chính là phu quân của ta.
Còn ta ấy hả, sau khi lấy chồng thì ta làm việc chăm chỉ và cống hiến hết mình cho Minh giới, được chúng ma quỷ vô cùng yêu quý, và được các hồn ma gọi là Tiểu Nương nương.
Ngoại trừ một số yêu ma quỷ quái được phu quân giao cho thì hầu hết những thứ trong túi đều là những ác quỷ mà ta thu phục được.
Phần lớn bọn họ đều vì hận thù mà mắc vô số nợ máu, đáng lẽ phải biến thành tro bụi.
Nhưng ta lại nghĩ rằng cuộc sống của bọn họ thật đáng thương, vì muốn sửa chữa cho họ nên ta biến họ thành đồ trang trí mang theo bên người đi khắp nơi để tích lũy công đức, giúp họ có thể sớm ngày đầu thai.
Mấy năm nay bọn họ đều lao vào giành làm mấy công việc vừa nặng vừa bẩn, giúp ta lập được không ít công lao to lớn!
Xét đến việc mang chúng bên mình sẽ bất tiện nhưng không mang theo lại không được! Lệ khí của chúng vẫn chưa tiêu tan, không có ta theo dõi sẽ dễ mắc lại sai lầm!
Và ta lại không giỏi giao tiếp với người khác, nên ngày đầu tiên đến trường ta đã xin thầy hướng dẫn cho ra ngoài sống vì ta đã quen ở một mình.
Thế là ban ngày ta đến lớp, ban đêm giúp chồng giải quyết công việc ở cõi âm, thỉnh thoảng bắt ma để nâng cao tu luyện.
Ta chưa bao giờ sống trong phòng bốn người do trường sắp xếp. Ta thường chỉ để sách và mấy thứ đồ lặt vặt ở đó.
Ngoại trừ ta thì ba người còn lại đều là sinh viên mỹ thuật.
Chúng ta là bạn cùng phòng nhưng không thường xuyên học chung lớp. Ta không sống trong khuôn viên trường và không có cơ hội tụ tập với nhau nên giữa chúng ta vẫn rất ổn.
Nhưng chỉ hai ngày trước, khi ta quay lại ký túc xá để lấy đồ lại gặp đúng lúc Chu Tình trở về và nháo nhào vì thiếu người gì đấy. Cô ấy gấp đến độ xoay vòng vòng, sau đó bọn họ liền quay lại nhìn ta.
Nói nào là vì ta là cô nhi nghèo kiết xác, biết ta sống khó khăn nên muốn giới thiệu một công việc làm thêm, việc nhẹ lương cao, chỉ cần ăn mặc xúng xính rồi đi nhậu nhẹt với một đám bạn là có thể hái ra tiền!
Chắc chắn tốt hơn việc bưng bát đĩa và dọn dẹp nhà vệ sinh hiện tại!
Ủa, mấy cô này, ai trong số các cô đã thấy ta bưng bát và lau nhà vệ sinh vậy?
Ta chỉ cần ra ngoài giúp người ta xem phong thủy, bắt ma thôi cũng đủ sống cả đời!
Hơn nữa, ta cũng đã bận rộn lắm rồi, buổi tối các cô đi ngủ thì thần tức của ta còn phải quay về Địa phủ xử lý công việc và truy bắt ma quỷ chạy trốn! Ta đào đâu ra sức mà đi làm thêm!
Thế là ta từ chối mà không cần suy nghĩ.
Các bạn cùng phòng có giận thì ta cũng chịu thôi.
Tất nhiên ta cũng sẽ không làm phiền họ vì một vấn đề tầm thường như vậy.
Theo ta thì đây chỉ là một mâu thuẫn nhỏ, ta hoàn toàn không để bụng.
Tuy nhiên, ta đã xem nhẹ thói hư tật xấu của mấy người ngày, và không lâu sau đó rắc rối đã ập đến.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.