1.
Cha tôi là một tú tài nghèo.
Ông ta chăm chỉ đọc sách nửa đời người, quyết tâm thi đỗ công danh, làm người trên người.
Ông ta dặn dò với bọn tôi rằng trước đó, không ai có thể quấy rầy ông ta đọc sách viết văn.
Hàng xóm lén chiếm đoạt ruộng rau nhà tôi, chính mẹ đã dựa vào lý lẽ biện luận, đấu tranh với người khác mới giành lại mảnh ruộng kia.
Đêm giao thừa, em trai tôi bị sốt cao mãi không hạ, cũng chính mẹ đã bế em ấy đi hơn mười dặm, mới tìm được nhà Lưu đại phu ở Hồi Xuân Đường.
Trong nhà không còn gạo để nấu, mẹ đã phải cầm cố từng món của hồi môn, thêu thùa cả ngày lẫn đêm để đổi lấy khẩu phần ăn cho một nhà bốn người, còn có tiền cho cha và em trai học tập.
Khi còn nhỏ, tôi vô tri chỉ vào Lưu đồ tể và hỏi mẹ:
“Vì sao nhà Nhị Ngưu đều là cha cuốc đất, cha mổ heo kiếm tiền, còn nhà chúng ta lại dựa hết vào mẹ vậy ạ?”
Mẹ bận bịu thêu thùa, không ngẩng đầu lên.
“Cha con khác với Lưu đồ tể, ông ấy muốn học tập để thi Trạng Nguyên. Chờ ông ấy thi đỗ, chúng ta có thể đi theo hưởng phúc rồi!”
Bà cười tủm tỉm, mặc dù vất vả, nhưng bà luôn vượt qua cuộc sống với lòng mang đầy hy vọng.
Mấy năm sau đó liên tiếp xảy ra nạn đói, chiến tranh liên miên.
Con đường khoa cử của cha trở nên gian nan, mắt của mẹ cũng đã mỏi đến mức khó nhìn rõ đồ vật.
Bà không còn lựa chọn nào khác, cuối cùng đành gõ cửa phòng của cha để thuyết phục ông ta.
“Thời thế hiện giờ muốn làm quan vô cùng khó. Khói lửa chiến tranh đã sắp đốt tới cửa nhà rồi, trong nhà cũng không còn dư hạt gạo nào, hay là phu quân đặt quyển sách xuống trước, đưa tôi và con đến phương Nam để tìm con đường sống đi.”
Nhưng ông ta lại đập mạnh quyển sách xuống bàn.
“Hoang đường! Nước còn chưa bị diệt, sao các người thể bỏ chạy!”
Mẹ đã cố gắng thuyết phục ông ta hai lần, nhưng từ đầu đến cuối ông ta vẫn ngồi im bất động.
“Người đọc sách có đức độ, đương nhiên không thể tham sống sợ chết. Nếu bà muốn đi, thì tự mình đi đi!”
Cuối cùng mẹ hết hy vọng, quay lưng dẫn theo tôi và em trai bỏ đi.
Nhưng vừa bước ra khỏi sân, bọn tôi đã gặp phải quân giặc đang đốt phá, chém giết và cướp bóc.
Cả gia đình vô tội chết thảm.
Khi mở mắt ra lần nữa, bốn người chúng tôi đã đến một thế giới lạ lẫm khác.
2.
Lọt vào tầm mắt là không gian trắng xóa.
Bốn người chúng tôi đồng loạt vùng dậy, khiến cô gái đứng cạnh sợ hãi hét toáng lên.
“A a a! Xác chết sống lại! Xác chết sống lại!”
Người đến bệnh viện đón chúng tôi tự xưng là trợ lý của Giám đốc Ngụy.
Qua lời của anh ấy, chúng ta đại khái biết được ngọn nguồn câu chuyện.
Hóa ra cha tôi, tức là Ngụy Văn Chiêu đã trở thành người giàu trong thế giới này. Trong lúc gia đình bốn người đang ngồi máy bay tư nhân đi du lịch thì đột nhiên xảy ra tai nạn, vốn được tuyên bố đã tử vong, nào ngờ vẫn gặp kỳ tích sống sót trước đó mấy phút.
Bốn người chúng tôi tương ứng với bốn thành viên của gia đình giàu có nhất, từ ngoại hình đến tên tuổi, tất cả đều giống nhau như đúc.
Đây là…xuyên không sao?
Cha tôi là người đầu tiên phản ứng lại, khi nghe vậy, ông ta cười nhạo: “Người giàu nhất? Tiền chính là vật ngoài thân. Tôi vất vả học tập suốt nửa đời người, vì tạo dựng sự nghiệp, chứ không chỉ quan tâm đến tiền tài!”
Người trợ lý kia nghe thấy thế, lập tức trợn to hai mắt với vẻ nghi hoặc.
Lúc này, em trai mới ngẩng đầu lên gọi mẹ: “Mẹ ơi, con đói quá, con muốn ăn bánh bao hấp.”
Mẹ ngập ngừng gọi trợ lý: “Vị công tử này…”
Trợ lý lần lượt nhìn qua từng người, cuối cùng ánh mắt rơi trên người tôi. Tôi rụt rè mở miệng: “Tôi cũng muốn…hai cái, có được không?”
Anh ấy thu cằm về, quay đầu với vẻ mặt buồn bã, ra lệnh cho cấp dưới ngăn chặn tin cả gia đình ông Ngụy bị mất trí nhớ tập thể.
Mẹ ôm chặt tôi và em trai vào trong ngực.
“Bất luận như thế nào, chỉ cần cả nhà chúng ta còn sống thì vẫn còn hy vọng.”
3.
Việc thích nghi với thế giới này không phải là vấn đề khó khăn.
Quần áo không còn rườm rà như trước, đồ ăn càng thêm phong phú và ngon miệng, mọi thứ dần trở nên thoải mái hơn.
Duy chỉ có việc biết chữ và sử dụng các sản phẩm điện tử đã khiến chúng tôi đau đầu một khoảng thời gian dài.
Có thầy giáo chuyên môn dạy chúng tôi chữ viết hiện đại và tập tục sinh hoạt. Cha tôi và em trai tôi đã có nền tảng nên học khá nhanh, tôi và mẹ đều mù chữ nên phải mất khá nhiều thời gian.
Lúc mẹ và tôi đang ngồi đối mặt nhau, đau khổ luyện chữ, cha tôi lại bắt đầu mở miệng nói xấu:
“Viết không đạt yêu cầu, phụ nữ không cần biết chữ, chẳng thà học cách lo việc nhà cho giỏi còn hơn.”
Người hầu ở một bên đặt khăn lau xuống, nhanh chóng trả lời: “Bà chủ, mọi việc đã có chúng tôi rồi.”
Em trai đang chơi điện tử ở bên cạnh, cũng mở miệng nói:
“Mẹ gả cho người lợi hại như cha, nên mới không cần phải làm việc nhà. Chị ơi, chị thì không giống vậy, nếu không biết làm gì hết, sau này chắc chắn không có ai thèm cưới chị đâu.”
Tôi chần chừ đặt bút xuống, mím môi nhìn về phía mẹ.
Bà lắc đầu với tôi, ra hiệu cho tôi tiếp tục viết.
Về sau có lần tôi đi đến phòng giặt quần áo, bỗng nghe được hai cô người hầu đang nhỏ giọng bàn tán:
“Trước kia tính tình của cô chủ hung dữ biết bao nhiêu, chỉ cần cậu chủ chọc cô ấy không vui, cô ấy sẽ tung cho cậu chủ một đấm, sao bây giờ lại sợ sệt và rụt rè như thế chứ?”
Tôi dừng chân, cực kỳ ngạc nhiên.
Hoá ra Ngụy Sam Nguyệt dám đánh Ngụy Thừa Chi sao?
Thời xưa ở trong nhà, tôi chỉ chơi với con rối gỗ của Ngụy Thừa Chi một lúc, hắn đã òa khóc và cáo trạng với cha.
Tôi bị cha phạt quỳ gối suốt ba tiếng đồng hồ, mẹ có can ngăn thế nào cũng không được.
Ông ta nói: “Thân là phụ nữ, điều quan trọng nhất là phải dịu dàng, ngoan ngoãn. Nếu từ nhỏ đã sinh lòng ghen tị và tham lam, sau này sao làm vợ người khác?”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetQuỳ gối dưới mưa, tôi biết chẳng qua ông ta lười làm một cái khác cho tôi mà thôi.
Sau đó, mẹ lén khắc cho tôi một cái rồi nhét dưới gối, bảo tôi đừng giận họ vì điều đó.
Đám người hầu vẫn đang bàn tán:
“Chẳng phải bà chủ cũng vậy sao? Trước đây bà ấy thích xuất đầu lộ diện, mười ngón tay không dính nước mùa xuân, ăn mặc lộng lẫy ra ngoài giao lưu. Hiện giờ giống như không làm việc thì đứng ngồi không yên, không ra khỏi cổng lớn, không bước tới ngưỡng cửa.”
“Đúng thế, trước kia bất hoà một chút đã cãi nhau với ông chủ, hiện giờ lại khúm núm, không thích nói chuyện.”
Từ lâu tôi đã nghe nói vợ của các quan lớn không cần phải làm việc, họ thường mượn các bữa tiệc để giao lưu với nhau. Hóa ra bây giờ mẹ cũng có thể làm như vậy.
Nhưng cãi nhau với cha…Tôi chưa bao giờ thấy trường hợp như vậy.
Trong ấn tượng của tôi, bà luôn dịu dàng ngoan ngoãn, chưa từng làm trái ý cha.
Chỉ có một lần, vào ngày muốn ông ta đưa cả gia đình rời đi, bà bất ngờ lên giọng, hai mắt đỏ hoe.
Nếu chỉ vì chút bất hoà mà cãi nhau với chồng, sẽ không bị từ vợ sao?
Đến lúc đó khó trở về nhà mẹ đẻ, cũng chẳng còn nhà để về, nên làm thế nào cho phải?
Trong lòng tôi đầy thắc mắc, dứt khoát ngồi ở cầu thang, tiếp tục lắng nghe cuộc đàm luận của họ.
“Đúng rồi, cô chủ và cậu chủ sắp đến trường rồi phải không? Có lẽ chúng ta sẽ bớt việc hơn.”
Nghe vậy, tôi lập tức đứng dậy, rốt cuộc không nhịn được nữa nên thò đầu ra hỏi:
“Trường học? Các người nói…tôi cũng có thể đi học sao?”
4.
Vào hôm nhập học, tôi đeo một chiếc cặp sách hình gấu nhỏ mới toanh và tết tóc thật đẹp.
Cha tôi thấy thế, bỗng ném cốc nước lên chiếc bàn nhỏ và nói: “Hoang đường! Sao phụ nữ có thể đến trường được? Đi đứng một mình sẽ bị người đời chế giễu!”
Người trợ lý đang định đỡ tôi lên xe bỗng rút tay về, liên tục nuốt khan.
“Thưa ông chủ, theo quy định của pháp luật, hiện tại cô chủ đã là trẻ vị thành niên và đang trong giai đoạn tiếp nhận những giáo dục bắt buộc.”
“Giáo dục bắt buộc?”
“Chính là…Nếu cô chủ không đi học, bị nhà nước phát hiện, họ sẽ tìm ông chủ và bà chủ tra hỏi.”
Vẻ mặt cha hơi mất tự nhiên. Ông ta ngẩng đầu lên nhìn tôi một chút rồi lắc đầu.
“Thế giới này thật hoang đường. Nếu ai nấy cũng đi học đọc sách, làm sao phụ nữ lấy chồng được? Làm sao lo được việc bếp núc?”
Thấy ông ta thả lỏng, người trợ lý nhanh chóng bế tôi lên ghế ô tô.
Xe chạy ra khỏi cổng biệt thự, không lâu sau, tôi trông thấy những tòa nhà cao tầng với màu sắc rực rỡ ở bên ngoài.
Tôi hào hứng ghé vào cửa kính ô tô, ngắm nhìn xe cộ và dòng người rộn ràng qua lại.
Điều làm tôi ngạc nhiên hơn nữa là có một cô gái mặc áo ngắn để lộ bụng và lưng, phía dưới còn mặc một chiếc quần siêu ngắn.
Nó làm tôi đỏ mặt tới mang tai, nhưng không hiểu sao lại có chút ghen tị.
“Chị ơi, đừng nhìn nữa, ánh mắt đó của chị trông thật thô tục. Bây giờ chúng ta là gia đình giàu có nhất, đừng làm trò mất mặt như vậy.”
Tôi thu hồi ánh mắt.
Ngụy Thừa Chi chỉ kém tôi hai tuổi, hiện giờ dáng vẻ của hắn trông như một cậu chủ vô tư.
Hắn hòa nhập với nơi này nhanh hơn tôi.
“Hôm qua tôi nhìn thấy mẹ lén nhét một cái túi nhỏ vào người chị, là đồ gì tốt à, còn không mau giao ra đây?” – Hắn ngửa đầu, cười khiêu khích với tôi.
Tôi ôm chặt cặp sách của mình, lắc đầu từ chối.
“Đó là mẹ cho chị, nó không có tác dụng với em.”
“Tôi biết ngay, bà ấy luôn thiên vị chị! Tôi mặc kệ! Mau đưa cho tôi!” – Hắn bổ nhào tới tựa một con chó hung ác như khi xưa.
Tôi chợt nhớ đến Ngụy Sam Nguyệt và Ngụy Thừa Chi của kiếp trước.
“Tránh xa chị ra!” – Tôi dốc hết sức đẩy hắn ra.
Đầu của Ngụy Thừa Chi đập vào thành xe, đau đến nhe răng trợn mắt: “Ngụy Sam Nguyệt, chị thật to gan! Chị dám đẩy tôi à! Tôi sẽ méc cha, chị chờ bị đánh chết đi!”
Khi nhìn thấy vết sưng to trên trán hắn, phản ứng đầu tiên của tôi vẫn là hoảng sợ.
Khi còn nhỏ, tôi không bế hắn cẩn thận, khiến cả hai cùng ngã xuống đất, tay tôi bị gãy, còn Ngụy Thừa Chi được bao bọc kỹ càng, chỉ bị dọa sợ.
Ấy thế mà cha phớt lờ tôi, trói tôi vào ghế dài và quất hơn mười roi.
Ông ta nói Ngụy Thừa Chi là con một của nhà họ Ngụy, nếu xảy ra chuyện bất trắc, dù tôi có mười cái mạng cũng không gánh nổi.
Hắn luôn quý giá hơn tôi.
Trong lúc tôi đang bối rối, Ngụy Thừa Chi thuận thế thò tay vào cặp tôi, lôi ra một chiếc túi nhỏ.
Hắn cười toe toét, dáng vẻ như người chiến thắng.
Tuy nhiên lúc mở túi ra, hắn lập tức đỏ mặt.
Đó là băng vệ sinh.
Mẹ nói, thế giới này tốt hơn so với trước kia nhiều. Nếu con gái tới kỳ kinh nguyệt, có thể dán loại vải bông mềm mại này vào quần, không làm bẩn quần áo, cũng không cần giặt lại và tái sử dụng.
Đây là lần đầu tiên tôi có kinh.
Mẹ dặn dò tôi rất nhiều điều cần chú ý, sau đó ôm tôi thật chặt: “Nguyệt Nguyệt của chúng ta đã trưởng thành rồi.”
Miếng băng vệ sinh màu hồng sáng loáng được đóng gói riêng bỗng bị lôi ra. Ngụy Thừa Chi nhìn hướng dẫn trên bao bì rồi ném nó vào ngực tôi với vẻ kinh tởm.
“Bẩn chết đi được!”
Tôi cầm lấy, không biết lấy can đảm từ đâu ra, mở miệng mắng hắn:
“Ngụy Thừa Chi, em là kẻ bẩn nhất, em còn bẩn hơn cái bô thời xưa nữa, vừa hôi hám vừa bẩn thỉu!”
Hắn sững sờ.
Tôi đột nhiên cảm thấy thoải mái hơn đôi chút.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.