5.
Mọi thứ về trường học đều mới mẻ.
Con gái có thể tùy ý chạy nhảy vui đùa, có thể ngồi cùng bàn với con trai mà không bị mắng là vô liêm sỉ, đồng thời còn có thể bàn luận chuyện phiếm, kể về trải nghiệm trong kỳ nghỉ của mình.
Vừa nghe vừa xem, tôi cảm thấy mình chưa bao giờ hạnh phúc đến thế.
Cứ ngỡ khoảng thời gian về sau vẫn sẽ thoải mái và tự tại như lúc này.
Nhưng hôm đó vừa tan học về nhà, tôi bỗng chết lặng.
Cha tôi đang ngồi trên ghế sô pha và ôm một người phụ nữ xa lạ trong ngực.
Người phụ nữ kia có làn da trắng mịn, đôi môi đỏ rực, dựa nửa người vào lòng ông ta, ưỡn ẹo như không xương.
Còn mẹ đang ngồi ở phía bên kia, đan ngón tay thật chặt, nhìn thấy tôi và Ngụy Thừa Chi về nhà, bà mới ngẩng đầu lên.
Tôi thoáng thấy trên khuôn mặt của bà còn vương vệt nước mắt.
“Đây là dì Lâm Lam. Từ nay sẽ sống cùng chúng ta.” – Cha tôi mở miệng giới thiệu: “Các con phải lễ phép và tôn trọng dì Lâm đấy nhé.”
Ngụy Thừa Chi bày ra vẻ mặt kỳ quái, ồn ào vài tiếng, rồi xoay người đi lên lầu chơi điện tư.
Hắn luôn mặc kệ những việc không liên quan đến mình.
Nhưng tôi không kìm được, tỏ vẻ bất mãn: “Bà ta sống ở đây được coi là gì?”
“Cái con nhóc chết tiệt này! Đàn ông nào mà không tam thê tứ thiếp? Huống chi bây giờ tao có tiền, nuôi một nhân tình thì làm sao? Mày còn muốn quản ông đây à?”
Người từng tự xưng mình là kẻ thanh cao, giờ đây đầu óc lại dần bị cuộc sống xa hoa cuốn đi, thường xuyên vắng nhà.
Mỗi lần mẹ hỏi, ông ta đều nói, nếu ông ta không cố gắng ở bên ngoài, làm sao gia đình chúng tôi có thể giữ vững cuộc sống thượng lưu như hiện tại?
Ông ta chỉ thư giãn với bạn bè ở bên ngoài một chút, bảo mẹ đừng can thiệp vào việc riêng của ông ta.
Họ cãi nhau nhiều lần, càng về sau, dần dà không thể nói chuyện được nữa.
Việc đưa một người phụ nữ về nhà hôm nay đã khiến rạn nứt giữa hai người trở nên rõ ràng.
Tôi chợt nhận ra rằng không phải cha tôi không ham tiền, mà chỉ là ông ta chưa từng sở hữu nó mà thôi.
Nhớ tới cảnh mẹ chịu uất ức dù bị hỏng mắt cũng muốn chu cấp cho ông ta học hành, tôi định nói tiếp, nhưng tay bị mẹ giữ lại.
“Nguyệt Nguyệt, con về phòng trước đi.”
Đôi mắt bà đỏ hoe, thoạt nhìn vô cùng cô đơn.
Đêm hôm đó, tôi và bà ngủ chung trên chiếc giường lớn.
Nửa đêm bật dậy, bỗng phát hiện bên cạnh trống không.
Tôi hốt hoảng mở cửa phòng tắm, đập vào mắt là một vũng máu me đầm đìa.
6.
Tôi dựa theo các quy tắc sơ cứu mà mình học được ở thế giới này, gọi 120 và đưa bà đến bệnh viện.
May thay bà được đưa đến bệnh viện đúng lúc nên kịp thời cứu chữa.
Ngay lúc tôi gọi điện thoại cho cha, tôi nghe thấy tiếng phụ nữ rên ở đầu dây bên kia.
Bên tai truyền đến giọng nói giận dữ của Ngụy Văn Chiêu: “Ngụy Sam Nguyệt, sao bây giờ mày vô học như vậy? Đêm hôm khuya khoắt gọi điện tới là muốn hù chết ai? Có việc gì thì nói đi!”
Nghe giọng nói của ông ta, tôi chỉ cảm thấy hết sức xa lạ.
Trên giường bệnh, mẹ đang gọi tôi.
Tôi mở miệng nói với đầu bên kia điện thoại: “Không có gì.”
Điện thoại đột nhiên bị cúp.
Hẳn mẹ biết tôi đang gọi cho ai, khoé miệng bà khẽ nhếch với vẻ khó nhọc.
“Dù trước kia sống những ngày ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, mẹ cũng chưa bao giờ nghĩ ông ấy sẽ phụ lòng mẹ.”
Khi xưa nhà ngoại làm buôn bán nhỏ, vốn liếng coi như khấm khá, mà cha tôi chỉ là một thư sinh nghèo khổ, vì muốn cưới bà, ông ta nhiều lần hứa hẹn đời này tuyệt đối sẽ không nạp thiếp.
Về sau, dù gia đình ông ngoại ngày càng sa sút, nhưng cha tôi chưa từng thất hứa.
“Nếu chúng ta không đến thế giới này, có phải ông ấy sẽ không thay đổi…” – Nước mắt bà chực trào khoé mi, tôi vươn tay nhẹ nhàng lau đi.
“Nhưng cho dù chúng ta có đổi sang thế giới khác, ông ấy vẫn là Ngụy Văn Chiêu.”
Ông ta vốn nghèo khó cơ cực, nên lựa chọn duy nhất là đỗ đạt công danh và dấn thân vào con đường làm quan.
Bây giờ ông ta giàu có và quyền thế, ngày nào cũng có người giới thiệu người đẹp cho ông ta, cùng ông ta thỏa mãn ham muốn.
Nhưng ông ta vẫn là ông ta.
Thậm chí càng có khả năng, Ngụy Văn Chiêu ở thế giới này, giờ phút này rất có thể là Ngụy Văn Chiêu sau khi công thành danh toại ở thế giới trước.
Sau khi mẹ tôi nghe xong lời này, bà đột nhiên sửng sốt.
Bà cụp mắt xuống, không muốn đối mặt với sự thật này.
“Nếu mẹ chết đi, ông ta sẽ lại cưới người khác, bắt đầu cuộc sống mới.”
“Chúng ta đến thế giới này, vốn là một khởi đầu mới rồi. Nguyệt Nguyệt rất thích nơi này, ăn no mặc ấm, được đi học lại còn có người hầu hạ. Hơn nữa mẹ à, trong sách nói mọi người đều tự do và bình đẳng. Ở cái thế giới này, phụ nữ không nhất thiết phải sống phụ thuộc vào đàn ông.”
“Mẹ muốn ly hôn thì cứ ly hôn với ông ta, muốn độc lập thì cứ mạnh dạn thử sức, tạo dựng sự nghiệp của riêng mình, Nguyệt Nguyệt sẽ luôn bên cạnh mẹ.”
“Nơi này không có quá nhiều hạn chế, chúng ta hoàn toàn tự do.”
Đôi mắt bà mờ mịt, gắt gao siết chặt tay tôi, dường như bị choáng ngợp trước những lời này.
Hồi lâu, bà như đang thì thầm, lặp lại lời tôi vừa nói.
Bà nói: “Tự do…”
7.
Nhập viện ba ngày, Ngụy Văn Chiêu không hề đến thăm.
Ngụy Thừa Chi bận rộn vượt cấp trò chơi, thậm chí còn đóng chặt cửa phòng, không chịu đi học.
Mà mẹ chẳng mảy may quan tâm đến chuyện đó.
Từ ngày xuất viện về nhà, bà có vẻ hơi khác trước.
Bà không còn sợ người khác làm phiền và gõ cửa phòng ngủ Ngụy Thừa Chi, gọi hắn ra ăn cơm, dặn dò hắn nghỉ ngơi sớm.
Người hầu trong nhà chưa kịp dọn dẹp bàn ăn, bà cũng không còn vội vàng lau thay.
Lâm Lam khoe khoang chiếc vòng ngọc Phỉ Thuý Đế Vương Lục trước mặt bà, bà chẳng buồn nhấc mí mắt, thậm chí còn mở miệng khen một câu: “Ừm, đẹp lắm.”
Lâm Lam tưởng rằng bà đang chế giễu mình thiếu hiểu biết, tức giận đến mức mặt mày tái xanh, quay đầu bảo Ngụy Văn Chiêu mua đồ trang sức tốt và quý giá hơn cho ả.
Bà bắt đầu phớt lờ mọi thứ, cải tạo một căn phòng trống thành phòng làm việc của riêng mình, bắt đầu làm nghề cũ.
Đôi mắt gần như mù trước đây không còn tồn tại trên cơ thể mới của bà. Bà vui mừng khôn xiết, luyện tập kỹ năng thêu thùa suốt cả ngày.
Tôi đặt những sự thay đổi này trong mắt, vào ngày sinh nhật lần thứ ba mươi hai của bà, tôi đã tặng bà một chiếc bánh kem xinh đẹp do mình tự tay làm.
Phía trên mặt bánh vẽ hình bà theo phong cách hoạt hình, cùng với hai chữ lớn:
“Tân sinh.”
Vào sinh nhật thứ ba mươi hai của bà, Ngụy Văn Chiêu ở cạnh tình nhân nhỏ xinh đẹp bên ngoài, nhưng người đó không phải Lâm Lam.
Vậy nên, khi ông ta ôm người phụ nữ mới bước vào nhà, bắt gặp tôi đang tổ chức sinh nhật cho mẹ, trên mặt ông ta hiện lên vẻ lúng túng.
Hiển nhiên, ông ta đã quên hôm nay là sinh nhật bà.
“Bao nhiêu tuổi rồi mà còn tổ chức sinh nhật?” – Ông ta cất giọng mỉa mai, như thể để giảm bớt sự ngượng nghịu của mình.
Mẹ vờ như không nghe thấy, bà đội chiếc mũ sinh nhật màu vàng, hát khúc chúc mừng sinh nhật theo lời bài hát tôi dạy.
“Được rồi, ước nguyện thôi!” – Tôi nhắc nhở bà.
Bà thậm chí còn không nhìn Ngụy Văn Chiêu, chắp hai tay trước ngực, hai mắt làm theo.
Sau khi ngọn nến bị thổi tắt, rốt cuộc Ngụy Văn Chiêu cũng mở miệng, hỏi bà ước gì?
Tôi lắc đầu, ngăn câu hỏi của ông ta.
“Không được nói ra điều ước, nếu không nó sẽ mất hiệu nghiệm.”
Ông ta từ chối cho ý kiến.
“Cái này mà cũng tin? Thay vì cầu nguyện chi bằng cầu tôi đây này.”
Mẹ vui mừng khấp khởi chia bánh kem cho tất cả mọi người trong nhà.
Mỗi phần của Ngụy Văn Chiêu là không có.
8.
Người phụ nữ thứ hai ông ta đưa về nhà tên là Tiểu Hà, trông ả thanh lịch và dễ gần hơn so với Lâm Lam, mặt mày ả luôn cong cong, muốn lôi kéo làm quen với tôi và Ngụy Thừa Chi.
Tôi biết động cơ của ả không đơn giản nên chẳng thèm để tâm đến ả, có điều Ngụy Thừa Chi không cưỡng nổi kiểu viên đạn bọc đường này.
Chưa được mấy ngày, hắn đã bị Tiểu Hà dụ dỗ đến nỗi mở miệng gọi “Dì Tiểu Hà”.
Tôi cảnh cáo hắn: “Mẹ vẫn còn ở đây, em tránh xa người phụ nữ đó ra một chút, nếu không mẹ sẽ buồn đấy.”
Ngụy Thừa Chi cầm lấy băng trò chơi phiên bản giới hạn do Tiểu Hà vừa đưa cho hắn, hướng về phía tôi nở nụ cười khinh thường:
“Làm ơn đi, đây là băng trò chơi có tiền cũng không mua được! Ai bảo bà ấy lúc nào cũng quản và không cho tôi chơi chứ, ai tốt với tôi thì tôi tốt với người đó.”
“Tự bà ấy buồn bã rồi nghĩ quẩn, ba giàu như thế, có thêm mấy người phụ nữ cũng là chuyện thường tình.”
“Hơn nữa, người như dì Tiểu Hà, tôi còn ước gì dì ấy có thể làm mẹ tôi!”
Hắn nói thật nhẹ nhàng, lại bị tôi vung một cái tát vào mặt, hắn sững sờ tại chỗ trong giây lát.
“Ngụy Sam Nguyệt! Đồ chết yểu như chị lại dám đánh tôi à!”
Hắn hét to đến nỗi tất cả người hầu trong nhà đều nhìn qua.
“Trời ạ, đồ chết yểu á…Cậu chủ ăn nói thật quá đáng.”
“Ai dạy cậu ấy vậy? Quá ác độc rồi.”
“Sao cô chủ không tức giận? Không đúng, không đúng, cô chủ đang nắm chặt cổ áo cậu chủ, trời đất, họ đang làm gì vậy?”
Tôi túm cổ áo Ngụy Thừa Chi, kéo hắn tới bể bơi ngoài trời, thuận chân đạp nát băng trò chơi của hắn rồi đá nó xuống nước.
Tôi nhấn đầu hắn xuống hồ bơi, phát tiếng kêu ùng ục.
Tôi không hề có ý định buông tay.
“Ngụy Thừa Chi, nếu không biết nói chuyện thì uống nhiều nước súc miệng một chút. Cậu với mụ phù thuỷ kia không biết học vài câu tiếng người hả, hay sao mở miệng toàn sủa tiếng chó vậy!”
Khi còn nhỏ, bà nội vốn không ưa tôi.
Nghe mẹ kể rằng ngày tôi chào đời, bà nội suýt ném tôi xuống sông, định dìm chết tôi.
Chính mẹ đã kéo lê thân xác vừa mới sinh, chạy đến bờ sông giật tôi về.
Bà nội có món gì ngon sẽ giấu đi, đợi đến lúc Ngụy Thừa Chi xuất hiện mới tươi cười hớn hở đưa cho hắn.
Khi tôi xảy ra mâu thuẫn với Ngụy Thừa Chi, bà ta sẽ cho tôi một bạt tai, miệng không nói những câu như “Chị gái phải nhường em trai”, mà là:
“Đồ chết yểu nhà mày, đúng là ăn gan hùm mật gấu mới dám đánh cháu trai yêu quý của tao!”
Câu “Đồ chết yểu” của Ngụy Thừa Chi khiến tôi nhớ đến sự tra tấn mà bà ta đã gây ra cho tôi trong những năm bà ta còn sống.
Ngụy Thừa Chi bị sặc đến sắp ngất đi, tôi đang chuẩn bị buông tay, bỗng nhiên bị người khác đạp một cước, làm tôi ngã xuống bể bơi.
Tôi giãy giụa, trông thấy người đá tôi ở trên bờ không ai khác chính là cha tôi, Ngụy Văn Chiêu.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.