9.
Ngụy Thừa Chi chỉ bị sặc nhẹ, còn tôi thì đổ bệnh.
Bác sĩ gia đình đến ba lần một ngày, tuy nhiên cơn sốt cao của tôi không có dấu hiệu thuyên giảm.
Ngụy Thừa Chi khoanh tay đứng ở cửa khiêu khích tôi: “Này thì dám bắt nạt tôi, đáng đời chị!”
Tôi lười để ý đến hắn, dứt khoát quay lưng đi.
Hắn không buông tha, tiếp tục nói: “À đúng rồi, chị ơi, có tin vui cho chị đây. Ba và tôi, còn có dì Tiểu Hà sắp ra nước ngoài du lịch! Chị từng nhìn thấy núi phủ tuyết chưa? Yên tâm, tôi chắc chắn sẽ chụp ảnh cho chị.”
Nói xong, hắn lại thốt ra một câu đê tiện khác:
“Chị làm vỡ băng trò chơi của tôi cũng chẳng sao, dù gì tôi cũng đập vỡ khóa trường mệnh của chị. Hai chúng ta một đổi một, huề nhau rồi đấy nhé!”
Tôi tức giận đến phát run.
Khi còn bé, vì vừa mới sinh ra đã bị ngâm nước lạnh nên sức khỏe tôi không được tốt, thường hay ho khan và phát sốt.
Bà nội nói tôi không sống được lâu, cha tôi khuyên mẹ đừng chữa trị cho tôi, cây con bị bệnh, trưởng thành cũng sẽ vô dụng, thà sinh thêm đứa khác còn hơn.
Mẹ đi khắp nơi xin thuốc cho tôi, tình cờ gặp một vị hòa thượng đang dạo chơi, bảo bà đến chùa Lâm Sơn lễ bái xin một cái khóa trường mệnh, có thể giúp tôi được bình an.
Sau đó một mình bà leo núi, đi một bước sẽ dập đầu một cái, mới xin được cho tôi.
Bây giờ lại bị Ngụy Thừa Chi đập vỡ.
Tôi gắng gượng đứng dậy, gần như muốn liều mạng với hắn.
Nhưng bị mẹ đè vai xuống.
Bà bế tôi lên giường, đắp kín chăn cho tôi, nhỏ giọng dỗ dành: “Vị hòa thượng kia nói, cái khóa đó chỉ có thể bảo vệ con cho đến năm con mười tuổi, bây giờ không còn tác dụng nữa đâu.”
“Nhưng Ngụy Thừa Chi thật quá đáng!”
Bà đóng cửa phòng.
Tiếp đó quay lại giường và nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng.
“Nguyệt Nguyệt, mấy năm nay mẹ đã để con chịu ấm ức nhiều rồi.”
“Ráng đợi một chút, mẹ sẽ đưa con rời đi.”
Tôi rơi nước mắt, hỏi bà: “Vậy Ngụy Thừa Chi thì sao?”
“Mẹ không cần nó nữa. Nó và cha con, mẹ đều không cần nữa.”
10.
Sau khi ba người Ngụy Thừa Chi đi du lịch, chẳng mấy chốc tôi đã khỏi bệnh.
Thỉnh thoảng mẹ bận rộn trong phòng làm việc, tôi sẽ vào phụ giúp.
Đã lâu không vào, bên trong treo một chiếc phượng bào cổ đại thêu tơ vàng đặc biệt chói mắt, một dải màu đỏ lớn kết hợp với những sợi chỉ vàng lung linh, chim phượng ngẩng cái đầu cao quý, tựa như đang hót.
Chế tác tinh xảo, kỹ năng thêu cao siêu.
Tôi thốt ra tiếng thán phục.
“Mẹ, mẹ học cái này khi nào vậy? Con chưa từng thấy qua bao giờ!”
Bà vuốt ve bộ quần áo kia, cười híp mắt giải thích với tôi: “Ngày xưa, khi làm nghề thêu, mẹ thường mang quần áo thêu đến khuê phòng để đổi bạc, lần nào đến đó cũng sẽ học lỏm đồ của người khác. Có lần mẹ nhìn thấy một người thợ thêu đang ngồi một mình, vậy mà cô ấy đang thêu Phượng Hoàng bằng chỉ vàng!
“Mẹ lập tức trốn đi, nhìn từ xa vài lần, lén học một số kỹ xảo. Sau này hỏi thăm mới biết Phượng Hoàng chỉ được thêu cho áo phượng bào, doạ mẹ sợ đến mức phải tiêu huỷ con Phượng Hoàng mẹ đã tập thêu kia.”
Giờ đây bà có thể sử dụng vải lụa tốt và chỉ vàng, cũng không cần lo lắng về việc sẽ bị chặt đầu hay không, bà đã mạnh dạn thử và thêu một con gần giống y hệt.
Có điều vẫn chưa hoàn thành, còn một số thứ cần hoàn thiện nữa.
Tôi hào hứng chụp vài bức ảnh.
“Mẹ ơi, ngày nay mọi người đều sử dụng mạng xã hội. Nếu con đăng nó lên mạng cho mẹ, nó chắc chắn sẽ trở nên nổi tiếng!”
Bà mỉm cười trìu mến: “Tùy con thôi. Nhưng đừng dùng danh nghĩa của chúng ta phát nó.”
Bà là phu nhân của gia đình giàu nhất, dù kỹ năng thêu thùa của bà có trình độ thế nào, khẳng định sẽ có nhiều kẻ xu nịnh lấy lòng bà hoặc trả giá cao để mua nó.
Bà không muốn như vậy.
“Bất luận chúng ta có quan hệ với Ngụy Văn Chiêu hay không, chúng ta cũng phải sống thật tốt.”
Hình ảnh và bài đăng đã được biên soạn xong, vừa mới đăng lên, tôi bỗng nhận được một số bức ảnh do Ngụy Thừa Chi gửi tới.
Vài bức ảnh đầu tiên là khung cảnh tuyệt đẹp của những ngọn núi phủ tuyết, đẹp không sao tả xiết.
Bức ảnh cuối cùng là hình ảnh ba người bọn họ đang thân mật nép vào nhau để chụp chung.
Tiểu Hà hơi nghiêng đầu, tựa vào vai Ngụy Văn Chiêu, nở nụ cười dịu dàng và rạng rỡ.
Ngụy Văn Chiêu béo hơn trước rất nhiều, bụng hơi phình ra, có chút dầu mỡ.
Còn Ngụy Thừa Chi đang làm mặt quỷ ở phía trước.
Mẹ thấy tôi xem đến thất thần liền đi tới.
Tôi nhanh chóng đóng màn hình, nhưng vẫn bị bà nhìn thấy.
“Tại sao không dám cho mẹ xem? Sợ mẹ tức giận à?” – Bà cười rồi quay trở lại, tiếp tục loay hoay với chiếc áo bào dài kia.
Tôi ngầm thừa nhận.
Bà cắt đứt sợi chỉ trong tay, thong dong nói:
“Mẹ không rảnh để lãng phí thời gian với họ. Đời người chỉ có mấy chục năm, cái mạng này của chúng ta giống như trộm được, sao không lo trưởng thành và tận hưởng thế giới này?”
Ban đầu tôi còn tưởng rằng dạo này bà nhốt mình trong phòng làm việc, vì muốn tránh xa họ và ra vẻ nhẹ nhõm.
Nhưng hôm nay xem ra bà thật sự muốn sống cho chính mình.
11.
Nửa tháng trôi qua, đám người Ngụy Thừa Chi cuối cùng cũng trở về.
Ba người họ ngồi liệt trên ghế sô pha, líu ríu trò chuyện về chuyến đi lần này.
Tôi đi ngang qua phòng khách, không có ý chào bọn họ.
Ngụy Văn Chiêu thấy vậy lập tức cau mày, ông ta gọi ngược tôi lại: “Sao mày vô lễ thế? Nửa tháng không gặp, không biết phải đến chào hỏi sao? Mẹ mày đúng là chiều hư mày rồi!”
Trước kia tôi rất kính trọng ông ta, càng sợ ông ta đột nhiên rút roi ra đòi giở gia pháp.
Nhưng hôm nay, tôi chỉ cảm thấy ông ta ích kỷ, đạo đức giả và vong ân phụ nghĩa.
Thấy tôi không để ý, ông ta lại ra lệnh lần nữa, bảo tôi rót cho ông ta ly nước.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetNgười hầu vội vàng rót một ly đưa tới, ông ta không nhận, bắt buộc tôi phải rót cho ông ta.
Ngay lúc ông ta chuẩn bị nổi giận, thì mẹ chạy ra từ phòng làm việc.
Ông ta chuyển lửa giận sang người bà: “Ngày nào cũng ru rú trong phòng không biết làm gì! Không quan tâm nhà cửa, con gái bị bà dạy thành bộ dạng này, tuy thời thế đã thay đổi, nhưng cuối cùng cái nhà này vẫn dựa vào ta, các người đủ lông đủ cánh hết rồi à!
Mẹ ung dung bước xuống bậc thang, lấy cốc nước từ tay người hầu, trực tiếp tạt thẳng lên mặt ông ta.
“Ngụy Văn Chiêu, ông thật sự làm tôi buồn nôn.”
Ngụy Thừa Chi nhảy dựng lên: “Mẹ, mẹ điên rồi sao? Dám tạt nước lên người cha!”
Thấy vậy, tôi cũng tạt nước trong ly của mình lên mặt hắn: “Còn cậu nữa, tên khốn nạn ăn cây táo rào cây sung!”
Nhiệt độ nước không cao lắm, nhưng vẫn khiến hắn bỏng đến mức la lối một lúc.
Tiểu Hà đau lòng lau đi vết nước trên người họ, mắt đỏ hoe xin lỗi mẹ:
“Chị, tại sao chị lại làm như vậy với anh Văn Chiêu? Em biết chị và Nguyệt Nguyệt không thích em, có tức giận thì cứ đến đánh em này.”
“Không phải lần này em không muốn đưa hai người đi núi tuyết, có điều Nguyệt Nguyệt bị sốt, chắc hẳn chị không yên lòng, cho nên…”
Tình nhân nhỏ hiền lành khiêm tốn, ăn nói khép nép xin lỗi mẹ, khiến Ngụy Văn Chiêu nổi giận đập bàn.
“Đúng là phản nghịch!”
Mấy ngày không gặp, ông ta lại càng lôi thôi hơn, sớm đã mất đi dáng vẻ thanh tao như trước nữa.
“Từ hôm nay trở đi, Ngụy Sam Nguyệt không được phép đến trường nữa. Tôi sẽ mời giáo viên đến dạy nó chơi đàn, vẽ tranh và học múa. Tiểu thư khuê các suốt ngày xuất đầu lộ diện ở bên ngoài, tôi thấy học đến ngốc luôn rồi!”
Sau khi nói xong hình phạt dành cho tôi, ông ta nheo mắt nhìn về phía mẹ.
“Liễu Thanh Văn, bà thật sự cho rằng tôi sẽ không bỏ bà sao?”
12.
Thời xưa, bỏ vợ là chuyện lớn có thể hủy hoại cuộc đời người phụ nữ.
Tôi từng nghe các bà hàng xóm nhà bên tán gẫu, có một người phụ nữ trong thôn bị bỏ vì không làm việc gì, chưa được mấy ngày đã không chịu nổi nhục nhã, nhảy xuống sông tự tử.
Tôi kéo chặt ống tay áo của mẹ.
Bà cong môi cười và lấy một xấp giấy từ trong bọc ra.
“Ngụy Văn Chiêu, nơi này là xã hội hiện đại, ông đừng lấy ly hôn ra hù doạ người khác nữa. Hiện tại, chúng ta ly hôn đi.”
Bà dừng một chút, thưởng thức vẻ mặt kinh ngạc của đối phương rồi bổ sung:
“Là tôi, Liễu Thanh Văn, muốn đệ đơn ly hôn với ông.”
Ngụy Văn Chiêu cười nhạo: “Coi như ly hôn, rời khỏi tôi, bà sống thế nào đây?”
“Không cần ông quan tâm, phiền ông ký tên.”
Ông ta hoàn toàn bị chọc giận bởi thái độ lạnh nhạt của mẹ, cầm lấy bản thỏa thuận và nhìn lướt qua.
“Tài sản chia đôi? Không thể được! Một phụ nữ như bà dựa vào cái gì? Hơn nữa, Thừa Chi muốn ở cạnh tôi, nó là người thừa kế của nhà họ Ngụy, làm sao có thể nhận ít hơn Ngụy Sam Nguyệt?”
Ông ta trực tiếp xé bỏ bản thỏa thuận và rải đầy trời.
Cuộc đàm phán đầu tiên thất bại.
Giữa những tờ giấy trắng bay trên trời, tôi thấy Tiểu Hà lộ ra ý cười khó phát giác.
13.
Ngụy Văn Chiêu lập nghiệp bằng lĩnh vực chứng khoán. Sau khi trở nên lớn mạnh hơn, ông ta nhanh chóng đầu tư vào nhiều ngành công nghiệp thực tế, duy trì sự ổn định đồng thời chấp nhận rủi ro trên thị trường chứng khoán để kiếm được số tiền lớn.
Kể từ khi cha tôi xuyên không qua, ông ta chỉ kiểm tra xem có bao nhiêu tài sản đứng tên mình, không hề vận hành cổ phiếu trên thị trường chứng khoán.
Mẹ đã tốn một khoản lớn để tìm người bán khống cổ phiếu của ông ta, hối lộ các nhà phân tích phụ trách dữ liệu dưới tay ông ta và giấu đi.
Bà cũng đã hỏi ý kiến luật sư và lưu giữ mọi bằng chứng về việc ngoại tình trong hôn nhân của Ngụy Văn Chiêu.
Không lâu sau, bài viết “Cặp vợ chồng giàu nhất bước vào quá trình kiện tụng ly hôn” trở thành đề tài nóng trên mạng.
“Không phải chứ, không phải chứ? Giàu có như thế, vợ ông ta sẽ nhận được bao nhiêu tài sản đây?”
“Trước đó chẳng phải cả nhà họ trở về từ cõi chết sao? Giờ lại muốn bay riêng phần mình?”
“Nghe nói là ngoại tình, có điều đây không phải là chuyện thường tình của kẻ có tiền sao? Vợ ông ta quả thực không đủ rộng lượng.”
“Không hiểu có gì phải ngạc nhiên. Ông Ngụy lập nghiệp từ hai bàn tay trắng, dựa vào bản lĩnh của ông ấy sao lại không trở mình được? Trái lại vợ ông ấy đúng là phú quý mới rõ lòng người, hẳn bà ấy muốn quét sạch tiền rời đi.”
…
Những bình luận của cư dân mạng gần như thiên về một bên. Họ đều cảm thấy tiếc cho tài sản của Ngụy Văn Chiêu và cảm thấy mẹ tôi không rõ ràng.
Tôi đọc đến khó chịu, dứt khoát tắt mạng, thầm phiền muộn trong lòng.
Tưởng rằng xã hội này đã là xã hội văn minh tiến bộ, thật tình không biết mọi người lại khoan dung với việc đàn ông ngoại tình như thế.
Có vẻ hai người cổ đại như tôi và mẹ đã quá nông cạn.
Khi bắt đầu phân chia tài sản, Ngụy Văn Chiêu mới phát hiện ra một số tài sản đứng tên mình đã được mẹ âm thầm chuyển nhượng.
Bây giờ dù có muốn chia tài sản một cách đồng đều, ông ta cũng chẳng nhận được bao nhiêu.
Trong những ngày đêm ông ta đắm chìm trong khoái lạc, mẹ sớm đã liên hệ với vô số luật sư và hiểu rất rõ các quy định pháp luật liên quan.
Bà chẳng những muốn rời khỏi, mà còn muốn vét sạch Ngụy Văn Chiêu.
Lấy lại tất cả những gì ông ta từng nợ bà.
Về sau, Ngụy Văn Chiếu rốt cuộc cũng hoảng sợ.
Ông ta sắp xếp Tiểu Hà đến một biệt thự khác, bắt đầu trở mặt lấy lòng mẹ.
“Chẳng qua tôi vừa phạm phải một sai lầm mà tất cả đàn ông trên đời đều mắc phải, Thanh Văn, rộng lượng chút đi mà.”
Ông ta tặng quà bằng nhiều cách khác nhau, có cả hoa hồng tự tay gói, nhưng đều bị mẹ ném vào thùng rác.
Sau khi uống rượu quá nhiều, ông ta dựa vào cửa phòng bà mà khóc, nhớ lại khoảng thời gian mặc vải thô áo gai.
“Trước đây là tôi không tốt, chỉ muốn đỗ đạt công danh, khiến bà vất vả lo liệu việc nhà từ trong ra ngoài.”
“Nhưng chẳng phải tôi cũng vì cái nhà này sao?”
“Người ta thường nói con hư biết nghĩ quý hơn vàng, Thanh Văn, tôi đã nhận được bài học rồi, xin bà đừng bỏ đi có được không?”
Ông ta lải nhải và khóc nguyên một đêm.
Tuy nhiên không hề biết rằng mẹ đã không còn ở trong phòng từ lâu.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.