Nay nhìn thấy con gái Seo Ly trở về, nhìn thấy khuôn mặt kia, lão sinh ra ý đồ muốn bắt cô làm vợ. Cách thức lão làm cũng hèn hạ y như cách lão
nhận tiền làm việc cho Trịnh Uyển: chơi bùa yêu.
“Ngải, năm xưa không phải ta g.iết mẹ em, chính là cha em đẩy mẹ em xuống suối đấy! Làm vợ của ta, ngày nào ta cũng gọi hồn mẹ em lên để em trò chuyện có được không?”
Cô Ngải căm
hận cắn một cái thật mạnh vào bàn tay Tôn Túc Tử đang vuốt mặt cô, máu
đỏ rỉ ra làm lão phát rồ lên, giáng cho cô một cái tát:
“Con ngu này, mày ngu y như mẹ mày vậy!”
Dỗ ngọt hay nói nặng lời cô Ngải đều không nghe vào tai, Tôn Túc Tử điên
tiết quay đi chế ngải để bắt cô ăn. Thế nhưng đang làm, đột nhiên lão
khựng người lại. Suýt nữa thì quên, năm xưa khi cô Ngải vẫn còn ở trong
bụng mẹ, lão đã yểm bùa cho cô mang mệnh sát phu, mệnh khắc chết chồng.
Lão có mê mẩn đến mấy thì cũng chỉ giữ khuôn mặt này bên cạnh để ngắm
được thôi!
“Thứ búp bê đồ chơi
này vẫn cần phải dạy dỗ lại một chút.” – Tôn Túc Tử cười khùng khục,
trong mắt lão cô Ngải hay Seo Ly mẹ cô cũng chỉ là những con búp bê,
những món đồ chơi mua vui mà thôi.
Lão mở cửa lồng ra, nhanh như cắt lao vào điểm mấy huyệt trên người cô,
đồng thời bóp miệng cô nhét vào một lá bùa, ép cô nuốt xuống. Cô Ngải
xụi lơ ngã xuống, mắt nhắm nghiền. Tôn Túc Tử miệng lầm rầm nói gì đó,
lập tức cô Ngải mở mắt ra, đứng dậy cứng ngắc như một con rối, đôi mắt
vẩn đục không có tiêu cự. Một khi lá bùa kia vẫn ở trong người, cô chính là một con rối mặc lão sai bảo, không cãi lại nửa lời.
“Lục cục” mấy tiếng, là âm thanh từ trên mái nhà vọng xuống. Tôn Túc Tử cười nhếch mép, cũng không thèm ngó xem tiếng động đó là cái gì, thản nhiên
đi ngủ, miệng ngâm nga:
“Ngải Nhi ngoan, xử lý nó.”
Cô Ngải đứng dậy đi ra ngoài, bám vào cột leo thoăn thoắt lên mái nhà.
Trên đó là Hoàng Khải, anh vất vả lắm mới trốn được khỏi nhà trưởng
làng, đi đến ngôi nhà hoang này nghe ngóng tình hình. Kết quả, đúng là
gặp được cô Ngải ở đây! Trông thấy cô vẫn còn lành lặn sống sót, Hoàng
Khải mừng rơi nước mắt. Nhưng chỉ tích tắc sau, anh nhận thấy cô Ngải
thật lạ…
Cô từ dưới đất leo
lên mái nhà còn nhanh hơn loài báo leo cây! Cô gái chân yếu tay mềm nay
đi đứng leo trèo với tốc độ người thường không tới nổi, ánh mắt cô lúc
nào cũng trong sáng linh động mà giờ lại vẩn đục không có chút cảm xúc
nào!
“Cô… cô Ngải, cẩn thận chút, ngã xuống nguy hiểm lắm…”
Đáp lại Hoàng Khải chỉ là một nụ cười quỷ dị, cánh tay cô Ngải cứng như
gọng sắt tóm lấy anh ném thẳng từ trên mái nhà xuống đất.
“AAAA…”
Hoàng Khải nôn ra một ngụm
máu, cảm giác từng chiếc xương của mình như gãy nát vụn, lục phủ ngũ
tạng đau đớn đến cào xé. Cô Ngải thì nhanh gọn nhảy một cái đáp xuống
đất, bước đi đến đứng trước mặt anh, cúi đầu nhìn.
“Cô… cô không phải là Ngải…”
Hoàng Khải chỉ kịp để lại một câu rồi chìm vào hôn mê, trước khi mắt nhắm
nghiền lại anh vẫn cảm nhận được có một giọt chất lỏng âm ấm rơi trên
mặt mình, lăn dài chảy vào miệng. Vị của nó mằn mặn giống như nước mắt.
Người con gái đó… đúng là cô Ngải nhưng dường như lại không phải. Tàn nhẫn
ném anh từ trên mái nhà xuống đất nhưng làm xong việc thì lại đứng đó
rơi nước mắt.
Cô Ngải quay lưng đi vào trong ngôi nhà hoang. Cô vừa bước vào nhà đóng cửa lại thì một
khắc sau, lại có một cô Ngải khác từ đâu đi đến đứng trước mặt Hoàng
Khải. Cô Ngải này cúi xuống bóp miệng anh rồi bỏ vào một thứ gì đó.
“Trưởng làng! Rể nhà ông bị Thần vật chết rồi!”
Sáng hôm sau dân bản thức dậy đi rừng thì thấy một người nằm thoi thóp trước khoảng sân ngôi nhà hoang bên bờ suối. Đúng lúc tên rể mà trưởng làng
mới bắt về cũng trốn mất, họ cũng đang đi tìm nháo cả lên, hoá ra chính
là người này.
Hoàng Khải nằm
hôn mê trên nền đất lạnh, da thịt xước xát không chừa một chỗ nào. Một
người run rẩy kiểm tra hơi thở, thấy anh vẫn còn thở rất yếu ớt.
“Nó vẫn còn sống! Bị Thần vật cho nát hết người mà vẫn còn sống!”
“Trong miệng nó còn ngậm miếng sâm núi này! Kỳ lạ thật!”
Không ai biết miếng sâm đó là được Seo Ly nhét vào miệng Hoàng Khải để cầm
hơi giữ mạng cho anh. Biết anh đến đây để cứu con gái mình nên bà luôn
đi theo anh. Khi anh rơi từ trên mái nhà xuống đã được Seo Ly đỡ từ
dưới, nếu không đã mất mạng từ lâu.
Dân bản bèn khiêng Hoàng Khải về nhà trưởng làng, nơi đây trước giờ chưa
từng có thầy thuốc, ai ốm đau gì đều tìm thầy cúng, hoặc tìm lão đạo sĩ
Tôn Túc Tử. Hoàng Khải bị gãy một chân và mấy cái xương sườn, nếu không
có thầy thuốc khẳng định là chỉ có con đường chết.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.