Lại nói căn nhà to trên núi.
Đêm qua toàn bộ lính tráng đi cùng Cảnh Dương đều đã bị Tôn Túc Tử lừa bỏ
mạng hết. Trong nhà này còn lại hai người may mắn thoát chết là Trịnh
quận công và cô Hồng Ngọc. Trịnh Uyển vẫn cần lợi dụng hai người này nên mới tha cho.
Tối qua Trịnh
Uyển đã tắm nước thơm sạch sẽ, ngang nhiên leo lên giường nằm cạnh Cảnh
Dương. Chỉ có điều ả ngàn tính vạn tính cũng không ngờ được bùa của Tôn
Túc Tử đi vào người cậu chỉ có tác dụng một nửa. Trên người cậu có một
nửa dòng máu yêu tinh, miễn nhiễm với thứ bùa ngải của con người.
Ả cứ rón rén muốn cởi áo cậu ra đều bị cậu thẳng tay giáng cho một cái
tát. Mắt cậu vẫn nhắm nghiền nhưng lực tay khoẻ mạnh hơn người, Trịnh
Uyển bị tát cho mấy cái khoé miệng bật cả máu. Tóm lại là ả toan tính
bao nhiêu mưu hèn kế bẩn để xơi được cậu nhưng kết cục chẳng xớ rớ được
gì.
Buổi sáng, Cảnh Dương mơ
màng mở mắt, thấy một người đang nằm cạnh mình. Cậu giật mình mở to mắt
ra nhìn kĩ, ánh mắt phức tạp xẹt qua nhiều thứ cảm xúc. Người này trước
giờ cậu không ưa nhưng bây giờ nhìn cũng thấy bình thường, không đáng
ghét cũng chẳng đáng yêu. Cô Ngải cũng vậy, người trước giờ cậu luôn yêu thương bảo vệ, bây giờ cũng chỉ thấy bình thường, không đáng yêu cũng
chẳng đáng ghét.
“Cậu… đêm qua cậu đã…”
Trịnh Uyển cắn cắn môi tỏ vẻ đáng thương, khiến Cảnh Dương hoài nghi có phải
đêm qua cậu đã làm gì ả không. Cậu cố suy nghĩ nhưng chỉ nhận lại một
cơn đau nhức như búa bổ vào đầu. Ngày hôm qua lúc vừa mới khởi hành cậu
đã cảm nhận được có một luồng tà ma chướng khí đi theo mình. Thời gian
tiếp xúc với cô Ngải càng lâu, càng thân thiết, thì mệnh sát phu của cô
càng ứng lên người cậu mạnh hơn. Cậu cười ảm đạm, cuối cùng ngày này
cũng sắp tới, cậu sắp chết rồi.
Cô Hồng Ngọc thức dậy chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì, thấy Trịnh Uyển bước từ phòng cậu Cảnh Dương ra, khuôn mặt mệt uể oải thì cất giọng nịnh
nọt:
“Chúc mừng tiểu thư, đêm qua cô ngủ cùng cậu có ngon không?”
Trịnh Uyển hừ hừ mấy tiếng, cảm giác như mình bị chọc quê, phát rồ lên cho cô Hồng Ngọc mấy cái tát. Đêm qua cậu tát ả bao nhiêu cái, bây giờ ả cũng
tát cô Hồng Ngọc bấy nhiêu cái để xả giận. Cô Hồng Ngọc không dưng bị
tát cho méo mồm, trong bụng tức muốn xé xác con ả này ra lắm rồi, nhưng
vẫn phải cố gắng nhịn xuống.
Cô phải đi theo nịnh nọt ả thật chu đáo, bàn về thân phận thì ả rất môn
đăng hộ đối với cậu Cảnh Dương. Nếu cậu cưới ả làm vợ, biết đâu ả sẽ cho cậu cưới cô làm thiếp! Cô Hồng Ngọc ôm cái mộng tưởng đó mà không biết
mình sắp hết giá trị lợi dụng rồi.
Cảnh Dương thức dậy sửa soạn khởi hành đi tiếp đến bản Tum thì nhận ra người của mình đã không còn một ai.
“Cậu, hôm qua cậu ốm nên không biết, có một ông già lừa g.iết hết người của
chúng ta, Thị Ngải cũng phản bội cậu đi theo lão rồi!”
Trịnh Uyển bô bô nói, đổi trắng thay đen. Cảnh Dương vì tác dụng của bùa như
biến thành một người khác, chỉ thấy đầu đau như búa bổ, nghe thấy Thị
Ngải phản bội mình thì tâm trạng cậu càng tồi tệ.
“Cô ta đi đâu? Ta phải bắt cô
ta về!” – Cảnh Dương tóm chặt tay Trịnh Uyển thô lỗ hỏi. Cậu muốn bắt
Thị Ngải về để thực hiện đám cưới.
“Á, cậu, đau em…”
Trịnh Uyển vừa đau vừa tức, lão già Tôn Túc Tử này có lừa ả không đấy, sao
bảo tỉnh dậy cậu sẽ không để ý ai khác ngoài ả cơ mà? Sao cậu vẫn còn
quan tâm Thị Ngải đi đâu?
“Em… em không biết…”
“Bốp” một cái, Cảnh Dương lại giáng cho Trịnh Uyển một cái tát nữa: “Nói!”
Trịnh Uyển ngã sõng soài, ả nhổ ra một ngụm máu, nghiến răng ken két nói:
“Thị Ngải đi cùng Tôn Túc Tử đến bản Tum rồi.”
Ả cười chua xót, cậu là bán yêu, nửa người nửa yêu tinh, khi phần con
người trong cậu bị bùa ngải khống chế thì phần yêu tinh sẽ bộc phát rõ
ràng ra ngoài. Nhưng cậu vẫn cứ muốn bắt Thị Ngải giữ bên mình là cớ làm sao? Ả phải đi tìm Tôn Túc Tử tính sổ với lão, đúng là đồ lừa đảo mà!
Lúc này tại nhà trưởng làng, thầy cúng đã được mời đến cúng cho Hoàng Khải. Đang đến đoạn thầy cúng nhảy múa miệng khấn hăng nhất, thì ngoài cửa có mấy người ập vào. Người đàn ông đi đầu không ai khác chính là Cảnh
Dương, khuôn mặt đằng đằng sát khí như chui từ dưới địa ngục lên, doạ
cho dân bản sợ khiếp vía bỏ chạy, mấy đứa trẻ con còn khóc tru tréo lên
“Ma, ma, …”
Cảnh Dương đạp
bay thầy cúng sang một bên, sững sờ nhìn người anh em của mình đang thập tử nhất sinh, nội tâm đau khổ nhưng nét mặt vẫn doạ người phát khiếp:
“Là kẻ nào làm?”
Hoàng Khải đau đớn không mở miệng nói chuyện nổi, mà có nói được anh cũng sẽ không nói là do cô Ngải làm. Anh tin là cô Ngải có nỗi khổ tâm nào đó.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.