Cảnh Dương chỉ thẳng vào mặt trưởng làng gằn từng chữ “Nếu hắn chết thì ông
cũng đừng hòng sống!” rồi nhảy lên ngựa phóng nước đại đi đâu mất. Chưa
đầy một canh giờ cậu đã quay lại, xách cổ một ông thầy thuốc đem về.
“Tôi… tôi là thầy thuốc ở trấn trên…”
Thầy thuốc nghĩ lại cảnh tượng hãi hùng vừa mới trải qua, tự dưng một người
trai trẻ cưỡi ngựa hùng hổ phóng đến, phi đến đâu dân chúng bỏ chạy tán
loạn đến đấy. Cậu ta xông vào nhà ông, không nói không rằng kề dao vào
cổ: “Đi cứu người!”
“Ai da, người này bị thương không nhẹ, gặp phải chuyện gì mà ra nông nổi này…”
“Nói ít thôi.” – Cảnh Dương đứng một bên trừng mắt nhìn, thầy thuốc nín họng không dám nói gì nữa, chuyên tâm chữa trị cho Hoàng Khải.
“Thương thế của cậu ấy phải nằm trên giường ít nhất là một tháng.”
Thầy thuốc nói, sợ Cảnh Dương lại kề dao vào cổ mình nữa nên tự nói tiếp
luôn: “Cho lão về lấy đồ nghề, ở đây chữa cho cậu ấy được chứ?”
Trưởng làng nào dám từ chối, ông ta cũng muốn chữa cho Hoàng Khải khoẻ lại để cưới chồng cho con gái mình. Ông ta rón rén hỏi:
“Bẩm ngài, có phải ngài đến tìm một người tên Ngải? Ở đằng kia, ngôi nhà
hoang đó chính là nhà của vợ chồng A Lý sinh ra đứa con gái tên Ngải.”
Ông ta cúi đầu lén nhếch mép một cái, tên trời đánh này tốt nhất cũng qua đó cho Thần vật chết hắn đi!
Cảnh Dương không nói không rằng cầm kiếm đi về phía ngôi nhà hoang. Đôi tai
cậu hơi rung động, cậu nghe thấy có tiếng bước chân rầm rập của nhiều,
rất nhiều người, như thể cả một đoàn binh lính đang hành quân vậy.
“Âm binh…”
Đôi môi Cảnh Dương mấp máy lẩm bẩm hai chữ. Quả nhiên đúng như dự đoán, tên Tôn Túc Tử này có nuôi âm binh, không những thế còn nuôi số lượng khá
lớn. Cậu cầm chắc thanh kiếm trên tay, bước đi càng nhanh hơn.
Nhưng, khi cậu đi đến trước khoảng sân ngôi nhà hoang, thì những tiếng bước
chân rầm rầm kia đã biến mất, cũng chẳng thấy bóng dáng đoàn âm binh
nào, chỉ thấy một con sói mắt đỏ khổng lồ ngồi chồm hỗm trước cửa nhà.
Nó hú lên mấy tiếng rồi nhanh như cắt vọt lên phía trước, bất ngờ không
vồ Cảnh Dương mà phóng về phía dân bản.
“Á, chạy mau, có con sói ăn thịt người!”
Dân bản sợ hãi chạy tán loạn ngay từ lúc nghe tiếng hú, chui hết lên nhà
sàn trốn. Nó cứ vờn qua vờn lại, đi loanh quanh hết từng nhà trong bản
không sót nhà nào. Một khắc sau khi tất cả dân bản đã chạy hết về nhà
đóng cửa im ỉm, trời đang sáng bảnh bỗng dưng tối sầm, mây đen ùn ùn kéo đến. Không có một hạt mưa nhưng trời cứ tối sầm như thể đang nửa đêm.
Trong ngôi nhà hoang, Tôn Túc Tử đang ngồi trước một cái ban thờ, có đặt mấy
chén nước và một bát hương. Hắn cười nhếch mép rồi đốt hai nén hương,
miệng lầm rầm. Chốc lát hai thân ảnh mờ ảo hiện ra kéo theo một làn hơi
lạnh rùng mình, hai âm binh tay cầm kiếm đứng chỉnh tề phục tùng nghe
lệnh của Tôn Túc Tử. Còn cô Ngải đứng một bên, ánh mắt vô hồn, cũng
giống như những âm binh kia, hắn bảo gì cô nghe nấy.
Tôn Túc Tử cười khùng khục lệnh hai âm binh ra ngoài đánh Cảnh Dương, còn
hắn thì gọi cô Ngải lại, dạy cho cô câu chú triệu hồi âm binh, để cô tự
biết gọi âm binh lên đánh nhau với Cảnh Dương.
Bên ngoài, Cảnh Dương toan đạp cửa xông vào thì “phanh phanh” mấy tiếng,
hai âm binh từ hai bên cầm kiếm xé gió lao đến nhắm thẳng vào ngực cậu
mà đâm. Cảnh Dương cười kiêu ngạo, Tôn Túc Tử này trình độ lại thấp kém
đến vậy ư, cậu đường đường là tướng quân thống lĩnh cả vạn quân, mà hắn
lại dám điều có hai tên âm binh đi đánh cậu. Hay là hắn coi thường cậu,
sỉ nhục cậu đấy à!
Lại “phanh
phanh” hai tiếng xé gió nữa, Cảnh Dương vung tay động tác gọn gàng đánh
văng hai âm binh ra xa. Chúng bị thương ôm ngực đau đớn, hai thân ảnh mờ ảo dần rồi tan biến thành khói bụi. Tức thì hai chén nước trên ban thờ
âm binh cũng vỡ tan nát.
“Khá
lắm.” – Tôn Túc Tử thấy âm binh của mình bị đánh bay trong chớp mắt
nhưng cũng không tức giận mà chỉ cười khùng khục một cách bệnh hoạn.
“Ngải Nhi ngoan, làm việc đi.”
Hắn ra lệnh cho cô Ngải, cô vẫn như cũ chỉ biết làm theo mà không thể phản
kháng. Cô lặp lại những gì khi nãy Tôn Túc Tử làm, cũng đốt hai nén
hương và miệng lầm rầm gọi thêm hai âm binh nữa. Từ trong đôi mắt tưởng
như vô hồn của cô Ngải lại nhỏ xuống một giọt nước mắt.
Cảnh Dương thấy lại thêm hai âm binh nữa xông ra đánh mình thì càng hung
hăng chém g.iết hơn. Lưỡi kiếm của cậu loé lên ánh sáng lạnh lẽo, lần
này hai âm binh còn chưa kịp tấn công đã bị cậu chém bay.
“Giao Thị Ngải ra đây!”
Cảnh Dương quát lớn, đôi mắt đỏ ngầu những tia máu, trông chẳng khác gì con
sói mắt đỏ kia. Cậu đạp bay cánh cửa ngôi nhà hoang, đập vào mắt cậu là
mười tên âm binh vũ khí chỉnh tề đang trong tư thế thủ sẵn đòn tấn công. Cậu khinh thường không để chúng vào mắt, nhưng sự chú ý lại va vào
người con gái ngồi trước ban thờ âm binh.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.